Băng Hỏa Ma Trù

Niệm Băng đương nhiên không trông cậy Băng Phong Cầu có thể tổn hại gì tới bọn chiết biệt, chỉ cần có thể tạm thời ngăn cản công kích của chiết biệt là đủ rồi, thiên hỏa là hỏa trung chí tôn, nhưng thiên hỏa công kích đơn lẻ của chúng chiết biệt uy lực có hạn. Trong nháy mắt, Niệm Băng đã hoàn thành ma pháp kế tiếp, lam sắc quang mang từ hắn sau lưng bốc lên, ngưng kết thành một lam sắc hư ảnh, bông tuyết bay bay, giống như dao sắc xoay tròn rơi xuống, giống như lúc trước phát động Lưu Tinh Hỏa Vũ, một băng hệ bát giai đại phạm vi công kích ma pháp Băng Tuyết Địa Ngục thành hình trong nháy mắt, băng nguyên tố cuồng bạo lao xuống, tiếp xúc với tử sắc thiên hỏa, nhất thời tản ra một tầng thủy khí mù mịt. Bát giai ma pháp không thể ngăn cản được thiên hỏa, mục đích của Niệm Băng rất đơn giản, hắn chỉ hy vọng, với ma pháp này, có thể tạo thành tác dụng mê hoặc chúng chiết biệt.

Thế nhưng, lúc này Niệm Băng lại tính sai rồi, chiết biệt sở dĩ xưng là chiết biệt, công kích của chúng chuẩn xác đến mức mà không có ma thú nào sánh được, đó là bởi vì, chúng có tinh thần lực mạnh hơn nhiều so với ma thú bình thường, có thể dễ dàng tập trung để phát hiện vị trí của mục tiêu, cho nên, lúc thủy vụ còn tràn ngập, đã có hơn mười đạo tử sắc thiên hỏa lao ra, bắn thẳng đến Niệm Băng. Bạn đang đọc truyện được tại

Đối mặt với công kích, Niệm Băng mặc dù kinh mà không loạn, quang mang chung quanh thân thể trong nháy mắt biến thành ngân sắc, khẽ quát một tiếng "không gian kính". Nhất thời, những tấm ngân sắc kính bao quanh bốn phía thân thể hắn, mỗi đạo thiên hỏa đánh tới trên ngân kính đều bị bật lại nơi phát ra, đem theo một tầng ngân sắc quang vựng, thất giai không gian hệ ma pháp này vốn tốn nhiều thời gian ngâm xướng chú ngữ, không phải ma pháp thực dụng, cho nên Niệm Băng trước kia không hề dùng qua, nhưng hiện tại đã khác, không cần ngâm xướng chú ngữ cũng có thể phát động ma pháp, dùng để ngăn cản thiên hỏa như thiểm điện của chiết biệt thì quá thích hợp.

Thủy vụ tản đi, Niệm Băng đã thay đổi phương vị. Liên tiếp ngăn cản vài lần công kích của chúng chiết biệt, hắn đã đi tới phía trên đầu Tích Lỗ, tuy mạnh, nhưng Niệm Băng phán đoán hắn tối đa cũng chỉ có thực lực thập tam giai, đối mặt với nhiều chiết biệt như vậy, tự bảo vệ mình đã thập phần khó khăn. Nếu không phải trong tay hắn có chiến phủ với công kích lực cực mạnh và ải thần khải trên người, sợ rằng phòng ngự của Tích Lỗ sớm đã bị công phá rồi.

Hắc sắc thân ảnh từ trong cơ thể Niệm Băng lao ra, hắc ảnh lóe lên, đã đi tới bên cạnh Tích Lỗ. Hắc sắc đao mang mang theo tử vong khí tức tối tinh thuần, nhất thời chém đứt đôi hai thân chiết biệt. Tử vong khí tức giàn dụa đột nhiên xuất hiện, khiến công kích của chúng chiết biệt chậm lại, đúng lúc này, năm hắc ảnh cực lớn không hề dự báo trước xuất hiện phía trên chúng chiết biệt, thân thể chiết biệt mặc dù không nhỏ, nhưng so với năm thân ảnh to lớn này thì như tiểu vu gặp phải đại vu. Năm hắc ảnh giống như năm tòa núi đè xuống, ầm ầm, nhất thời vây quanh hắc sắc thân ảnh kia. Hơn mười con chiết biệt vốn đứng chỗ đó không kịp đào tẩu, đều bị hắc sắc thân ảnh đè thành bánh thịt.

