"Dường như không đúng nha!"
Càng đến gần sân đấu của St.Léman, vẻ mặt Arryn lại càng hồ nghi, không nhịn được mà lẩm bẩm.
"Có cái gì không đúng? " Ribeiro quay đầu nhìn thoáng qua Arryn thốt: "Arryn này, ngươi có thể ăn nốt cây lạp xưởng rồi nói không? Vừa ngậm một cây lạp xưởng nướng vừa nói chuyện ngươi không thấy trông rất buồn cười sao?"
"Được... được!”
Arryn chỉ nhai hai ba cái đã liền nuốt xong cây lạp xưởng xuống bụng, sau đó nhìn thoáng qua sân đấu bề thế của học viện St.Léman ngay trước mắt, liền thốt lên: "Ribeiro ngươi có nhớ lầm ngày tranh tài không vậy? Chuyện không những liên quan đến vinh dự của học viện mà còn là trận đối kháng giữa hai đội lợi hại nhất của hai học viện, so với “Chiến thú khảo hạch” còn căng thẳng hăn thì người xem phải nhiều hơn chứ, sao dọc đường ta thấy thưa thớt quá vậy? "
"Đơn giản thôi!”
Ribeiro nhìn dòng người thưa thớt trên đường liền đáp: "Bởi chiến tích của học viện St.Léman chúng ta thật sự là quá kém rồi, mỗi lần đến xem đều hi vọng học viện chúng ta dần người khác ra bã thì mỗi lần lại nhìn thấy đội mình bị người ta đánh cho bầm dập, thất bại nối tiếp thất bại, thể diện mất hết thì ít người đến xem là đương nhiêu rồi! Đối với đa số học sinh thì lần tranh tài này là thịnh hội lớn nhất ở vương quốc Archer này. Có vô số học sinh, thậm chí là ngay cả học sinh đã tốt nghiệp thì cũng họp nhau chạy tới quan sát cuộc tranh tài của học viện mình. Nhưng đối với học viện St.Léman chúng ta thì cuộc tranh tài gay cấn khắp cả nước như vậy thì lại bị người ta bỏ quên rồi!"
" Càng là chiến tích không tốt, càng là thực lực không mạnh thì phải càng đến sân để cỗ vũ bọn họ chứ!" Arryn đáp lời: "Như vậy mới có khí thế, nói không chừng như vậy bọn họ có thể phát huy được tốt hơn một chút chứ!"
"Đó là ngươi nghĩ mà thôi, có mấy ai không sợ mất mặt giống như ngươi đâu cơ chứ!"
"Nhưng càng là cảm thấy mất mặt, càng không chú ý đến cuộc thi đấu thì càng không giống những học viện khác dấn thân vào cuộc thi đấu, đó không phải là càng kém xa hơn, càng không có khả năng chiến thắng sao?"
"Có đầu óc lắm, nói trúng trọng điểm rồi!" Ribeiro híp mắt đáp: "Hiện tại học viện St.Léman này có rất nhiều kẻ có thiên phú giống như Hawthorne, đã ngưng luyện thuật nguyên lạp trở thành thuật sư từ sớm nhưng cũng chỉ biết núp bóng trong học viện để bắt nạt những người khác như bọn phế vật mà thôi. Ta nghĩ bọn phế vật đó bây giờ dũng khí đã chạy biến đi cả rồi! Nếu ta không cảm thấy những học viện khác không có những thuật kỹ cường đại mà lại có rất nhiều tinh anh lão sư lợi hại như học viện St.Léman này, nếu không ta cũng chẳng thèm chui vào cái đây chi ất mặt đâu!"
"Kìa, đó không phải là Moss sao? Hắn cũng tới xem tranh tài!"
Arryn chỉ ra tới phía trước, Moss tóc đỏ đang đứng trong đám người lưa thưa trên đường đang chuẩn bị đi vào cổng.
"Càng là học sinh mới thì càng thấy cuộc thi đấu này mới lạ, cũng ôm hi vọng rất nhiều trong cuộc thi đấu. Cho nên chỉ toàn bọn tân sinh năm nhất năm hai tới xem, thằng nhóc đó tới xem cũng có gì đâu mà lạ?"
"Bọn mình tới ngồi chung với hắn đi!"
"Được, tới đánh hắn rồi ngồi chung!"
".....”
“Vậy thì không cần đâu!"
Arryn kẽ vuốt mồ hôi đáp.
***
"Dũng khí là cánh cổng đi tới tất cả."
Trên cánh cửa dẫn vào sân đấu học viện St.Léman, Arryn đọc được những dòng đó trước mỗi bảng chỉ dẫn, bóng người của hắn lộ ra vẻ nhỏ bé khi đứng trước sân thi đấu rộng lớn ấy.
Hắn dường như có tâm sự chập chùng, chỉ cúi đầu bước theo Ribeiro vào trường đấu.
Qua hết lối vào, tầm mắt liền rộng mở. Ở phía cuối đường hầm, ánh sáng chiếu xuống từ không trung bao phủ khắp thân thể Arryn trong nháy mắt, cả người hắn bất chợt run rẫy, đôi mắt tròn xoe.
Khán đài màu xanh lá có thể chứa hàng vạn người tựa như những cơn sóng cuộn trào bao quanh khắp sân đấu hình tròn.
Nhưng cái sân tròn này cũng không bằng phẳng giống như sân của Mãnh thú huấn luyện quán.
Mặt sân lộn xộn, cỏ dại lơ thơ mọc tràn khẽ lay động trong gió, nhưng thứ mà đa số xuất hiện chính là vô số những cái hô to nhỏ cùng với những vệt nứt.
Khắp nơi đều có vết cháy xém, vết đập phá, vết gọt của những thanh lợi khí sắc bén.
Mặc dù Arryn đến đây lần đầu tiên nhưng hắn cũng có thể khẳng định, những thứ này đều là dấu vết chiến đầu còn lưu lại.
Tên họ của những người chiến đấu ở đây đã bị quên lãng từ lâu, song dấu vết chiến đấu của họ vẫn hiện diện như mới ngày hôm qua.
Trong khoảnh khắc này, Arryn quả thật không cách nào hiểu được, tại sao khi thấy những dấu vết chiến đấu này của học viện St.Léman mà bọn họ có thể bỏ qua trận chiến này.
Học sinh học viện St.Léman tới quan sát trận tranh tài này đúng là không nhiều.
Học sinh của những học viện khác cũng quả thật rất có cá tính, muôn hình vạn trạng, nhưng tham gia dưới khung cảnh này thì cả sân đấu đều đã sớm chật ních, nhưng bây giờ trong sân đấu của học viện St.Léman, người tới tham gia còn chưa tới một nửa.
Đột nghiên khán đài đang quạnh hiu bỗng nhiên xôn xao vang dội.
Nhìn về phía huyên náo, Arryn thấy một đoàn người vận đồng phục màu vàng đang rất nhanh tiến vào từ một phía khán đài.
Đám người áo vàng này đi vào ai nấy cũng đều đeo theo một cái trống da, vừa đi vừa gõ “tùng… tùng…” khiến cho cả khán đài đang im ắng bỗng nhiên trở nên vô cùng huyên náo.
"Những người này là học sinh học viện South Cliff? Viện phục của bọn họ là màu vàng có in tiêu chí lá ngô đồng đấy phải không? " Arryn quay sang nhìn Ribeiro hỏi.
"Đây không phải là lá cây ngô đồng mà là lá phong! Trong lịch sử học viện South Cliff có một thuật sư lợi hại nhất luyện một loại bí thuật gọi là 'Tánh mạng chi phong', viện huy hình lá phong này chính là để tưởng nhớ vinh quang của vị thuật sư truyền kỳ kia. " Ribeiro khẽ nâng mắt kiếng, dùng khẩu khí đại ca bảo: "Ngươi nhìn kỹ cái đám học sinh đó, xem tên nào xấc láo nhất, hung hăng nhất cho ta!"
"Làm gì thế?"
"Đợi lát nữa tranh tài xong thì tẩn cho bọn cái bọn hung hăng ấy một trận chứ làm gì?"
". . ."
***
Khi đám đông học sinh học viện South Cliff đang ầm ĩ tiến vào thì Moss tóc đỏ đang ngồi ở một góc nhỏ bên khán đài.
Kể từ khi tinh cờ gặp tiểu đội năm người ở trên đường thì gã vẫn lâm vào tình trạng hoảng loạn. Mang trong người huyết mạch của thế gia, gã đương nhiên là không giống như những học sinh bình thường chỉ muốn khi tốt nghiệp xong tìm một công việc ổn định rồi an phận thủ thường. Mục tiêu của gã là trở thành một thuật sư khiến cho người người trên thế gian kính ngưỡng, đối với tân sinh kiêu ngạo như hắn thì vinh quang của học viện cũng là điều tối quan trọng. Trước khi gặp năm người đó, hắn vẫn cho rằng bất kể bây giờ chiến tích học viện St.Léman có bết bát bao nhiêu thì đợi đến khi hắn có tư cách xuất chiến cho học viện St.Léman thì mọi thứ sẽ ổn.
Song khi năm người đó xuất hiện thì hắn không khỏi dâng lên nghi ngờ về bản thân.
Cảm giác áp bách cơ hồ không thở nổi khiến cho hắn sợ rằng qua hai ba năm nữa mình cũng không cách nào chống đở được.
"Sao vậy?”
Trong giây phút đó, tâm trạng hỗn loạn, tinh thần ngơ ngẩn của mình, Moss không khỏi hít thở nặng nề.
Chính vào lúc này, huấn luyện viên của cả hai học viện St.Léman và học viện South Cliff cùng với năm tuyển thủ của mỗi bên đang tiến vào khán đài, nhưng khi quan sát, hắn hoàn toàn không thấy gã nam sinh tóc vàng trong tiểu đội South Cliff đó đâu cả.
"Bọn họ không phải tuyển thủ của học viện South Cliff?"
"Vậy bọn họ rốt cuộc là ai?"
Moss ngơ ngác nhìn tiểu đội của South Cliff học viện, mặc dù hắn đối với bốn người ngoài tên nam sinh tóc vàng kia không có ấn tượng gì nhưng vàogiờ phút này hắn có thể khẳng định, năm tuyển thủ của học viện South Cliff này không phải là năm người mà hắn đã gặp.
. . .
“’Thiếu nữ như thần’ kìa!"
Đánh mắt sang phía khán đài kia, Arryn phát hiện ra Christy trong đám tuyển thủ của học viện St.Léman, gã liền hô lên đầy hưng phấn.
Hôm nay Christy buộc tóc cao, trông bộng dạng vô cùng phấn chấn.
"Kêu la cái gì thế?”
Ribeiro khẽ làu bàu, ánh mắt bất thiện đảo khắp năm gã tuyển thủ của học viện South Cliff.
"Hử? " Gã bỗng thốt lên kinh ngạc.
Arryn lập tức hỏi: "Sao vậy?"
"Có một tên mới tham gia, coi bộ là nguy hiểm đây!" Ribeiro nghiêm túc đáp.
"Ai vậy? Mấy người còn lại ngươi biết cả sao? " Arryn ngẩn người hỏi. Hắn thấy năm người tiểu đội South Cliff đều là nam sinh, một người trong đó vóc người cao lớn hơn hết, cỡ hai thước, tóc húi cua, cũng không có mang áo khoác học viện South Cliff như mấy người kia mà chỉ là vận bộ áo lót màu vàng. Lông mọc rập rạp cả người, tua tủa như kim.
Bốn người còn lại, một người vóc dáng mập lùn, nhìn từ xa giống hệt trái bóng da, trong miệng vẫn còn nhai nhóp nhép. Một gã vóc người nhỏ gầy tóc xanh biếc, còn một gã cổ áo dựng đứng, hai tay thu vào ống tay áo, đầu cúi gằm, mặt mũi tái nhợt, tóc tết đuôi sam. Còn có một gã tóc màu vàng nhạt, vóc người tầm tầm đang đứng kế.
"Ta đã xem tiểu đội South Cliff đánh rồi!" Moss rờ rờ cằm, bộ dáng như đang tính toán đáp: "Cái tên cao to, mặt mày dữ dằn kia chính là đội trưởng Ferdinand, cái tên tròn vo kia là Apia, thằng nhóc tóc trắng thu tay vào áo kia là người của Royce Will gia tộc, thằng lông vàng kia hình như gọi là Crew, thằng tóc xanh kia là mới nhô ra!"
"Gia tộc Royce Will ghê gớm lắm sao? " Arryn hơi tủi thân nhìn Ribeiro nói: "Ngươi còn chưa có nói cho ta quy tắc thi đấu là gì nha!"
"Gia tộc Royce Will là một gia tộc tạp huyết đột biến."
"Tạp huyết đột biến?"
"Chính là huyết mạch vô cùng hỗn tạp, tổ tiên hắn đã từng cùng với Tinh linh, Người khổng lồ, Thú Nhân lấy nhau, huyết mạch gì cũng có một chút, nên đến bây giờ chả biết bọn họ là huyết mạch gì nữa, chỉ có thể khẳng định gia tộc của bọn họ ai nấy đều nhanh nhẹn, còn có vài người sử dụng được bí thuật của những gia tộc có huyết mạch đặc thù khác nữa."
Ribeiro ánh mắt thủy chung vẫn nhìn chằm chằm vào gã thanh niên tóc xanh trẻ tuổi kia, nhưng vẫn không quên giải thích cho Arryn: "Ngươi cũng đã thấy tiểu đội của hai bên rồi, đều là năm người. Quy tắc thi đấu rất đơn giản, mỗi bên phái ra một người, ai thắng sẽ được đánh tiếp, đánh đến khi nào năm người đối phương thua cả thì sẽ kết thúc."
"Một chọi một, thắng sẽ được đánh tiếp?"
"Đúng vậy, cho nên nếu mà đánh không lại cũng phải liều mạng, cố gắng hao tổn tối đa thực lực của đối phương tạo cơ hội cho đồng đội sau mình." Ribeiro gật đầu nói tiếp: "Cho nên trận nào cũng có một bên ngồi không dậy nổi mới kết thúc được."