Thanh âm cùng sĩ khí mạnh mẽ từ đội hình tinh anh của Hỏa Quốc lập tức vang lên báo hiệu sự di chuyển thần tốc từ đại quân. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ đội hình đã hóa thành những quang ảnh bay về điểm tập kết của liên minh.
“Phụ vương, ngàn vạn lần phải bảo trọng, khải hoàn trở về…” Hỏa Lân đứng trầm tư trên tường thành, thầm nhủ.
Trong khi đó, ở phía bên kia Thủy Quốc, đại quân của Băng Tuyết cũng đã sẵn sàng. Chuyến đi này Băng Tộc đúng là đã dốc toàn bộ vốn liếng. Cả ba vị đại tổng quản cùng nữ vương đều thân chinh xuất quân, chỉ còn lại ba vị đại trưởng lão cùng Băng Liên ở lại trấn thủ vương quốc.
“Tuyết nhi, nếu có bất trắc nhớ dùng miếng ngọc này.” Băng Chúc lão bà đưa cho Băng Tuyết một miếng bạch ngọc rồi dặn dò.
“Con nhớ rồi, mẫu thân cứ yên tâm.” Băng Tuyết mỉm cười đáp.
Lúc này Băng Liên cũng bịn rịn không nỡ rời xa mẫu thân của nàng, nhưng vì an nguy của tiểu muội Băng Hoa nên cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Mẫu thân lên đường bình an, sớm đem Tiểu Hoa về nhà.” Băng Liên nghẹn ngào nói.
“Nhất định!” Băng Tuyết quả quyết đáp.
Để không mất nhiều thời gian, Băng Tuyết mau chóng quay người đi, chỉnh đốn đội hình và ra lệnh cho đại quân hơn trăm tinh anh của Băng Tộc xuất phát đến điểm hẹn với Hỏa Sư.
“Toàn quân nghe lệnh ta, quyết đánh bại kẻ thù giải cứu tiểu công chúa!”
“Quyết tâm, quyết tâm, quyết tâm!!!”
Tiếng hô ngày một vang dội, khí thế mọi người cũng sôi sục dâng cao. Ngay sau đó tất cả đồng loạt di chuyển theo hướng đã được thông báo trước đó với tốc độ tối đa.
Chỉ trong vòng hơn nửa canh giờ, hai nhóm quân đã nhìn thấy nhau, địa điểm tập kết cũng đã ở ngay trong tầm mắt.
Vừa đến nơi, hai người chỉ huy tối cao lập chào hỏi qua loa một lúc rồi cùng nhau dàn đội hình rồi từ từ tiến về khu vực Thổ Quốc.
Thổ Quốc nằm ở một khu vực trũng thấp, được bao bọc bởi những hố sâu và đầm lầy quanh năm ẩm ướt cùng vô số loài độc trùng và độc vật không ngừng sinh sôi nảy nở ở đây. Không gian ở đây luôn bị che phủ bởi vô số làn khói màu tím quỷ dị vô cùng nguy hiểm bởi độc tính của chúng Nơi này quả đúng là thiên đường cho Độc Tộc.
Liên minh vừa đến được khu vực phía ngoài phạm vi lãnh thổ của Thổ Quốc thì dừng lại. Tất cả đều phải vận khí lực để tránh bị khí độc cùng những độc trùng, độc vật kia tấn công.
Sau khi chuẩn bị chu toàn, đại quân mới từ từ tiến quân vào sâu bên trong. Trên đường đi không hề phát hiện thấy bóng dáng tộc nhân của Độc Tộc, hơn nữa không gian xung quanh cũng im ắng lạ thường, rất khả nghi.
Một lúc sau, toàn bộ liên quân đã tới trước cổng thành Thổ Quốc, lúc này vị cường giả hỏa quốc lúc trước cho linh thú đi do thám được mời lên phía trước để kiểm chứng. Sau khi người này cho triệu hồi linh thú ra thì linh thú đó lập tức gật đầu xác nhận không chút do dự nào. Quả thật đúng là nơi này rồi.
Nhìn ra xung quanh, Hỏa Sư nhanh chóng phát hiện được thông đạo dẫn từ hang núi kia thông ra đây. Sau khi kiểm tra cận thận, Hỏa Sư liền nói.