Thân thể của ám ma thử to gấp đôi trước kia, khi ở Tử Thần Bộc Bố, không chỉ Hắc Vũ Hoàng khôi phục hắc ám năng lực, mà ngay cả nó cũng thu được lợi ích, tiến hóa tới đệ thất giai giống như phi thiên thần trư, bốn con hắc sắc ma thú khác, phân biệt là phi thiên thần trư, cửu qua độc chu, bích mục thương cầu và hắc hổ vương. Con bích mục thương cầu này còn lớn hơn con lúc trước Niệm Băng giết chết một chút, thân thể của cửu qua độc chu mặc dù so với phi thiên thần trư thì nhỏ hơn, nhưng nếu tính thêm chín cẳng chân dài kia, diện tích bao trùm lại lớn hơn nhiều so với phi thiên thần trư, phần đầu chín cẳng chân dài giống như chín thanh liêm đao thật lớn, u lam sắc quang mang lóng lánh, là một trong tứ đại ma thú trấn thủ Tử Thần Bộc Bố, đồng thời cũng là một trong tứ đại ma thú của Thần Chi đại lục, lực công kích của nó tuyệt không kém chút nào so với bích mục thương cầu. Hắc hổ vương là nhỏ nhất trong năm con ma thú, nhưng thân dài đã quá năm trượng, trên hôi sắc thân thể bao trùm hắc sắc văn lộ, ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, nhất thời khiến mấy con chiết biệt đứng chung quanh hoảng sợ thối lui. Năm con ma thú to lớn chợt xuất hiện, nhất thời khiến tràng diện biến đổi, phi thiên thần trư, cửu qua độc chu, bích mục thương cầu và hắc hổ vương là tứ đại ma thú trấn thủ Tử Thần Bộ Bố, gộp ở một chỗ thì thực lực tuyệt không kém chiết biệt, nhất là bích mục thương cầu, lực phòng ngự cường hãn của nó thì ngay cả thiên hỏa cũng không thương tổn được, thân thể to lớn gồng lên, nhất thời liền phá tan đại lượng thiên hỏa công kích.

Ma thú cấp càng cao, càng có trí tuệ, đột nhiên xuất hiện ma thú cường đại, nhất thời khiến chúng chiết biệt đang công kích hung mãnh phải lui bước, dồn lại một chỗ, không ngừng phát ra từng đạo thiên hỏa công về phía này. Hắc Vũ Hoàng huýt dài một tiếng, người nhẹ nhàng bay lên phía trên đầu phi thiên thần trư, Phệ Ma đao trong tay chỉ về phía trước, năm con ma thú nhất thời phát động công kích về phía chiết biệt, hắc ám khí tức cùng thiên hỏa không ngừng va chạm không trung, đám chiết biệt vừa lui về phía sau, vừa dùng thiên hỏa ngăn cản mấy con cường đại ma thú. Nếu chỉ có một con ma thú, chiết biệt đương nhiên có thể vây công giết chết, nhưng một lúc xuất hiện liền năm con, lại có Hắc Vũ Hoàng chỉ đạo, nhất thời ép đám chiết biệt xuống hạ phong, năng lượng phát nổ ầm ầm, trước sau lại có hơn mười con chiết biệt bị hắc ám khí tức hủy diệt.

Đột nhiên mất đi đối tượng để công kích, Tích Lỗ bổ một búa lên tảng nham thạch cứng rắn, phát ra một tiếng nổ lớn, hắn vốn đã là nỏ mạnh hết đà, thân thể hơi chấn động, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Niệm Băng vừa mới hạ xuống cạnh Tích Lỗ, liền cảm giác được trên người hắn tản ra một luồng khí tức tuyệt vọng, trong lòng cả kinh, vội hỏi: "Tích Lỗ, ngươi thế nào? Bị thương không?"

