Băng Hỏa Ma Trù

Mật thất Băng Nguyệt Đường, chi nhánh Huyết sư giáo

Đại Trưởng Lão thở dài một tiếng nói:

" Xem ra thiên phú mới là trụ cột của một đỉnh cấp cao thủ, mấy lão đầu bạc chúng ta trong khoảng thời gian qua đều đã thử tất cả các loại phương pháp khác nhau nhưng đều không thể khiến cho chúng ta cảm nhận được một tí tiên thiên chi khí nào. Càng không phải nói đến bảy cái khiếu huyệt mà ngươi đã miêu tả.

Chúng ta đều đã già rồi!!! Thời gian đã không cho phép chúng ta có thể làm thêm một đột phá trọng đại trong đời được nữa."

Niệm Băng sau khi mở ra Lệ Trung huyệt cũng không hề nóng lòng lục lọi tìm cách sử dụng Lệ Trung huyệt, mà lại không ngừng khổ tu ma pháp lực của chính mình. Bằng vào tác dụng điều hoà của tiên thiên chi khí, đẩy mạnh tốc độ tiến bộ của ma pháp lực, còn Thiên Nhãn huyệt sau khi đạt đến trung kỳ cảnh giới cũng đã mang đến cho hắn rất nhiều điều kinh hỉ.

Trước kia không thể khống chế được những vi lượng cực tiểu nhưng bây giờ đều có thể thoải mái mà làm. Đặc biệt là đối với những ảnh khôi lỗi (con rối bằng bóng mờ) đã có thể khống chế một cách vi diệu, cùng với sự biến hoá của thiên nhãn lĩnh vực đã đạt đến một tầm cao mới.

Tiên thiên lĩnh vực, quả nhiên cũng theo sự gia tăng của tu vị mà được tăng cường. Hắn thực sự hi vọng bảy vị trưởng lão có thể trở nên mạnh hơn nữa.

Bảy vị trưởng lão đều là các vũ thánh hoặc ma đạo sư thâm niên, nếu bọn họ có thể đột phá đạt tới tân cảnh giới mới, vậy thực lực của Huyết sư giáo chắc chắn sẽ nâng lên một bậc thang rất cao, thậm chí có thể giải quyết được cả những hạn chế về tuổi tác của bọn họ.

Nhưng quả thực tiên thiên chi khí cũng không phải dể dàng như trong tưởng tượng, dù Niệm Băng đã không hề lưu lại chút gì, hoàn toàn đem hết những lĩnh ngộ trong quá trình tu luyện nói cho bảy vị trưởng lão.

Nhưng một tháng đã qua, bảy vị trưởng lão vẫn cứ bảo trì cảnh giới vốn có lúc trước, thậm chí cả một tia tiên thiên chi khí cũng không có sinh ra.

"Đại trưởng lão, ngài cũng không cần phải nản chí. Con nghĩ, chỉ cần cố gắng, các vị trưởng lão nhất định sẽ có được đột phá."

Nịêm Băng vừa nói vừa cân nhắc những sơ hở trong quá trình tu luyện, nhưng hắn lại phát hiện ra rằng chính mình có thể mở ra Thiên Nhãn huyệt và Lệ Trung huyệt, đại bộ phận đều là bởi vì hoàn cảnh đặc thù cùng với vận khí mà đạt được. Mấy thứ này thì làm sao truyền thụ được đây.

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, khiến Niệm Băng bừng tĩnh lại từ trong suy tư:

" Vào đi"

Cánh cửa mở ra, Băng Nguyệt Đường, Đường chủ Ngân Nãng từ bên ngoài tiến vào, cung kính nói:

" Giáo chủ, Băng Tuyết nữ thần tế tự đã rời khỏi Băng Thần Tháp, đang hướng về phía Băng Nguyệt thành mà bay đến, theo cùng còn có sứ giả của Băng Nguyệt Đế Quốc."

Niệm Băng nhãn tình sáng rực lên:

"Tốt, quả nhiên là đã đến. Ngân đường chủ, truyền lệnh của ta, 500 huyết vệ binh của Huyết sư đường chuẩn bị, tuỳ thời mà xuất kích. Bảy vị trưởng lão, các ngài cũng nên động thủ thôi."

Vừa nói xong, hắn từ trong lòng ngực lấy ra bảy ma pháp quyển trục, phân ra lần lượt đưa cho bảy vị trưởng lão

" Bảy quyển trục này là vật bảo hộ tính mạng tối hậu, khi sự tình đã không thể xoay chuyển, các ngài cũng không cần miễn cưỡng, lập tức mở quyển trục này ra.

Những quyển trục này đã được định vị ở trong Băng Nguyệt Thành, các ngài sau khi trở về hãy trực tiếp đến đây chờ ta.

Các vị trưởng lão, mọi chuyện đều phải lấy an toàn làm trọng, lần hành động này lại các ngài phải càng chú ý nhiều hơn."

Bảy vị trưởng lão trước sau lần lượt tiếp nhận ma pháp quyển trục từ Niệm Băng, Đại Trưởng lão mỉm cười nói:

" Giáo chủ, ngươi yên tâm đi, muốn tiêu diệt mấy bộ xương già này của chúng ta cũng không phải dễ đâu.

Huống chi, còn có nhiều người như vậy bao vây, lợi dụng tình thế là chuyện mà Huyết sư giáo chúng ta am hiểu nhất đó."

Niệm Băng gật gật đầu:

" Điều các ngài cần làm chính là kéo dài thời gian, vạn lần không nên đánh bừa. Một khi Băng tuyết nữ thần tế tự phát động Thần Hàng Thuật, nhất định phải lập tức xé mở quyển trục chạy trốn.

Buồn cười nhất là tên Đại Hoàng Tử Yến Cực kia lại cho rằng mười một cao thủ cấp bậc vũ thánh có thể giết được một vị thần hàng sư. Nhưng chắc hắn đã không biết đến uy lực của thần hàng thuật chân chính."

Với cảnh giới ma đạo sư và vũ thánh mà tiến đến thần hàng sư cùng thần sư, mặc dù chỉ cách biệt một cảnh giới nhưng thực lực cũng đã hơn kém không biết bao nhiêu lần.

Lúc trước Băng Tuyết thần nữ tế tự chỉ mới trở thành thần hàng sư không lâu, đã có thể dựa vào thực lực của bản thân đối đầu với 3 đại cao thủ ma đạo sư bao gồm cả Hoả diễm sư vương Dung Diễm mà toàn thắng trở về.Hôm nay đã là hai mươi năm sau, bà ta tuyệt đối lại càng cường đại hơn rất nhiều, đương nhiên có thể cùng mười một cao thủ vũ thánh cùng ma đạo sư đối địch, nhưng một khi bà ta không tiếc hao phí pháp lực lại chấp nhận chịu sự tổn hại của bản thân mà thi triển thần hàng thuật. Cho dù số lượng cao thủ có thêm nhiều hơn cũng vô pháp chống đỡ.

Niệm Băng đã từng nghe mấy vị long vương nói qua, cho dù với thân thể cường hãn của Long vương nếu một khi mười hai cấp ma pháp cấm chú thi triển ra thì dưới lực công phá kinh khủng của siêu cấp ma pháp ấy cũng phải chịu thương tích không nhỏ.

Cho nên trừ khi vạn bất đắc dĩ, ai cũng không dễ dàng gì mà thi triển hơn mười một cấp ma pháp, dù sao tác hại của nó cũng quá lớn, vì thế hắn chỉ giao nhiệm vụ cho bảy vị trưởng lão là cầm cự chứ không phải liều chết đánh giết.

Cùng với Niệm Băng bên này, Đại Hoàng tử phủ cũng đã đồng thời phản ứng, 5 ngàn tinh binh sớm đã được Đại hoàng tử an bài bên trong các đình viện bí mật của Băng Nguyệt Thành, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, lập tức có thể triển khai hành động.

Niệm Băng một mình trở lại bên trong lữ điếm, Băng Nguyệt Thành sắp sửa phát sinh đại biến rung chuyển trời đất, hắn phải đảm bảo sự an toàn cho Miêu Miêu

" Niệm Băng ca ca, huynh đã trở về rồi, thật tốt quá!!! Hôm nay Băng Vân tỷ tỷ đã đi khỏi, Miêu Miêu chỉ còn một mình, rất là buồn chán đó!!!"

Miêu Miêu hì hì cười chạy đến trước người, dùng sức lắc lắc, lôi kéo bàn tay to của hắn

Niệm Băng tự nhiên biết Băng Vân đi làm việc gì, Băng Tuyết nữ thần tế tự đã tới Băng Nguyệt thành. Băng thần tháp đệ tử tự nhiên phải ra khỏi thành nghênh đón, nàng ta vắng mặt cũng tốt, đỡ cho mình phải dùng thủ đoạn để tránh né, mỉm cười nói:

" Miêu Miêu, hãy đi cùng Niệm Băng ca ca nào, ca ca tìm cho muội một chổ mới tốt hơn nhiều."

Miêu Miêu ngẩn người, nói:

" Còn Băng Vân tỷ tỷ thì phải làm sao bây giờ? Tỷ ấy trở về mà không thấy chúng ta sẽ rất sốt ruột đó."

Niệm Băng mỉm cười nói:

" Không việc gì, ca ca sẽ liên lạc với nàng ta sau, đi nhanh nào, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này." Hắn còn rất nhiều việc phải làm, một khắc cũng không muốn chậm trễ.

Miêu Miêu sắc mặt có chút trắng bệch: " Ca ca, có phải là bởi vì Băng Vân tỷ tỷ muốn bắt huynh đúng không?"

Lúc này đến lượt Niệm Băng rùng mình:

" Miêu Miêu, muội cũng đã biết rồi sao?"

Miêu Miêu gật gật đầu:

" Muội nghe được Băng Vân tỷ tỷ dùng thuỷ tinh cầu cùng người khác nói chuyện muốn bắt huynh về cái tháp gì đó. Ca ca, muội thấy Băng Vân tỷ tỷ, là một người tốt, nhưng không biết vì lí do gì tỷ ấy lại muốn bắt huynh đi."

Niệm Băng than nhẹ một tiếng, nói:

" Việc này một, hai câu cũng không thể giải thích rõ ràng được, về sau này ca ca sẽ nói cho muội nghe, chúng ta nên đi thôi.

Trong Băng Nguyệt thành này sắp phát sinh biến hoá rất lớn, ca ca mang muội đến một nơi an toàn cái đã, khi mọi chuyện bình yên trở lại, ca ca sẽ đưa muội về nhà được không?"

Miêu Miêu nhu thuận gật gật đầu, vội vàng chạy trở về phòng, thu nhặt chút hành lí đơn giản của mình. Niệm Băng cũng không có phát hiện, trong cặp mắt to tròn động lòng người kia của Miêu Miêu hiện lên một tia quang mang giảo hoạt.

Niệm Băng cùng Miêu Miêu thẳng tiến vào bên trong mật thất của Băng Nguyệt đường, lênh cho bọn hạ nhân của Huyết sư giáo chiếu cố thật tốt cho Miêu Miêu. Sau đó hắn tiện thể lập tức rời khỏi Băng Nguyệt đường, nhắm thẳng phủ Nguyên soái mà đi. Lúc này, năm trăm huyết vệ Huyết sư đường của Huyết sư giáo đã tập kết xong.

Trong mật thất Miêu Miêu, khẽ mở cửa, trộm trộm nhìn quanh các hướng ở phía bên ngoài.Lúc này bọn giáo chúng của Huyêt sư giáo vì sắp đến thời khắc hành động đều vô cùng bận rộn, không hề có ai chú ý đến tiểu nhà đầu này.

Một lần nữa đem cánh cửa sau lưng đóng lại thật khẽ, Miêu Miêu hì hì cười, nhẹ giọng ngâm xướng:

" Vì ta, Hi Vân, gọi tên ngươi về, Xuất hiện đi nào, sủng vật của ta, Cường Cường."

Đôi mắt Miêu Miêu loé lên ánh hào quang nhu hoà, một cái lục mang tinh màu trắng rõ ràng xuất hiện trước mặt nàng, quang mang chợt loé lên thình lình một con gì đó đen ngòm đã xuất hiện ở dưới đất trước mặt nàng. Nếu lúc này có ai đó mà bắt gặp cảnh tượng kia, nhất đinh sẽ phải giật mình đến không thể ngậm miệng lại được. Bởi vì, xuất hiện trước mắt Miêu Miêu là một con gián thật lớn, ước chừng có lẽ đó là một con gián lớn nhất có thể tồn tại được trên cõi đời này. Đường kính thân thể nó cũng gần một thước, lóng lánh toả ra quang mang nhàn nhạt, hai sơi râu rất nhỏ đong đưa đâm tủa. Thân thể đang quỳ rạp trên mặt đất vẫn không hề nhúc nhích chút nào.

Miêu Miêu đá con gián một cước, sảng giọng:

" Không được ngủ!! Trong mấy con tiểu sủng vật của ta, ngươi là một tên lười biếng nhất trong bọn chúng đó."

Con gián lớn lúc này mới giật giật, ở trên chân của Miêu Miêu cọ cọ vài cái thân thiết. Trong đôi mắt Miêu Miêu quang mang chợt loé, trên mặt đất thân thể con gián lớn xoay tròn một vòng rất nhanh, một tầng khí đen lay động giữa không trung, hắc quang bao phủ lấy thân thể của Miêu Miêu. Miêu Miêu tiến về phía trước một bước, đứng ở trên lưng con gián.

Con gián khồng lồ này được nàng gọi về cũng không có lực công kích gì, nhưng lại là một con vật có tài hoá thân tốt nhất. Khi còn đang ở giai đoạn đệ nhất biến, con gián từng bằng vào khả năng biến ảo của mình tiện thể cũng đã lừa gạt cả Phượng Nữ. Bây giờ đã bước sang giai đoạn đệ nhị biến, công năng thủ hộ của nó lại càng mạnh hơn.

Dưới quang mang hắc sắc vây quanh, Miêu Miêu lại ngâm xướng tiếp: " Vì ta, Hi Vân, gọi ngươi về, xuất hiện đi nào, Sủng vật của ta Điềm Điềm

Quang mang chợt loé, một cái đầu chuột thật lớn đã được hình thành, con chuột lớn Điềm Điềm loạng choạng nguẩy cái đuôi. Cái mông đầy mỡ của nó ngọ ngậy, nó dùng đôi mắt màu đỏ sậm nhỏ nhắn của mình nhìn Miêu Miêu. Thông qua tinh thần lực đặc thù của Bạch Nhân, Miêu Miêu lập tức ra lệnh cho Điềm Điềm.

" Đến lượt con chuột béo nhà ngươi làm việc rồi!!

Ám ma thử chính là cao thủ trong việc truy tìm, Điềm Điềm, ngươi tiện thể ở phía trước dẫn đường đuổi theo Niệm Băng ca ca. Cường Cường, ngươi đi theo sau Điềm Điềm nhưng không được để mất dấu nghe chưa."

Con chuột Điềm Điềm có điểm giống Cường Cường lúc trước, nhanh chóng di chuyển trên mặt đất, Thân thể to lớn của nó đã rất nhanh chui xuống lòng đất, mà con gián Cường Cường trên lưng hắc sắc quang mang rõ ràng càng thêm cường thịnh, Miêu Miêu đặt thân ngồi xổm xuống, dưới tác dụng của hắc quang kia, tự như cùng với thân thể của con gián hoà làm một.

Động tác của con gián rất nhanh, vù môt cái, đã nhân tiện đuổi theo Điềm Điềm, chui xuống đất mà đi. Mật thất Băng Nguyệt đường vốn được bảo vệ nghiêm ngặt, thế nhưng đã bị thủng một lỗ rộng hơn cả thân người.

Kỳ thật ngay cả Miêu Miêu cũng không nghĩ tới, nàng luôn rất muốn cùng Niệm Băng ở cùng một chỗ.!!!

Băng Nguyệt Đề Quốc hoàng cung

Dù đã thập phần suy yếu thế nhưng đế quốc hoàng đế Yến Thiên Nam, sau khi nghe được tin tức Băng Tuyết nữ thần tế tự sắp đến, tinh thần rõ ràng cũng đã tốt lên không ít. Dưới sự giúp đỡ của bọn cung nữ, lão hoàng đế nữa thân người ngồi dậy, hướng đến Đoàn trưởng hoàng gia thủ hộ quân đoàn Lỗ Đạo Phu hạ lệnh:

" Lỗ Đạo Phu, Băng Tuyết nữ thần tế tự đã tới Băng Tuyết thành rồi ư!! Ta thân thể không được tốt, ngươi nhân tiện đại diện cho ta, lập tức dẫn ba nghìn tinh binh hoàng gia thủ hộ quân đoàn đến cửa thành nghênh đón. Ta nghĩ, các cao thủ của Băng thần tháp đã đi trước rồi."

Lỗ Đạo Phu là người ngay thẳng, được Yến Thiên Nam tín nhiệm rất lớn, hắn có chút kinh ngạc nói:

" Bệ Hạ, Băng Tuyết nữ thần tế tự đại nhân, vốn là cường giả tối thượng tồn tại trên đại lục, lại có người của Băng thần tháp bọn họ ra nghênh đón. Thần nghĩ, không cần thần phải đi nữa, bảo vệ an toàn của Bệ hạ mới là chức trách trọng yếu nhất của thần. Thần nghĩ, Băng Tuyết nữ thần tế tự đại nhân cũng sẽ không để ý đến mấy lễ tiết này đâu."

Yến Thiên Nam đã cho bọn cung nữ tả hữu lùi ra phía sau, hít sâu một ngụm khẩu khí, chấn tĩnh lại chút tinh thần, nói:

" Ta đương nhiên biết Băng Tuyết nữ thần tế tự không cần phải rào đón, ta cho ngươi đi nghêng tiếp nàng ấy nguyên nhân lớn nhất không phải ở Băng Tuyết thần nữ tế tự.

Băng Tuyết nữ thần tế tự sắp đến, dĩ nhiên Đại hoàng tử, với thế lực của y, không lý do gì lại không biết, lấy tài trí của hắn mà xét cho dù trước đó không nghĩ tới quyết sách của ta, thì vừa nghe nói Băng Tuyết nữ thần tế tự xuất hiện, tất nhiên sẽ có phản ứng.

Tại thời điểm này, Vân Nhi lại là người có thể gặp phải nguy hiểm lớn nhất, ta cho ngươi đi đón Băng Tuyết nữ thần tế tự, chính là có ý muốn ngươi thuận tiện đem Yến Vân đón vào trong cung. Lúc này đã có Băng Tuyết nữ thần tế tự toạ trấn, ta có thể tuyên bố người kế thừa ngôi vị. Ta mặc dù tuyệt đối là chủ nhân ở trong hoàng cung này, nhưng có thể làm cho ta tín nhiệm cũng chỉ có một mình ngươi, hoàng cung thủ hộ quân đoàn mặc dù chỉ có một vạn người, nhưng cao thủ nhiều như mây, ngươi dẫn theo ba nghìn người đi đón Yến Vân trở về mới có thể đảm bảo an toàn của hắn. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ kiên trì đến lúc các ngươi trở về. Khụ …. khụ… "

Một hơi nói nhiều như vậy, lão hoàng đế có chút khó thở, ho liền vài tiếng, sắc mặt trở nên càng thêm trăng bệch không còn chút khí sắc nào.

Lỗ Đạo Phu trong lòng cả kinh, hắn nhịn không được đành nói: " Bệ hạ, ý của ngài là Đại điện hạ có thể gây khó khăn cho Ngũ điện hạ ư?"

Yến Thiên Nam cười khổ nói:

" Mặc dù lúc trước tại thời điểm ta bước lên ngôi vua, ngươi còn chưa được tiến vào hoàng cung, nhưng ngươi đã nghe nói qua ta làm thế nào mà kế thừa ngôi vị hoàng đế rồi chứ. Vì có thể nắm giữ quyền lực của một quốc gia, cho dù đối mặt chính là thân huynh đệ của chính mình, thì cũng chẵng cần nể nang gì mà không hạ thủ. Tốt lắm, ngươi nhân tiện mau đi đi, càng chần chờ thì càng dễ sinh biến. Ta nghĩ, đại hoàng tử đã nhanh chóng điều động binh mã rồi đó."

" Bệ Hạ, Thất hoàng tử cầu kiến. Ngài ấy còn cố ý mang theo một vị thầy thuốc, giúp ngài chữa bệnh"

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của tổng quản thái giám. - https://truyenfull.vn

Yến Thiên Nam trên mặt toát ra một tia mỉm cưòi nhàn nhạt, e rằng trong lòng, chỉ có đứa con thứ bảy này mới có thể khiến chính mình an lòng một chút.

Từ sau khi Yến Phong cùng tiểu nữ của Tuyết Phách là Tuyết Ngọc kết hôn đến nay. Yến Phong cứ cách vài hồi, mỗi ngày đều vào hoàng cung thăm nom Yên Thiên Nam. Hắn mặc dù rất ít nói, nhưng Yến Thiên Nam lại nhìn thấy được sự ân cần xuất phát từ trong lòng đứa con trai này.

Làm cho Yến Thiên Nam vui mừng lại chính là đứa con mà mình ít quan tâm để ý nhất. Hắn chưa bao giờ hướng mình đưa ra yêu cầu gì, mỗi lần đến đều chỉ lẳng lặng bầu bạn với mình một đoạn thời gian rồi lặng lẽ rời đi, ngẫu nhiên nói chuyện với nhau vài câu, âm thanh của hắn vẫn thường lãnh đạm như trước đây. Yến Thiên Nam đột nhiên phát hiện, cả đời mình làm vua, rốt cuộc đến cuối cùng ở bên cạnh mình chăm nom cũng chỉ có mỗi đứa con trai này

Yến Thiên Nam hướng ánh mắt tới Lỗ Đạo Phu, nói:

" Để cho hắn vào đi."

Lỗ Đạo Phu cung kính hướng Yến Thiên Nam hành lễ rồi mới lui ra ngoài, hắn đã dựa theo mệnh lênh được Yến Thiên Nam giao phó mà thi hành

Cánh cửa lại mở ra, Yến Phong dẫn theo một gã trẻ tuổi mặc áo vải màu xám đi vào, Yến Thiên Nam mỉm cười nói:

" Phong nhi, con như thế nào lại tới nữa rồi, sao không ở nhà mà bồi tiếp thê tử của mình đi?

Đáng tiếc phụ hoàng thân thể đã không thể đi đứng được nữa, nếu không nhất định sẽ chủ trì hôn lễ cho các ngươi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui