"Ba tên đứng im ở bên kia đang làm cái gì thế?"
"Còn làm cái gì nữa? Mới nhìn cũng biết chắc chắn là ba bé tân sinh đắc tội với lão Houston, bị phạt đứng ở đó chứ gì nữa!"
"Đúng là dũng cãm nha, hôm nay là môn đầu tiên mà lại dám đắc tội với Sổ đen Lão sư."
Ngoài bãi đá Thinker, cả đám học sinh học viện Saint Léman đứng ở ven đường nhìn bọn Arryn, Riberio, Moss chỉ trỏ bàn tán
"Tên quỷ lùn ngươi trong đầu rốt cuộc là chứa cái thế hả? Ai cũng biết lão Houston là cái hạng người gì rồi, ngươi lại còn dám ngủ ở tiết của lão?" Moss nghiến răng trèo trẹo mắng Arryn vì xấu hổ.
Ribeiro khinh thường liếc Moss nói: "Không phải chỉ là bị phạt đứng à? Có cái gì sao?"
"Chỉ là bị phạt đứng?" Moss vừa nghe liền không nhịn được hét: "Ngươi cho rằng chẳng qua chỉ là phạt đứng đơn giản như vậy sao? Ngươi không biết là trong truyền thuyết Sổ đen lão sư âm hiểm bao nhiêu không hả? Chúng ta bị phạt đứng ở nơi này thì không nghe được nội dung bài học, ngày mai chúng ta theo không kịp thì thì lão sẽ có cớ mà phạt tiếp chúng ta!"
"Không phải là rất thú vị sao? " Ribeiro hưng phấn nói: "Để ta chống mắt lên xem lão có cái chiêu trò gì nữa!"
". . . . ."
Moss nghe đã chẳng còn lời lẽ nào nữa nhưng vừa quay đầu sang Arryn thì xém nữa hắn đã ngất đi.
Mắt Arryn đã gần như cụp xuống, cái đầu gật gù đúng là bộ dạng sắp ngủ đến nơi rồi.
"Ngươi là heo hả? Đứng phạt mà vẫn ngủ được?"
Moss đã nhịn hết nổi liền nhào tới bóp cổ Arryn, dường như muốn bóp cho tên đó chết tươi.
"Khụ…Khụ… " Arryn bị bóp tỉnh liền ho khan liên hồi.
Ribeiro vẫn bình tĩnh nhìn Moss: "Đứng có mà manh động, nếu mà lão Houston ra tới mà phát hiện chúng ta không có ngoan ngoãn đứng thì đừng trách sao biển xanh lại mặn!"
"Ta mà manh động? " Moss trợn mắt nhìn Ribeiro đáp: "Ngươi là ‘Học sinh mới manh động’ mà còn nói ta không nên manh động, chẳng lẽ ta manh động hơn ngươi à?"
Arryn gật gù, đáp rất tỉnh: "Đúng nha, bộ dạng ngươi bây giờ trông rất là manh động!"
"!@#$%^&"
Moss cảm giác mình nói chuyện với mấy cái tên bất bình thường như Ribeiro hay là Arryn nhất định sẽ bị tức chết, cho nên hắn cố nhịn bị trào máu họng mà chết nên xoay người đi, không thèm nhìn hai cái tên Arryn và Ribeiro nữa.
Bị Moss bóp tỉnh, Arryn tựa hồ không có mệt mỏi chút nào, nhưng hắn cảm thấy mỗi lúc một đói hơn.
"Ọt ...ọt…"
Gần trưa, bụng hắn đã kêu liền hồi, sức lực bay biến đi đâu hết cả, Arryn liền đảo mắt khắp cả bãi đá Thinker Stone,than: "Houston lão sư sao còn chưa ra nưa, ta đói!"
Ribeiro nhìn thấy Arryn mặt mũi trắng bệch, trên trán mồ hôi hạt ngắn hạt dài, hắn tò mò hỏi: "Buổi sáng không phải là ngươi đã ăn rất nhiều rồi sao, bây giờ lại đói?"
Arryn mệt mỏi há miệng, còn chưa kịp nói gì thì trong bụng đã kêu vang một tràng dài.
"Ta. . . . . " Moss vốn là cảm thấy mình đã bình yên, nhưng nghe cái bụng của Arryn kêu vang thì hắn cũng cảm thấy càng lúc càng đói. Bởi sáng nay hắn sợ trễ học nên cũng không dám ăn nhiều, quay đầu nhìn sang Arryn bộ dạng loạng choạng chực ngã, hắn liền sợ run, lập tức kêu: "Quỷ lùn ngươi đừng có hại người nữa nha, bây giờ lão sư Houston lúc nào cũng có thể đi ra, ngươi mà không đứng đàng hoàng, lão ra mà thấy được thì chúng ta cũng sẽ bị ngươi hại phạt đứng chung đó!"
Ribeiro đẩy mắt kiếng, nhìn thoáng qua Moss chẳng nói chẳng rằng, chỉ hướng đôi mắt về phía bãi đá Thinker Stone.
Moss thấy Ribeiro nhìn như vậy tưởng rằng Houston đang đi về phía này liền quay ngoắt đầu lại, nhưng hắn nhìn thấy người đi ra từ đám cự thạch kia không phải là Houston lão sư một nữ sinh mặc đồng phục xanh giống hệt bọn họ.
Mặt trời vào lúc này trong mắt Arryn cảm thấy vô cùng chói chang, cảnh này khiến cho chiếc đồng phục xanh trên người cô ta chiếu ra những luồng ánh sáng rực rỡ, lóa mắt. Hắn cố gắng mở mắt nhìn cho rõ thì thấy đó là một cô bé có mái tóc dài màu đen, trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp kia đang lấp loáng mồ hôi, đồng phục ướt đẫm, ngay cả đầu tóc cũng ướt sũng nước.
Vào lúc Arryn sững sờ nhìn nàng thì nữ sinh này cũng đã thấy bọn họ ở đó, liền đi về phía ba người bọn gã.
"Sao vậy, bị Houston lão sư phạt đứng ở đây sao?"
Nhìn bộ dạng ba người thì cô cũng hiểu rõ vì sao ba người lại ở đây, nàng khoát tay nhìn ba người nói.
Câu trả lời đầu tiên của ba gã với nữ sinh này chính là một tràng trống bụng của Arryn.
Nhìn Arryn hơi xấu hổ, vị nữ sinh này cũng rất rộng lượng nhìn Arryn nói: "Đói bụng sao? Buổi sáng vẫn chưa ăn à? Mà lát nữ Houston lão sư tới thì các ngươi cũng bị phạt đứng tiếp mà thôi, lão phạt bọn ngươi đứng thật ra chính là bỏ đói các ngươi một bữa. Đây là chiêu mà hắn thường dùng để đối phó với mấy newbie như bọn ngươi nha!"
Moss bây giờ bụng cũng đã đói meo, lại nghe cô gái này nói như vậy liền đảo mắt liên hồi. Lúc này Arryn mới thấy cánh tay trái của cô gái đang quấn một lớp băng vải thật dày, gã liền hỏi thăm: "Tay của ngươi sao vậy, bị thương?"
"Cũng không có gì, phòng lúc luyện tập bị thương mà thôi!" Cô gái kẹp lại mái tóc ướt sũng của mình, cười híp mắt nhìn Arryn đáp: "Ngươi đúng là tốt, bị phạt đến đói như vậy mà còn quan tâm hỏi ta có bị thương không. Các ngươi đứng chỗ này chờ ta!"
"Chờ ngươi?"
Arryn không hiểu đầu cua tai nheo hỏi thì đã thấy nữ sinh này đã xoay người đi được một quãng xa rồi.
Khi bóng lưng cô gái vừa khuất tầm mắt của bọn gã thì đã rất nhanh xuất hiện lại trong tầm mắt của bọn họ.
"Bịch… bịch… "
Đem một đống lớn đồ ăn bày trước mặt của Arryn thì cô nữ sinh này liền ngồi bệt trước mặt của bọn hắn, tiện tay quơ một phần thức ăn, sảng khoái vươn tay thốt: "Ta mời khách, cùng nhau ăn nào!"
"Houston lão sư cố ý muốn bỏ đói chúng ta, ngươi lại đưa thức ăn cho bọn ta, ngươi không sợ bị Houston lão sư nhìn thấy rồi bị hắn chỉnh sao? " Ba gã sửng sờ hỏi.
"Hắn bây giờ không dạy ta, hơn nữa hắn đánh cũng không lại ta!" Cô gái bỉu môi không thèm chấp, dứ dứ quả đấm đáp: "Ta sao phải sợ hắn?"
"Hắn đánh không lại ngươi? " Moss hít một hơi lạnh, mặt không thể tin được nhìn cô nữ sinh trước mặt. Houston lão sư ở học viện cũng không có tính là lợi hại, nhưng cái này cũng chỉ là tương đối mà thôi, cho dù là lão sư kém nhất ở học viện St. Léman này thì một người cũng có thể đối phó với ba bốn gã thuật sư bình thường rồi.
"Các ngươi từ từ ăn nha, ta còn muốn đi tới bãi Thinker Stone luyện tập đây. Thuận tiện Houston ở ngoài đó thì ta cũng có thể nói đỡ cho các ngươi một lần!" Cô nữ sinh này cũng không quan tâm vẻ mặt kinh ngạc của Moss, tiện tay quơ một ít thức ăn trên đất rồi đứng lên, lững thững đi về phía bãi đá Thinker.
"Cảm ơn nha…!!! " Arryn vô thức đáp.
Cô gái đó cũng không hề đáp lời, cũng không có xoay người, chỉ là giơ tay lên coi như là đã biết.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên người của nàng, khiến cho bóng lưng vô cùng đẹp đẽ, sau đó Arryn bỗng sực nhớ mình vẫn chưa biết tên của cô nàng.
"Này, ngươi tên gì? " Vừa lúc đó, Ribeiro khẽ đẩy mắt kiếng, hô với theo cô gái.
Arryn và Moss cũng không có chú ý, khi cô nàng này nói có thể đánh bại Houston về sau thì trong ánh mắt của Ribeiro ánh lên vẻ nghiêm túc khác thường.
"Christine!" Câu trả lời vẳng lại từ xa xa.
"Quả nhiên chính là cô ta - ‘Thiếu nữ như thần’." Ribeiro cau mày, tự nhủ.
"Thiếu nữ như thần? " Arryn và Moss sửng sốt hỏi: "Có ý gì?"
"Chính là cô ta!" Ribeiro nhìn bóng lưng Christy, gật đầu đáp: "Nghe nói nàng tu luyện so với ai cũng đều khắc khổ hơn, cho nên cô ta mặc dù chỉ là nhập học năm thứ ba nhưng đã là học sinh lợi hại nhất trong cả học viện Saint Léman, ngay cả có mấy lão sư cũng không phải là đối thủ của cô ta. Chỉ qua là nàng mắc chứng ‘face blindness’ nặng, hơn nữa lúc nào cũng nói là muốn xưng bá ‘Vòng chung kết các học viện toàn quốc’ cho nên nàng ở học viện Saint Léman chúng ta có biệt danh là ‘Thiếu nữ giống như bị thần kinh’, gọi tắt là ‘Thiếu nữ như thần’!"
*Face blindness hay còn gọi là chứng Prosopagnosia.
Tham khảo: en.wikipedia.org/wiki/Prosopagnosia
"Thiếu nữ giống như bị thần kinh? " Arryn ngạc nhiên, tò mò nhìn bóng lưng Christy, "Chứng ‘face blindness’ là gì?"
Ribeiro đáp: "Chính là cô ta rất dễ quên mặt của ngươi là như thế nào. Ví dụ như chúng ta vừa nói cho nàng biết là chúng ta tên gì, một lúc sau nàng vẫn nhớ được tên chúng ta nhưng không biết chúng ta ai là ai, có thể sẽ gọi ngươi là Ribeiro, gọi ta là Arryn cũng không chừng!"
"Vậy cũng được? " Arryn kinh ngạc hỏi tiếp: "Còn Vòng chung kết vô địch các học viện là gì?"
"Ngay cả cái này mà ngươi còn không biết? " Moss xem nữa là chết ngất: "Quỷ lùn ngươi đúng là heo! Mới nói mấy câu mà ngươi ăn nhiều đến như vậy rồi?"
Chỉ là mới nói chuyện được mấy câu, Arryn cũng không có quên nhiệm vụ, đống đồ ăn trước mặt hắn sắp bị gã giải quyết sạch sẽ.
Nghĩ đến sức ăn kinh khủng của Arryn trong truyền thuyết, Moss chẳng dám mắng nữa, lập tức ngấu ngiến đồ ăn trước mặt.
"Vòng chung kết các học viện toàn quốc tranh cúp Tinh không dũng giả các học viện." Ribeiro không nhanh không chậm xé một cái chân giò hun khói, bình tĩnh giải thích: "Tất cả các học viện trên vương quốc Archer của chúng ta đều sẽ tham gia."
"Nếu như mọi học viện đều tham gia được thì cô ta muốn tranh cúp vô địch sao lại là không được? Không lẽ chỉ vì điều này mà gán cho cô ta biệt hiệu ‘Thiếu nữ giống như bị thần kinh’?"
"Vì đối thủ lợi hại ở bên ngoài nhiều lắm. Học viện Saint Léman bốn năm nay cũng không vượt qua vòng loại ở thành St’Lauren. Đến mấy học viện trong thành St’ Lauren còn đánh không lại thì cứ nâng cái khẩu hiệu vô địch vòng chung kết toàn quốc thì không phải nàng là ‘Thiếu nữ giống như bị thần kinh’ sao? "
Arryn rốt cục cũng đã lờ mờ hiểu được, hắn suy nghĩ một chút đáp: "Nói như vậy thì St’ Léman của chúng ta cũng không có lợi hại lắm?"
"Học viện lợi hại hay không đối với cuộc tranh tài này không có liên quan nha! Học viện Saint Léman của chúng ta là một trong những học viện có lịch sử lâu đời nhất ở vương quốc Archer, nếu nói về thực lực học viện thì có thể xếp hạng đầu nhưng trong cuộc thi đối kháng học viện này thì mấu chốt là có học sinh lợi hại hay không.” Ribeiro nhìn Arryn nói tiếp: "Bởi đây là cuộc thi năm người, có thể nói là mấy năm trở lại đây học sinh giỏi ở học viện chúng ta hơi ít nên chiến tích mới bết bát như vậy!"
"Cuộc thi năm người?"
"Đúng vậy! " Ribeiro đẩy mắt kiếng, nhìn thoáng qua Arryn đáp: "Nếu như ta không nhớ lầm thì ba ngày nữa học viện Saint Léman của chúng ta sắp có trận đấu loại nữa, đối thủ hình như là học viện Gió mùa phương Nam, chỉ có thắng được cuộc tranh tài này thì học viện Saint Léman chúng ta mới có thể chính thức tham gia dự tuyển, tranh chiếc vé đại diện cho thành Saint Lauren. Ngươi nếu có hứng thú thì đến lúc đó ta dẫn ngươi đi xem. Nhìn thấy thì ngươi sẽ hiểu quy tắc tranh tài mà thôi!"
Arryn không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Tốt!"
. . .
Dẫn theo đám học sinh ra ngoài bãi đã Thinker tập huấn xong ăn cơm rồi trở về xong xuôi, Houston mới chậm rãi đi qua bãi đá, đứng trước mặt Arryn, Ribeiro và Moss.
"Như thế nào? Đói không?" Nhìn cái mặt như bánh bao chiều của ba tên học sinh trước mặt, Houston cảm thấy tâm tình của mình tốt hơn vài phần.
"Ọt… ọt… " Bụng Arryn lại kêu vang.
"Lần sau phải tuân thủ nội quuy lớp học, nhưng lần này các ngươi phải đứng cho đến hết buổi học hôm nay. Trở về nhớ tập luyện Hỏa liệt bạo quyền, một trăm lần ‘thụt dầu’, nhảy cóc một trăm cái, chạy cự ly ngắn một trăm lần. Đương nhiên là các ngươi có làm hay không cũng chẳng sao, dù sao trước khi lên lớp cũng sẽ bị kiểm tra, không thông qua thì các ngươi biết được hậu quả rồi đó!"
Nghe được trống bụng của Arryn, Houston càng thêm hài lòng, nói xong liền vênh váo bỏ đi.
"Quỷ lùn, nhìn không ra ngươi cũng biết gạt người nha!" Sau khi thấy Houston mất hút, Moss khẻ thở phào nhìn Arryn thốt: "Còn giả được tiếng đói bụng nữa nha, lão đã tin là chúng ta đói bụng từ trưa đến giờ rồi!"
"Ta không có giả bộ a!" Arryn rầu rầu đáp: "Ta đúng là có hơi đói a!"
"Ta. . . . " Moss thiếu chút nữa là hôn mê: "Ngươi đúng là con heo! Một mình ngươi ăn còn nhiều hơn hai người bọn ta cộng lại, mới chút xíu thôi mà ngươi đã đói bụng nữa rồi?"