Tích Lỗ có chút mờ mịt ngẩng đầu, lúc nhìn Niệm Băng, con mắt liền đỏ lên, dùng sức kéo hắc sắc chiến phủ trên mặt đất, "Là ngươi, ta giết ngươi." Gần như điên cuồng giơ cao chiến phủ, bổ mạnh về phía Niệm Băng. Niệm Băng hoảng sợ, thân hình lóe lên, dựa vào ma pháp thuấn gian di động sang một bên, tránh thoát công kích của Tích Lỗ, vội la lên: "Tích Lỗ, ngươi làm sao vậy, là ta, ta là Niệm Băng!"

Tích Lỗ ngơ ngác đứng ở nơi đó, đột nhiên, hắn buông lỏng tay, đấu khí trên hắc sắc chiến phủ tiêu thất, rơi trên mặt đất cong một tiếng, "Đã chết, đều đã chết, tất cả đều đã chết."

Niệm Băng ngẩn người, bất chấp Tích Lỗ mới vừa công kích mình, đi tới bên cạnh Tích Lỗ, nhũ bạch sắc quang mang sáng lên, thi triển quang hệ Tỉnh Thần Chú, bao phủ lên thân Tích Lỗ, "Rốt cuộc là làm sao vậy? Ai chết?" Dự cảm không lành xuất hiện trong lòng, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng.

Dưới tác dụng của Tỉnh Thần Chú, vẻ mê man trong mắt Tích Lỗ từ từ tiêu thất, ngẩng đầu, nhìn Niệm Băng, trong mắt tràn ngập vẻ phức tạp, "Đã chết. Đều đã chết, bọn họ đều đã chết! Đều là vì ngươi, đều là vì ngươi." Hắn vừa mới thanh tỉnh trong nháy mắt lại tiến vào trạng thái điên cuồng. Tay phải hấp mạnh, hắc sắc chiến phủ một lần nữa vào tay, lại một lần nữa bổ về phía Niệm Băng.

"Tích Lỗ, tỉnh táo đi." Lúc này, Niệm Băng không tránh, thần quang trong mắt đại thịnh. Tinh thần lực như châm nhọn đâm vào óc Tích Lỗ, kéo theo một tiếng la phát ra từ bên trong.

Hắc sắc chiến phủ dừng lại cách trán Niệm Băng ba tấc, thất thải quang mang hộ thể quanh Niệm Băng bị hắc sắc đấu khí ảnh hưởng mà không ngừng ba động, ánh mắt Niệm Băng lại trở nên dị thường bình thản. Nhìn Tích Lỗ, ôn nhu nói: "Tích Lỗ, ta thật là hảo huynh đệ, ngươi tỉnh táo một chút, nói cho ta biết. Chuyện gì đã xảy ra?"

Tích Lỗ đưa ánh mắt phức tạp nhìn Niệm Băng, đột nhiên, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người, chạy xuống chân núi. Niệm Băng không dám chậm trễ, lúc này hắn không sử dụng ma pháp, dựa vào thân thể mạnh mẽ đích bật nhanh, đuổi theo Tích Lỗ, Niệm Băng vừa đi, Hắc Vũ Hoàng lập tức dùng Phệ Ma đao thu hồi năm con ma thú, hướng về phía đám chiết biệt phát động công kích cuối cùng, rồi đuổi theo Niệm Băng.

Tốc độ của Tích Lỗ so với trước kia nhanh hơn vài phần, hắn liều mạng chạy về phía trước, ngay cả đường cũng không thèm nhìn, gặp phải nham thạch ngăn cản, lập tức bổ ra một búa, đánh tan nham thạch. Không mất bao lâu thời gian, hắc sắc Thánh Sơn đã xuất hiện trước mặt, thân thể Tích Lỗ phóng thẳng lên núi, Niệm Băng theo sát phía sau, cách hắn mười trượng, không hề vượt lên. Lúc hai người đi tới đỉnh Thánh Sơn, Tích Lỗ rốt cục ngừng lại, phịch một tiếng, quỳ rạp xuống rồi khóc lớn.

