Băng Hỏa Phôi Thần

Đêm... ánh sao sáng tỏ nơi nơi trong học viện St.Léman.
*St.Léman = Saint Léman
Vương quốc Archer vốn nằm trong Long Tức sơn mạch ở vùng cực nam của đại lục Santa Monica, mà dãy núi này chính là địa phương cao nhất so với mực nước biển của cả đại lục. Hơn nữa đại đa số thành trấn của vương quốc Archer đều được xây dựa vào vách núi... Vậy cho nên từ khi bắt đầu lập quốc thì Archer đã luôn có thêm một cách gọi khác là “Vương quốc gần nhất với trời sao”.
Gần nhất với trời sao... cho nên ánh sao đêm càng thêm sáng tỏ.
Ở phần lớn các địa phương trong vương quốc Archer, những vì sao trong bầu trời đêm có thể được nhìn thấy vô cùng rõ ràng, hết sức sáng tỏ... tựa như chỉ cần vươn tay ra là đã có thể hái xuống vậy.
Bầu trời sao như vậy chỉ có thể thấy được ở vương quốc Archer Vương Quốc mà thôi, cho nên dần về sau thì Archer vẫn một mực được gọi là "Vương quốc dưới ánh sao trời."
Mà với rất nhiều người dân của vương quốc Archer Vương Quốc thì lại cho rằng những ngôi sao sáng tỏ, rực rỡ trên trời đêm này nhìn qua tựa hồ như có thể chạm đến... kì thực lại xa không thể với tới... chúng giống như ước mơ trong lòng người vậy.
Tại một góc yên lặng trong Bãi đá Thinker, hai tay Christine đang chống lấy đầu gối của mình, không ngừng thở hổn hển...
Từng giọt mồ hôi dọc theo chiếc cằm trắng nõn của nàng nhỏ tí tách xuống bùn đất dưới chân.
Lúc này bất luận là ai đi nữa thì cũng có thể dễ dàng thấy được thể lực của nàng đã đạt tới cực hạn, vậy mà chỉ dừng lại ngắn ngủi có mấy phút thì nàng lại đã cắn răng khe khẽ thở ra bốn chữ: "Một lần nữa!"
Nàng lại một lần nữa bắt đầu chạy nước rút, nhảy lên thật cao, khi thân thể đạt đến điểm cao nhất trên không sắp sửa hạ thấp đột nhiên thay đổi, lại lần nữa phát lực, làm ra mấy động tác né tránh nhanh đến cực điểm trên không rồi mới vững vàng đáp xuống đất, ổn định thân thể rồi lại như một mũi tên phóng ra đằng trước mấy bước .
Khi thân ảnh của nàng lại lần nữa dừng lại thì Christine rốt cuộc không chống đỡ nổi, sức cùng lực kiệt mà té ngửa trên mặt đất.
Mồ hôi mặn chát chảy tràn vào mắt với miệng, nhưng Christine lại chỉ nằm dưới đất mà dùng sức huơ huơ nắm đấm hướng trời đêm, lẩm bẩm tự nhủ: "Nhất định phải thắng ah."
...
Đối với học sinh mới mà nói thì cánh rừng quanh khu ký túc Ivy cũng chính là sân tập luyện tốt nhất.
Một nhóm cây cổ thụ chọc trời mọc tự nhiên cách nhau thành những khoảng trống rộng rãi tách biệt, đây đó là những bãi trống đã bị không biết bao nhiêu bàn chân dẫm đạp qua, cỏ mọc không kịp.
Sổ đen lão sư Houston đối với học sinh mới mà nói hẳn chỉ có dùng hai chữ "Biến thái" để miêu tả mới đủ... Nhưng hơn nữa tuyệt đại đa số học sinh mới bản thân sẽ không cam lòng tụt hậu so với bạn bè mới, càng không muốn kém cỏi hơn khi bắt đầu giấc mơ của mình, cho nên trên từng mảnh đất trống phủ đầy ánh sao đêm nơi này loáng thoáng liên tục vang lên những tiếng hô non nớt kiểu như "Hỏa Liệt Bạo Quyền"...
Arryn cũng đang ở trong một khối đất trống trong rừng cây này.
Có đôi khi một người nếu là không biết quá nhiều sự tình sau này thì ngược lại lại sẽ không gấp gáp đi tìm hiểu nhiều điều lan man, mà càng thêm chuyên chú để xử lý chuyện trước mắt.
Đến lúc này thì cậu đã xác định được rằng loại huyết mạch mà lão Kingston sắp xếp ình dung hợp tuyệt đối không phải là loại tầm thường.
Trước đó Arryn đã hoàn thành tất cả các bài luyện tập căn bản mà Houston giao về... nếu là như lúc xưa thì chỉ sợ ngay cả một nửa khối lượng vận động như thế cậu cũng đã làm không nổi rồi. Ngược lại hiện giờ mặc dù cũng đã cực kỳ mệt mỏi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi... nhưng Arryn cũng lại rõ ràng cảm giác được sự tiến bộ của mình. Dưới lượng vận động tập luyện các động tác căn bản này thì cậu hắn thậm chí có thể cảm giác được trong thân thể ngoài sự đau nhức rã rời còn có thêm cả một tia nhiệt khí nhỏ li ti đang không ngừng di động, xâm nhập mỗi một ngóc ngách trong cơ thể mình.
Đây hoàn toàn chính là loại cảm giác khi từng phần tử nhỏ bé trong cơ thể tồn trữ lực lượng mỗi lúc một nhiều, thể lực đang không ngừng tăng cường.
Mặc dù từ lúc còn ở thị trấn Colonie thì cậu cũng đã từng được lão Kingston nhiều lần giảng giải rằng lực lượng của một thuật sư là tổng hợp của lực lượng thân thể cùng với thuật lực... mà lực lượng của thân thể lại được cấu thành từ hai phần, một phần là lực lượng chứa trong từng phần tử thật nhỏ trong cơ thể mà bản thân trải qua nỗ lực rèn luyện tích góp được, còn lại thì chính là lực lượng của tinh thần và ý chí.
Arryn hiểu cực rõ rằng thông qua ăn uống cùng tu luyện hằng ngày thì lực lượng tích góp được trong các phần tử thật nhỏ tại cơ thể sẽ tăng nhiều lên dần... Nhưng cậu càng có thể khẳng định nếu không có loại huyết mạch cổ quái được dung hợp ở trong cơ thể mình thì tiến bộ của bản thân chắc chắn không thể nào nhanh như vậy nổi.
"Học sinh lợi hại nhất cũng là người tu luyện khắc khổ nhất toàn bộ học viện St.Léman sao...? Thử lại Toàn Phong Liệt đi!"
"Hỏa Liệt Bạo Quyền" mà tuyệt đại đa số học sinh mới còn chưa thể nắm giữ được thì Arryn đã trực tiếp có thể đánh ra ngay khi mới học, hiện tại cậu cũng đã luyện tập đến mức sử dụng thập phần thuần thục... Nhưng mà không hiểu vì sao chỉ mới nghĩ "Thiếu nữ như thần" kia thì cậu cũng ngay lập tức bỏ đi ý nghĩ trở về nghỉ ngơi mới có mà lại lao vào bắt đầu luyện tập "Toàn Phong Liệt".
"Toàn Phong Liệt!"
Kèm theo một tiếng ngâm vịnh trầm thấp, hai tay của Arryn đột nhiên nhanh như chớp đánh về phía trước, để lại mấy đạo tàn ảnh.
Ô ô... hai luồng khí quét ngang ra phía trước mặt cậu, đem mấy chiếc lá cây vừa rụng đúng tới đó đánh cho nát bấy.
"So với "Hỏa Liệt Bạo Quyền" thì uy lực càng mạnh, tốc độ cũng càng nhanh... có điều cũng càng khó học hơn rồi!"