“Lần này Độc Doanh không còn đường nào để chối cãi nữa rồi.”
Băng Tuyết đứng gần đó cũng khẽ gật đầu.
“Nếu như mọi thứ đã rõ ràng như vậy thì chúng ta cũng không cần khách sáo nữa, cứ trực tiếp gọi Độc Doanh ra đối chất, nếu không thể giải quyết trong hòa bình thì chỉ còn cách dùng vũ lực.”
Hỏa Sư lập tức lăng không lên phía trên tường thành, định bụng sẽ kêu binh lính canh thành đi mời nữ vương của họ ra để đối chất thì cảnh tượng trong thành lúc này khiến cho Hỏa Sư vô cùng kinh ngạc.
Bên trong thành không hề có bóng dáng của một người nào. Kể cả vị trí canh cổng thành cũng hoàn toàn bị bỏ trống. Thoạt nhìn qua người khác còn có thể lầm tưởng đâu là một tòa thành bị bỏ hoang.
“Tuyết muội, mau lên đây mà xem. Hình như có gì đó không ổn…” Hỏa Sư vội xoay người về phía Băng Tuyết gọi.
Băng Tuyết ngay lập tức phóng người lên trên cao. Biểu hiện đầu tiên của nàng cũng là vô cùng kinh ngạc. Kế đó lại hiện lên một chút lo sợ.
“Không xong rồi, có khi nào trúng kế bọn chúng rồi không?”
Hỏa Sư nghe vậy liền giật cả mình. Không lẽ giờ này chúng đang tấn công một trong hai vương quốc của họ, suy nghĩ này khiến cho ông ta đổ cả mồ hôi lạnh ướt hết lưng áo.
Hỏa Sư lập tức cho một nhóm người tiến sâu vào bên trong vương quốc để kiểm tra lại một lần nữa. Hơn một canh giờ sau, nhóm người kia quay về và kết quả là không thể tìm thấy một bóng dáng ai trong tòa thành này.
Hỏa Sư chợt sầm nét mặt xuống. Vậy là ông ta đã nghi ngờ đúng, bọn người Độc Doanh đã sớm di dời đến một nơi khác trên đại lục này.
“Mau trở về vương quốc!” Hỏa Sư vội quát lớn.
Ngay sau đó, ông dùng năng lực của mình mở ra một hỏa lộ thông với đầu bên kia được mở trước đó ở đại điện Hỏa Quốc để đề phòng bất trắc. Giờ họ chỉ cần thông qua hỏa lộ này để trở về Hỏa Quốc một cách nhanh chóng.
“Băng Tuyết, nàng mau trở về Thủy Quốc đi, nếu không có gì bất ổn, chúng ta sẽ gặp lại sau.” Hỏa Sư nhìn về phía Băng Tuyết nhắn nhủ.
“Được, vậy ta xin cáo từ tại đây. Bảo trọng.” Băng Tuyết cúi đầu chào rồi cũng mở ra một băng lộ có công dụng y như hỏa lộ của Hỏa Sư. Xem ra cả hai người đều có chung ý tưởng.
Sau đó, hai đại quân liền tách ra, theo không gian lộ của bên mình mà lao vào. Chỉ trong chốc lát liên minh hơn hai trăm người đã hoàn toàn biến mất.
Lúc này ở phía Hỏa Quốc, Hỏa Sư vừa ra khỏi hỏa lộ liền chạy ra ngoài sân quan sát tình hình trong thành thì nhận thấy không có bất kỳ dấu hiệu nào của chiến tranh thì liền thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc đó thì Hỏa Lân đã nhanh chân chạy tới chỗ Hỏa Sư, liền hỏi.
“Phụ vương, sao người lại trở về rồi? có chuyện gì sao?”
“Từ lúc ta đi đến giờ con có cảm nhận thấy điều gì bất thường xung quanh không?” Hỏa Sư có chút nghi ngờ, chợt hỏi.
“Không, thưa phụ vương, mọi việc vẫn bình thường.” Hỏa Lân vội đáp.