Niệm Băng lẳng lặng đứng cạnh Tích Lỗ, không hỏi cái gì, mặc dù hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trạng thái hiện tại của Tích Lỗ hẳn là do phải chịu đả kích nghiêm trọng, để hắn phát tiết ra thì mới có thể không ảnh hưởng đến thân thể. Tiếng khóc của Tích Lỗ khiến mặt đất chung quanh rung động, trong thống khổ cực độ, hai tay của hắn đã thọc sâu vào mặt đất, chung quanh thân thể, hắc sắc đấu khí di chuyển không yên.

Nửa canh giờ trôi qua, tiếng khóc của Tích Lỗ mới từ từ dừng lại, Niệm Băng đi tới sau lưng hắn, lại một lần nữa thi triển quang hệ Tỉnh Thần Chú, trấn an nội tâm thống khổ của Tích Lỗ.

"Tích Lỗ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Ngươi làm sao vậy?" Niệm Băng thấp giọng hỏi, mặc dù hắn không muốn kích thích Tích Lỗ, nhưng hắn lại nóng lòng muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Tích Lỗ chậm rãi đứng lên, cầm lấy đại phủ, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Niệm Băng, rồi nói: "Ngươi theo ta đến đây." Nói xong, một cước đá văng nham thạch chắn trước ải nhân động huyệt, nhảy vào. Niệm Băng mơ hồ đã cảm giác được cái gì, vội vàng theo Tích Lỗ, đi vào huyệt động của ải nhân tộc. Nơi này tựa hồ không có phát sinh chuyện gì, mọi thứ vẫn như trước kia. Chỉ bất quá, khí tức trong huyệt động lại có thêm vài phần tĩnh mịch, loại này cảm giác tĩnh mịch này khiến trong lòng Niệm Băng thấy rất bất an.

Rốt cục, hắn đi theo Tích Lỗ đến sâu bên trong, nơi ở của các ải nhân, Tích Lỗ đi thẳng vào phòng của Lạp Đạt, trong phòng không có ai, nhưng cả phòng lại tràn ngập ma pháp khí tức, cảm giác quen thuộc mà thân thiết không ngừng kêu gọi Niệm Băng, vừa mới vào cửa, hắn liền nhìn thấy sáu thanh bảo đao đang tỏa quang mang đặt trên bàn đá, chính là sáu thanh thần đao của mình. Sáu thanh thần đao đều thay đổi, so với trước kia, hiện tại thần đao quang mang càng trở nên sôi sục, bảo quang vốn luôn tản ra tứ phía giờ đã hoàn toàn nội liễm, Niệm Băng cảm giác được rõ ràng, sáu thanh thần đao tựa hồ đều sống động như thật, mặc dù lẳng lặng nằm trên bàn đá, nhưng chúng lại tràn ngập sức sống.

"Tích Lỗ, Lạp Đạt a di đâu? Tích Dung đại thúc bọn họ đâu?" Niệm Băng nhìn Tích Lỗ đang đứng trước bàn không nói một lời, hỏi.

Tích Lỗ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Niệm Băng, nói: "Đã chết, tất cả đều đã chết. Ở Thánh Sơn này, giờ đây ngoài ngươi thì chỉ còn một người sống là ta."

"Cái gì?" Niệm Băng thất thanh kinh hô, mặc dù hắn mơ hồ đã đoán được, nhưng từ miệng Tích Lỗ nói ra, đã khiến hắn thực sự rúng động. Thời gian tiếp xúc với ải nhân cũng không dài, nhưng thần sắc hiền lành của Lạp Đạt, cùng với sự nhiệt tình, khoan dung của ải nhân, đều đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Niệm Băng. Bằng hữu của hắn cũng không nhiều, sau khi đi tới Thánh Sơn, đã coi chúng ải nhân như bằng hữu của mình.

"Sao lại thế? Tại sao có thể như vậy? Lạp Đạt a di bọn họ chết như thế nào? Chẳng lẽ là thần nhân?" Niệm Băng tâm trạng ngỡ ngàng, trong mắt tuôn ra cảm tình mãnh liệt, nước mắt theo má chảy xuống, khí tức bi thương tràn ngập cả phòng.

Nhìn bộ dáng bi thương của Niệm Băng, sắc mặt Tích Lỗ hòa hoãn một chút, nhưng vừa nghe Niệm Băng hỏi, hắn lập tức lại trở nên kích động, "Thần nhân? Căn bản không phải là thần nhân gì cả. Là ngươi, chính là ngươi hại chết bọn họ. Nếu không phải ngươi, mụ mụ của ta sao lại chết, các thúc thúc sao lại chết?" Song quyền của hắn nắm chặt lại quá độ mà phát ra tiếng răng rắc.

Niệm Băng rùng mình, đại não ù ù, hắn thông minh, lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt, "Chẳng lẽ, chẳng lẽ Lạp Đạt a di bọn họ là vì giúp ta luyện đao, mới…"

Tích Lỗ hừ lạnh một tiếng, lấy từ trong khôi giáp ra một một khối thạch phiến ném cho Niệm Băng, "Đây là mụ mụ ta bảo đưa cho ngươi. Ba ngày trước, bọn họ hoàn thành luyện đao, liền ly khai thế giới này."

Niệm Băng cầm thạch phiến, thấy phía trên có khắc mấy hàng chữ nhỏ mềm mại, "Niệm Băng, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ trở lại. Tích Lỗ đưa ngươi tới Tử Thần Bộc Bố quay về, đợi lâu không thấy ngươi trở về, vẫn nghĩ ngươi đã chết, nhưng ta tin tưởng, ngươi vẫn còn sống. Bởi vì, từ trên sáu thanh đao ngươi lưu lại, ta có thể cảm giác được khí tức của ngươi còn tồn tại, nếu không, sáu thanh đao sẽ sẽ trở thành vật vô chủ. Không nên thương tâm, không nên khổ sở, đây là việc tốt nhất chúng ta nên làm. Là ải nhân tộc chú tạo đại sư, có thể vì chú tạo được siêu thần khí mà chết, đối với chúng ta mà nói, đó là điều hạnh phúc. Khi viết những chữ này, ta đã có thể xác định, chúng ta nhất định sẽ phải thành công, nhiều năm nghiên cứu cũng không uổng phí, có lẽ ngươi sẽ thấy rất kỳ quái, tại sao chúng ta mới vừa quen không lâu, lại dùng chính sinh mệnh của mình để giúp ngươi chú tạo thần đao. Kỳ thật, nguyên nhân rất đơn giản, ngươi đem lại cho chúng ta hy vọng, giúp chúng ta thưởng thức được mỹ thực của quê hương, hành vi không hề giữ lại, không có mục đích gì đã khiến chúng ta tán thành, tán thành ngươi trở thành bằng hữu của ải nhân tộc chúng ta. Trước khi tiến hành chú tạo, ta và Tích Dung đã thương lượng qua, chúng ta cũng lo lắng rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định làm như vậy. Ngươi không cần phải tự trách, mặc dù chúng ta giúp ngươi là có nguyên nhân nhất định, vì báo đáp ân huệ của ngươi, nhưng trọng yếu hơn lại là vì Tích Lỗ. Tích Lỗ hài tử này bản tính chí hiếu, nếu chúng ta còn sống, hắn sẽ tuyệt không cùng ngươi ly khai. Còn nhớ thỉnh cầu của ta không, mang Tích Lỗ đến Ngưỡng Quang đại lục đi, ta hy vọng hài tử duy nhất của ta có thể thấy được Ngưỡng Quang đại lục, có thể biết được cuộc sống nơi đó. Chỉ có tất cả chúng ta chết đi, hắn mới có thể không lo lắng mà ly khai. A di chỉ có một thỉnh cầu, giúp chúng ta chiếu cố Tích Lỗ, giúp hắn trở thành một anh hùng của ải nhân tộc giống tổ tiên hắn. Lạp Đạt di bút."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui