Tử vong khí tức mặc dù cũng cường đại không kém, nhưng hắn lại tự nguyện chọn lấy sinh mệnh khí tức. Sinh mệnh lực sôi sục nồng ấm đó mới là thứ hắn thực sự mong muốn đạt được nhất. Âu Đế vượt qua làn sương mù trắng liền dừng lại. Hắn không bước chân vào đám cây cối trước mặt, mà chăm chú nhìn cây đại thụ trong hồ mỉm cười, bình tĩnh nói: " Có bạn cũ tới thăm, hy vọng không làm Tạp Áo tiểu thư khó chịu".
Thanh âm lãnh đạm của Tạp Áo từ trong cây truyền ra: "Ngươi có lúc nào là không khiến ta khó chịu đâu nhỉ?". Nước hồ vốn phẳng lặng trong veo đột nhiên nổi sóng. Một đám hoa sóng từ dưới tàng cây nổi lên cuồn cuộn, thân ảnh mặc váy dài lục sắc của Tạp Áo dưới sự nâng đỡ của sinh mệnh khí tức phiêu diêu hạ xuống trên mặt hồ. Dưới sự dẫn động của sóng nước lướt đi đến ven bờ, rồi dập dềnh yên ả tại chỗ. Mục quang của nàng hoàn toàn tập trung lên người Âu Đế, tựa hồ không hề phát hiện sự có mặt của Niệm Băng. Niệm Băng cũng không lên tiếng, đứng ở phía sau Âu Đế. Hắn hiểu rất rõ thực lực bản thân so với những Chân thần này thì nên chọn cách im lặng, người thông minh tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.
Âu Đế nhìn Tạp Áo, trong mắt toát ra quang mang ấm áp: "Tạp Áo tiểu thư, Âu Đế mạo muội tới đây chỉ là vì đột nhiên cảm giác đối với Thiên Hương tiểu thư bị thôi động, có lẽ nàng có thể giải thích cho ta được."
Tạp Áo lãnh đạm đáp: "Giao hẹn của chúng ta, ta cùng Thiên Hương đều sẽ tuân thủ. Nàng chẳng qua bởi có tu luyện mới, nên mới tạm thời ly khai Lục Sơn mà thôi. Sao? Ngươi nghi vấn chuyện gì?".
Nụ cười trên mặt Âu Đế thủy chung vẫn không biến mất: "Có nghi vấn gì đâu, chẳng qua là gần đây Thần Chi Đại Lục tựa hồ có chút không an ổn, khí tức của Thiên Hương tiểu thư đột nhiên biến mất khiến Âu Đế có chút không yên lòng mà thôi."
Tạo Áo hờ hững nói: "Vậy ngươi có thể trở về rồi. Nội trong ba ngày, Thiên Hương tự nhiên sẽ xuất hiện. Chắc hẳn ngươi cũng đã từ miệng những thần nhân ấy biết sự tình về Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình, lẽ nào ngươi lại muốn nhúng tay vào?".
Âu Đế đáp: "Không, đương nhiên là không. Đó là việc riêng của nhân loại, cái đó cùng chúng ta quan hệ cũng đâu có quan hệ gì. Miễn là cái thứ mà chúng ta không mong muốn xuất hiện đó không có xuất hiện, mọi thứ khác ta cần gì quan tâm chứ?".
Tạp Áo nhìn con ngươi màu tím của Âu Đế, nói: "Năng lực của ngươi tựa hồ lại đã tiến bộ không ít, cái thi thể này chắc đã hoàn toàn dung hợp rồi nhỉ? Nếu hôm nay ngươi tới đây là muốn thị uy với ta, vậy ngươi có thể thử chút xem nào! " Vừa nói, nàng từ từ nâng hữu thủ, hàng điểm sáng mầu lục nhỏ xíu hướng kẽ tay nàng ngưng tụ lại.
Mặc dù Âu Đế vẫn duy trì nét cười trên mặt, nhưng trong mắt đã xuất hiện một tia thận trọng, quang mang uốn khúc chớp tắt quanh người: "Thực ra, tranh đấu giữa chúng ta cũng không có ý nghĩa quá lớn. Chẳng phải vậy sao?".
Tạp Áo lạnh nhạt đáp: "Nếu ngươi thực sự nghĩ như vậy, thế thì mọi sự đã chấm dứt từ lâu rồi. Ngươi tới một mình thế này, hẳn không sợ ta lưu lại sao? Ta nghĩ ta vẫn có năng lực đó đó."
Âu Đế thoáng biến sắc: "Ta tới chỉ là muốn hỏi thăm một chút sự tình của Thiên Hương tiểu thư, rốt cuộc mọi người đều từng là bằng hữu với nhau cả mà. Nếu Thiên Hương tiểu thư có gì khó khăn, ta rất sẵn lòng giúp đỡ."
Tạp Áo hừ lạnh một tiếng: "Trợ giúp? Ngươi là đến dò thám tình hình hai người chúng ta để đối phó. Ngươi tưởng là chúng ta nhất định phải lựa chọn như bọn ngươi mới có thể tiếp tục cùng các ngươi đối kháng sao?". Quang mang lục sắc phủ lên khiến tay nàng hoàn toàn trở nên xanh biếc. Thân thể Tạp Áo bồng bềnh trong không trung đột nhiên có chút lay động, một hắc ảnh mờ mờ không chút dấu hiệu báo trước xuất hiện phía sau nàng. Hắc ảnh này không có sản sinh chút khí tức nào, nhưng bóng ảnh rõ ràng đó lại khiến Niệm Băng sợ đến nhảy dựng lên, đó rõ ràng chính là Thiên Hương mà!
Lần này, nét cười mỉm trên mặt Âu Đế cuối cùng cũng đã tiêu thất, thân trên hơi nghiêng về phía trước: "Đã như thế, vậy thì chúng ta để lần tới gặp lại đi, hy vọng trong thời gian đó cả hai tiểu thư vẫn bình an như cũ. À, phải rồi, vị tiểu huynh đệ này cũng là tới để kiếm nàng, không biết hắn có việc gì. Âu Đế thôi không làm mất thời gian hai người nữa."
Lời nói của hắn vừa mới phát ra, Niệm Băng đột nhiên cảm giác thấy thân thể mình run lên, không ngờ đột nhiên đã rời khỏi chỗ cũ, chắn ngay trước mặt Âu Đế. Cùng lúc đó, huyết dịch trong người chỉ chớp mắt đã ngừng lưu động. Sau khi ngưng lại trong nháy mắt, bất ngờ thoát khỏi khống chế của Niệm Băng bắt đầu chảy ngược lại, ngay cả tinh thần lực cũng trong chớp mắt bị trói buộc. Hắn rên khẽ một tiếng, một búng máu đen liền từ trong miệng bắn vọt ra.
"Ngươi dám!" Tạp Áo phẫn nộ, thân ảnh lục sắc kéo theo ảo ảnh hắc sắc sau lưng trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước NIệm Băng. Ảo ảnh của Thiên Hương chớp mắt vỗ ra một chưởng, ấn lên ngực Niệm Băng. Máu đen hắn phun ra cũng trong nháy mắt biến mất, còn Tạp Áo thì trực tiếp đánh tới Âu Đế sau lưng Niệm Băng.
Âu Đế lúc này nhìn Tạp Áo đang phẫn nộ cũng phải giật mình, thời khắc một chưởng của hắn phá vỡ tinh thần lực kháng thể của Niệm Băng, đột nhiên cảm thấy một cỗ chấn động kỳ dị. Liền sau đó, bảy đạo quang ảnh gần như đồng thời xuất hiện sau lưng Niệm Băng. Lam, hồng, thanh, hoàng, ngân, bạch, hắc - bảy sắc quang mang nháy mắt chớp lên, lập tức cắt đứt công kích của hắn lên Niệm Băng. Đặc biệt là đạo hắc ảnh biến thành lưỡi đao màu đen, mang theo một cỗ tử khí sắc bén, công thẳng vào thân thể hắn. Công kích kiểu này tự nhiên không đáng sợ, nhưng hắn lại sợ Tạp Áo tiếp đó truy tới. Hắn cho dù có tự phụ hơn nữa, cũng tuyệt đối không dám cùng Tạp Áo và Thiên Hương đồng thời động thủ. Đang lo bị hắc sắc thân ảnh làm vướng chân,
thì quang mang uốn khúc chớp mắt khuếch đại, hắc quang hướng hắn tấn công tức thì đã thay đổi phương hướng. Bạch vụ sau lưng chấn động một trận kịch liệt, thân ảnh của hắn đã biến mất. Không gian tại đó hoàn toàn bị uốn vặn, tạo nên ngăn chặn đối với truy kích của Tạp Áo. Lãnh quang trong mắt Tạp Áo đại phóng, một mũi tên nhỏ màu xanh từ lòng bàn tay nhẹ nhàng xuất ra, xuyên vào trong bạch vụ không còn tăm tích.
Thanh âm Âu Đế từ phía ngoài truyền đến: "Non xanh còn đó nước biếc còn đây, lần tới gặp lại. Khi đó sẽ là thời điểm chúng ta quyết định thắng thua. Không ngờ ta cũng nhìn sai, vốn vẫn tưởng nàng chỉ là một bán thần bình thường mà thôi. Ha ha, được lắm...". Truyền tới cuối cùng là một âm thanh rên rỉ. Không gian uốn vặn ở trong sinh mệnh lĩnh vực đã tiêu biến, thanh âm rên rỉ của Âu Đế phút chốc từ chỗ rõ ràng đã trở nên yếu ớt không thể phân biệt được.
Máu huyết Niệm Băng nghịch lưu lại đình trệ, tiếp đó khôi phục bình thường. Nếu không phải thân thể Niệm Băng khác với thường nhân, e rằng sự thay đổi thuận nghịch đó đã có thể lấy mạng hắn. Hắn lại phun ra thêm một búng máu tươi, tinh thần lực khống chế lại khí huyết, lúc đó mới dễ chịu một chút. Bảy đạo quang ảnh đó căn bản không cần khống chế, đã vây lấy hắn vào giữa. Bảy cây thần đao đồng thời điểm chuôi đao lên thân thể hắn, bảy loại ma pháp lực tinh khiết truyền nhập thể nội, hồi phục thân thể và khí phách bị thương của hắn. Thất thải quang mang nhàn nhạt cùng tinh thần lực dung hợp, hình thành một khu vực có đường kính một trượng. Thất sắc quang mang nhấp nháy, mang lại cho khu vực tràn đầy sinh mệnh khí tức ấy một chút ba đ
ộng tuyệt diệu. Siêu thần khí và thần khí là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, bảy loại ma pháp nguyên tố phi thường thuần tịnh hoàn toàn là trải qua sự tự động hấp thu chuyển hóa của bảy thanh thần đao mà có. Mặc dù trong sinh mệnh lĩnh vực hoàn toàn không có ma pháp nguyên tố tồn tại, nhưng chúng lại có thể đem ma pháp nguyên tố để dành của mình truyền vào trong người Niệm Băng, khiến cho ma pháp của hắn hồi phục trở lại, cùng tinh thần lực phối hợp hóa giải sự khó chịu của thân thể.
Hắc ảnh của Thiên Hương tiêu biến. Tạp Áo vẻ mặt lạnh lùng nhìn búng máu đen của Niệm Băng phun lên đám thực vật, những cây cỏ tại khu vực có hắc huyết tử vong khí tức nhiễm vào đã héo rũ. Chu vi một trượng quanh chỗ Niệm Băng cũng vì bảy loại ma pháp nguyên tố phát ra mà đã biến thành đất bằng. Cả sinh mệnh khí tức cũng bị thất sắc quang mang ấy cản lại ở ngoài. Thậm chí cả lĩnh vực của Chân thần Tạp Áo dưới tác dụng của bảy siêu thần khí cũng không gây tổn thương mảy may nào cho Niệm Băng. Tạp Áo ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về Niệm Băng trở nên có chút phức tạp, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.
Thở ra một hơi dài, Niệm Băng đã bình phục trở lại. Thất sắc quang mang cùng lúc nhạt đi, không phải tiến vào không gian chi giới, mà là dung nhập thẳng vào thân thể hắn. Sau khi tỉnh táo lại, hắn không khỏi có chút nghĩ lại mà sợ. Lúc Âu Đế nhắm hắn phát xuất công kích, chính là bảy cái siêu thần khí trong người hắn đã hóa giải quá nửa. Bằng không, khí huyết nghịch lưu xảy ra trong nháy mắt, cho dù thân thể hắn có cường hãn đi nữa thì cũng bị nổ tan mà chết. Niệm Băng nhớ tới ải nhân tộc Lạp Đạt, hắn không khỏi thầm than một tiếng: " A di Lạp Đạt, đây là các người đã cứu con! ".
Thần chí khôi phục, Niệm Băng lập tức nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Tạp Áo. Hắn không nén nổi có chút khó xử, nói: "Xấu hổ quá! Ta thực không phải cố ý phá hoại khu vực này của người".
Tạp Áo hừ lạnh một tiếng: "Cái gã Trật Tự chi thần này được lắm. Lá gan của bọn chúng càng ngày càng lớn rồi, không ngờ dám tới trong lãnh địa của ta động thủ. Có điều ngươi cũng khiến ta hết sức ngạc nhiên, dưới công kích của Âu Đế vậy mà lại có thể bình an vô sự. Ngoại trừ ta cùng Thiên Hương ra, ngươi có lẽ là người đầu tiên. Mặc dù là phải nhờ vào ngoại vật, nhưng Thiên Hương đích xác cũng không nhìn sai người ".
Niệm Băng tiếp lời: "Hắn quả nhiên là Trật Tự chi thần Âu Đế, năng lực của hắn quá kỳ lạ. Hắn làm thế nào mà dường như có thể khống chế thân thể của ta, cả huyết dịch của ta cũng bị khống chế luôn."
Tạp Áo đáp: "Trong ba người bọn chúng, Âu Đế là kẻ mạnh nhất. Ngươi tưởng rằng danh hiệu Trật Tự chi thần chỉ là gọi suông sao? Năng lực tối cường của hắn chính là khống chế mọi thứ. Ngươi cũng có thể hiểu rằng hắn là Không gian ma pháp sư mạnh nhất trên thế giới này, không có cái gì mà hắn không khống chế được. Hắn chính bởi vì tinh thần lực của ngươi nên mới quan tâm đến ngươi như vậy, vì lẽ đó trước khi ly khai mới đột nhiên hướng ngươi xuất thủ. Nếu không phải nhờ mấy thanh đao đó của ngươi, chỉ sợ ngươi đã tiêu rồi. Một mình ta cũng không chắc có thể thắng được hắn. Đặc điểm lớn nhất trong năng lực của hắn là ở chỗ biến hóa, ta cũng không có cách gì dự tính trước phương pháp xuất thủ của hắn. Có điều cái ngươi trông th
ấy chưa phải Trật Tự chi thần dưới trạng thái đầy đủ, với địa vị là kẻ mạnh nhất trong ba gã gia hỏa, hắn cũng chính là kẻ âm hiểm nhất. Chỉ khi hắn cùng Thời Gian chi thần ở cùng một chỗ, mới có thể trở thành mạnh nhất. Nếu không phải ta cùng Thiên Hương có chút năng lực đặc thù, e rằng đã hơn một lần bị ba người bọn chúng đánh bại rồi".
Đây là lần Tạp Áo cùng Niệm Băng nói chuyện nhiều nhất, không khỏi khiến cho hắn cảm thấy có chút quái dị, Tạp Áo giờ đây tựa hồ đã nhân tính hóa rất nhiều, không còn bất cận nhân tình như trước nữa. Nghĩ vậy, Niệm Băng nói: "Hắn tới nơi này tìm nàng, nguyên nhân hẳn là vì tử vong khí tức trong Tử Thần bộc bố đột nhiên yếu đi. Có điều hắn đã phá vỡ quy củ tỷ đấu ngàn năm một lần, có lẽ đối với thực lực bản thân có rất nhiều chắc chắn. Tạp Áo, nàng vẫn không sợ ba người bọn chúng cùng nhau nhắm các nàng công kích sao? Hay là hãy sớm chuẩn bị tốt một chút!". Công kích của Âu Đế trái lại khiến cho tín nhiệm của Niệm Băng đối với Tạp Áo và Thiên Hương tăng thêm. Đằng sau bề ngoài ôn hòa ưu nhã của Âu Đế là hành động đê tiện, c
ái đó khiến Niệm Băng càng kiên quyết muốn giúp Tạp Áo cùng Thiên Hương vượt qua khó khăn. Đương nhiên điều kiện trước tiên là Tạp Áo chịu giúp hắn khôi phục sinh mệnh lực mới được.
Tạp Áo nhẹ lắc đầu: "Không, bọn chúng sẽ không đến nữa, chí ít tạm thời sẽ không. Ngươi tưởng là ta cùng Thiên Hương dễ ức hiếp vậy sao?. Nếu nói như vậy thì chúng ta sớm đã chết rồi. Trải qua sinh tồn mấy vạn năm, ba gã gia hỏa ấy đã trở nên vô cùng ích kỷ. Bọn chúng mặc dù đã nắm chắc có thể đánh bại hai người chúng ta; nhưng nếu muốn giết chết chúng ta, thì ba kẻ bọn chúng cũng ít nhất có hai sẽ bồi táng theo. Loại tình huống như vậy bọn chúng tuyệt đối không muốn gặp phải, cho nên trước khi chưa tuyệt đối nắm chắc, bọn chúng vẫn sẽ tuân thủ thệ ước ngàn năm đánh nhau một lần đó. Ta cùng Thiên Hương vốn là một thể, so với bọn chúng tình huống không giống nhau. Cho dù ta cùng Thiên Hương có đối chọi gay gắt đi nữa, nhưng chúng ta suy c
ho cùng cũng là một người. Ngươi biết Âu Đế vì cái gì tới tìm ta không? Vì rằng hắn sợ, ba người bọn chúng đều sợ."
Niệm Băng sửng sốt hỏi: "Sợ? Bọn chúng vẫn còn có thể sợ cái gì sao?". Hắn rất khó mà hiểu hành động của một trong mấy kẻ tối cường trên thế giới này, Trật Tự chi thần cũng sợ gì đó sao?.
Trên khuôn mặt của Tạp Áo toát ra nét cười thường ngày hiếm thấy: "Bởi vì hắn sợ ta cùng Thiên Hương kết hợp hoàn toàn thành một thể. Trước kia vào lúc năm người chúng ta được tạo ra, ta cùng Thiên Hương so với bọn chúng ba người có lẽ cao hơn một cấp. Nhưng vẫn luôn duy trì trạng thái cân bằng là bởi vì lúc ta cùng Thiên Hương được tạo ra đã nảy sinh vấn đề. Có thể nói hai người chúng ta chỉ là một bán thành phẩm (sản phẩm mới hoàn thành một nữa), cho nên mới xuất hiện tình huống phân liệt nhân cách, phân liệt năng lực. Một khi chúng ta từ bán thành phẩm biến thành thành phẩm - mọi thứ hoàn toàn dung hợp một chỗ, thì cũng chính là thời điểm hủy diệt của ba người bọn chúng. Cho nên, bọn chúng vẫn luôn rất sợ."
Niệm Băng ngạc nhiên nhìn Tạp Áo nói: "Đã tu luyện nhiều năm như vậy, nàng cùng Thiên Hương vẫn không nghĩ ra biện pháp dung hợp hoàn toàn sao? Cuối cùng cũng phải có biện pháp chứ!".
Tạp Áo cười khổ lắc nhẹ đầu: "Chúng ta đã nghĩ qua các loại khả năng, cũng từng thử nghiệm qua vô số lần, nhưng lại thủy chung đều không thành công. Chúng ta thực sự là hai cực đoan, muốn dung hợp hoàn toàn nói thì dễ mà làm mới khó. Dung hợp hoàn toàn cơ hồ là không thể thực hiện được, tối đa chỉ có thể đạt tới trạng thái bán dung hợp. Cũng chỉ có dưới trạng thái bán dung hợp, chúng ta mới có thể đối kháng cùng ba gã gia hỏa đó ". :
Niệm Băng trong mắt sáng lên: "Không chừng ta có thể trợ giúp cho các nàng chút ít. Ở trong thế giới nhân loại, ta là một ma pháp sư - một Băng Hỏa đồng nguyên ma pháp sư. Băng cùng Hỏa cũng là hai cực đoan, nhưng trong quá trình liên tục tu luyện ta đã khiến chúng dung hợp lại. Theo hiểu biết của ta, bất luận một loại năng lượng nào trên thế gian đều có điểm chung của chúng, dung hợp tuyệt không phải là không thể thực hiện được. Hừm…đúng rồi, còn có tần suất nữa! Dưới một tần suất riêng, dùng điểm chung đó làm cơ sở, dung hợp mới có nhiều khả năng hoàn thành".