Hỏa Sư nghe vậy liền thuật lại mọi chuyện khi nãy. Nghe xong Hỏa Lân cũng vô cùng kinh ngạc.
“Sao bọn chúng lại có thể biến mất một cách hoàn toàn như vậy? Di chuyển cả một vương quốc không thể dễ dàng như thế?” Hỏa Lân thắc mắc.
“Ta cũng không thể hiểu nổi. À, mà đệ đệ của con đâu?” Hỏa Sư đảo mắt quanh một lượt, không thấy bóng dáng Hỏa Long đâu liền hỏi.
“Nó nói là muốn đi tu luyện ở Thánh Hỏa Sơn. Xem ra tên nhóc này lại vừa lĩnh ngộ được điều gì đây. Thật là đáng ghen tỵ mà!” Hỏa Lân thở dài nói.
“Vậy cũng tốt. À còn về tin tức của Hỏa Cương quốc sư thì sao?”
“Hiện tại vẫn chưa có tin tức gì. Nếu phụ vương muốn, con sẽ đi Mộc Quốc một chuyến để kiểm tra tình hình bên đó.” Hỏa Lân mạnh dạn đề nghị.
“Không cần, để ta phái người đi là được rồi. Lúc này không nên tùy tiện ra ngoài.” Hỏa Sư nghe vậy liền ngăn.
Đúng lúc đó thì phía cổng thành chợt phát ra ba tiếng chuông lớn. Ba tiếng chuông này có nghĩa là báo động khẩn cấp. Không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hỏa Sư và Hỏa Lân cùng ba vị quốc sư và các tinh anh nhanh chóng phóng về phía cổng thành. Trong lòng Hỏa Sư vô cùng lo lắng.
Khi vừa đến tường thành thì Hỏa Sư bàng hoàng khi nhận ra phía trên tường thành chính là Hỏa Cương với vô số vết thương lớn nhỏ. Máu tươi trào ra ướt đẫm cả bộ y phục ông ấy đang mặc. Nét mặt vô cùng đau đớn, xem ra Hỏa Cương đã trải qua một trận ác chiến sinh tử với kẻ thù.
Bên cạnh ông ấy là một vị cô nương trông rất trẻ nhưng ánh mắt lại vô cùng căm phẫn và bất lực. Trên người cô nàng cũng không ít vết thương nhưng không đến nỗi chí mạng và nghiêm trọng như Hỏa Cương. Nước mắt tuôn trào ra trong vô thức như thể cho thấy một sự tuyệt vọng và đau khổ không thể kiểm soát được trong lòng tiểu cô nương này. Bộ dạng trông thật đáng thương.
“Hỏa Cương, ngươi sao lại thành ra thế này? mau kể ta nghe có chuyện gì đã xảy ra?” Hỏa Sư nóng lòng gào lên.
“Quốc vương, cô nương này chính là tiểu nữ của Phong Nha quốc vương, tên gọi là Phong Trúc. Cô ấy là người duy nhất sống sót trong trận tử chiến giữa Phong Tộc và Lôi Tộc, trong khi Lôi Tộc còn có sự giúp sức của Độc Tộc và đám người áo đen thần bí kia thì Phong Tộc chỉ thân cô thế cô nên đã hoàn toàn thất thủ. Toàn bộ tộc nhân đều đã bị tàn sát không thương tiếc… chỉ duy nhất cô bé này may mắn được Phong Nha bảo vệ mới có thể cùng thần chạy về Hỏa Quốc dưới sự truy sát khủng khiếp từ đám người kia. May là thần đã kịp đưa cô bé về tới đây an toàn… thần … chắc … không… “ giọng nói của Hỏa Cương bỗng yếu dần đi.
“Mau đưa Hỏa Cương và vị tiểu cô nương này đến chỗ Hỏa Dược. Bằng mọi giá phải cứu lấy mạng sống của hai người họ!” Hỏa Sư quay sang nghiến răng ra lệnh cho Hỏa Bách.
“Thần tuân lệnh!”
Hỏa Bách sau đó lập tức ôm hai người Hỏa Cương và Phong Trúc bay về phía nơi ở của Hỏa Dược.
“Kim Quốc, Lôi Thiên, tên cáo già khốn kiếp này!” Hỏa Sư hướng mắt về phía Kim Quốc, ánh mắt như chứa đựng ngọn lửa căm hờn đang sục sôi bùng cháy bên trong, giọng nói như nghẹn lại vì phẫn nộ.
Hỏa Lân đứng bên cạnh nhìn biểu hiện của phụ thân, trong lòng cùng không khỏi cảm thấy tiếc thương cho số phận Phong Tộc. Phong Nha lại còn là người bạn tri kỷ của phụ thân nên nghe tin động trời này chẳng khác nào bị dao cứa mạnh vào tim, đau xót vô cùng.
“Phụ thân, xem ra lần này hai bên Kim - Thổ đã bắt tay với đám hắc nhân kia rồi. Giờ chúng ta cần phải tính toán thật kỹ nếu không sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ nhắm đến Hỏa Quốc và sau đó thôn tính luôn Thủy Quốc. Con nghĩ chúng ta nên lập tức báo tin cho Thủy Quốc để cùng họ thống nhất phương án chống lại đám người kia.” Hỏa Lân bĩnh tĩnh phân tích tình hình và nhanh chóng đưa ra giải pháp tốt nhất hiện tại.
Chỉ thấy Hỏa Sư bây giờ đang bị cảm xúc lấn áp nên nhất thời chưa thể đưa ra quyết định ngay. Một lúc sau ông ta khoát tay rồi nói với một giọng điệu đau buồn ẩn chứa sự tức giận bên trong.
“Được, con hãy thay ta xử lý việc đó. Giờ ta phải đi xem tình hình Hỏa Cương thế nào rồi.”
Hỏa Lân nhanh chóng cúi đầu nhận lệnh. Sau đó phái một nhóm tinh anh đi báo tin cho phía Thủy Quốc.
Lúc này, Hỏa Sư đã đến khu trị liệu của Hỏa Quốc. Vừa bước vào bên trong đã trông thấy Hỏa Dược đang khẩn trương trị thương cho Hỏa Cương, hiện đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường. Một số vị khác cũng đang hỗ trợ điều trị cho cô nương Phong Trúc. Trông qua tình trạng hiện giờ thì Phong Trúc đã tỉnh táo hơn trước khá nhiều, tâm lý cũng ổn định hơn, đã có thể nói chuyện bình thường trở lại.
Bước đến phía giường của Phong Trúc, Hỏa Sư nhẹ giọng hỏi.
“Trúc nhi, mau nói cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra?”
Phong Trúc phải mất một lúc mới có thể mở miệng ra thốt lên vài câu, giọng nói như vẫn còn run rẩy vì hoảng sợ.
“Tối đó … bọn người bí ấn …. Lôi Kình …. đột ngột xuất hiện … chúng lao vào tấn công từ khắp nơi … phụ thân... đại ca... ông nội... các vị trưởng lão đều đã…” nói đến đây, Phong Trúc liền ôm mặt khóc nức nở. Một cô nương mạnh mẽ, tự tin bao nhiêu trên võ đài thì giờ lại trở nên yếu đuối và mỏng manh bấy nhiêu khi chứng kiến thảm kịch của gia tộc mình bị tàn sát một cách tàn nhẫn như vậy.
Nghe những câu nói đứt quãng và tràn ngập nỗi sợ hãi của Phong Trúc, Hỏa Sư lại càng cảm thấy căm giận lũ người kia. Không ngờ là một trong ngũ đại cường quốc lại có thể bị xóa sổ trong một đêm ngắn ngủi như vậy.
“Trúc nhi, con yên tâm, ta sẽ thay con trả mối thù này. Dù có phải hy sinh mạng già này đi chăng nữa.” Hỏa Sư vừa xoa đầu vỗ về an ủi Phong Trúc, vừa mạnh mẽ nói.
Nhưng ngay sau đó, một suy nghĩ đáng sợ chợt chạy qua tâm trí của Hỏa Sư. Phong Tộc cùng vô số cường giả như vậy mà còn bị bọn chúng hợp lực phá hủy, vậy thì Hỏa Tộc chắc gì không chịu chung số phận. Nếu thực sự là lực lượng của hai đế quốc hợp lại thì một mình Hỏa Quốc cơ bản là không thể chống đỡ được. Chỉ có cách cùng liên minh với Thủy Quốc thì mới có thể chống lại được.
Nghĩ đến đây, Hỏa Sư chợt mong đợi nhận được hồi âm của Thủy Quốc. Dù sao thì hai bên sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thông gia của nhau nên việc liên minh này ít nhiều cũng sẽ không gặp trở ngại gì nhiều.
Nghĩ một hồi, Hỏa Sư bỗng đứng dậy rồi lặng lẽ bước ra ngoài, từ từ đi về phòng của mình, cân nhắc thật kỹ lưỡng mọi biện pháp khả thi.
Trong khi đó, tại tàn tích của Mộc Quốc, một cảnh tượng kinh hoàng đang hiện ra. Nhà cửa thì đổ nát thành từng mảnh vụn, khói lửa kèm khói độc quyện vào nhau tạo thành một hỗn hợp khói đen xì cực kỳ khó ngửi. Xác người nằm la liệt khắp mọi nơi, trong đó có cả người của Phong Tộc lẫn Lôi Tộc và cả Độc Tộc nữa. Thỉnh thoảng còn có xác của vài tên trong tổ chức áo đen thần bí kia. Xem ra nơi đây thực sự đã trải qua một trận tử chiến vô cùng khốc liệt và đẫm máu.
Dù giành được chiến thắng nhưng Kim Quốc và Thổ Quốc cũng chịu tổn thất khá nặng nề. Lực lượng tổn thất hai bên đều quá nửa, một vài người trong số đó đều là trưởng lão hai phe, đều có thực lực Ngũ Sắc Đại Tiên và Lam Sắc Đại Tiên. Những người này chết là do bị những trưởng lão Phong Tộc sử dụng bí chiêu đồng quy vu tận kéo họ chết theo, gương mặt họ vẫn còn hiện lên vẻ không cam tâm.
“Chết tiệt, quả là một đám cứng đầu, đã biết là không đánh lại mà vẫn cứng đầu chống lại chúng ta khiến cho lực lượng bị tổn thất khá nặng nề. Chuyến này lỗ nặng rồi. Cũng tại tên chó chết này!” giọng nói oang oang như sấm vang lên từ một thanh niên vạm vỡ, nhìn kỹ thì hắn chính là Lôi Kình, quốc vương đương nhiệm của Kim Quốc.
Lúc này hắn đang đá vào một thi thể đang nằm trên đống tro tàn. Khi thi thể này bị đá tung lên trên cao thì mới phát hiện ra chính là Phong Nha, quốc vương tại nhiệm của Mộc Quốc!
Nhìn trên người Phong Nha vô số vết thương ở những vị trí hiểm yếu đủ để thấy ông ấy đã phải hứng chịu vô số đòn công kích hung ác để bảo vệ cho Phong Trúc chạy thoát thân.
“Ngươi đừng có sủa um sùm lên như vậy hoài, ta nghe thấy nhức đầu lắm! Xong việc rồi mau tìm kiếm bảo vậy rồi rời khỏi nơi này đi, không biết chừng Hỏa Quốc lại kéo quân sang đây thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn đấy!” một giọng nữ đanh đá vọng ra từ phía xa. Nhìn kỹ lại thì chính là Độc Doanh, nữ vương của Thổ Quốc.
Nhìn bộ dạng mệt mỏi và y phục tả tơi trên người là có thể đoán được cô ta cũng đã trải qua trận chiến khá quyết liệt. Khóe miệng vẫn còn lưu lại vệt máu chưa kịp khô. Giờ đây cô ta đang rất muốn rút về nơi nghỉ ngơi để hồi phục sức lực.
“Mụ thích làm gì thì cứ làm đi, ta không quan tâm. Ta phải trút giận vào lão già này mới hả dạ được.” Lôi Kình cáu gắt quay lại đáp.
Nghe vậy Độc Doanh không nói nhiều nữa, đưa tay lên ra hiệu cho phe của cô ta đi xung quanh tìm kiếm bảo vật, còn bản thân thì nhanh chóng rời đi về nơi nghỉ ngơi.