Lúc mới xuất thủ thì chỉ trong nháy mắt Arryn đã biết được mình thất bại... nếu so với lúc ở trên lớp học thì lần này thuật lực của hắn đưa vào dường như quá mức hung mãnh, vậy nên không chỉ không hình thành nổi mười cái roi gió xoay tròn mà còn bị hai cỗ phong lực phóng ra chấn ngược lại khiến xương cốt hai tay cậu đau tựa xương cốt vỡ nát, hơn nữa nhức nhối vô cùng.
"Lại!"
Nhưng Arryn vẫn không dừng lại, cậu chỉ lắc lắc hai tay xong là lại ngoan cố tiếp tục diễn luyện tiếp.
Một lần, hai, ba, bốn lần... Cũng không biết diễn luyện đã bao nhiêu lần, cả người Arryn đã ướt đẫm mồ hôi, mười ngón tay đều đau như sắp nứt toác ra. Thể lực của cậu cũng đã đạt tới cực hạn, ý thức trở nên hơi mơ hồ, thậm chí cậu còn có thể nghe được cả tiếng trái tim mình đang đập dồn dập, nghe được cả tiếng thở dốc trầm trọng của bản thân.
Thật muốn nằm ngay xuống ngủ ah... nhưng hình như cũng sắp được rồi nữa...
"Không được! Liều!"
"Toàn Phong Liệt!"
Đột nhiên, thân thể nhìn qua đã mệt tới đứng không nổi chợt mạnh mẽ vươn lên đứng thẳng tắp, hai tay dứt khoát vươn về phía trước.
Xùy~~!
Mười cái roi gió xoay tròn đột nhiên hiện ra trước Arryn, phát ra tiếng xé gió hoàn toàn khác hẳn những lần trước.
"Ha ha, thành công, vẫn là ta lợi hại hơn nha!"
Thấy được mười cái roi gió xoay tròn này thì Arryn vốn đã kiệt sức tới cực điểm cũng không thể gượng nổi nữa, cậu chỉ kịp phát ra một tiếng cười to đắc ý liền ngã ngửa ra sau, hai cánh tay mềm oặt vẫn hướng lên phía trước, thỉnh thoảng còn run rẩy mấy cái thập phần buồn cười.
...
Một con dơi bay ra từ trong rừng rậm quanh ký túc xá Ivy, khuất bóng vào màn tối sau một dãy nhà của trường học.
Kate – vị lão sư trẻ tuổi mà Arryn đã gặp ở lúc báo danh đột ngột xuất hiện phía sau con dơi nọ, vô thanh vô tức phóng ra từ trong một tán cổ thụ, đáp xuống nóc của dãy phòng học.
Mà cũng ngay chớp mắt khi hai chân của hắn tiếp xúc với mái nhà thì bỗng một trận gió trống rỗng thổi qua, cuốn theo vô số lá vàng khô rơi rụng... trong màn khiêu vũ của đám lá rụng này chợt đột ngột xuất hiện thân ảnh của Liszt.
Nhìn Liszt vừa xuất hiện đột ngột, Kate lại không tỏ ra bất ngờ chút nào mà chỉ cười híp mắt nhẹ giọng nói: "Vừa mới rồi ở trong rừng cây ta đã đoán được là ngươi, nếu không ta đã chẳng thể có cái cảm giác mới bị ai đó nhìn một cái mà đã rợn tóc gáy rồi."
"Ngươi đây là đang khen ta hay mỉa mai ta?" Liszt gãi gãi đầu, trực tiếp lười nhác ngồi bệt xuống mái nhà phủ ngập lá khô, duỗi lưng một cái, "Ngược lại, vì sao ngay cả ngươi cũng cố tình chạy tới xem đám học sinh mới này thế? Nhất là xem Arryn luyện tập!"
Kate khẽ ừ hử một tiếng: "Hai lý do, một là năm nay Hiệu trưởng để ta dẫn đoàn tham gia Giải đấu các Học viện, còn nữa thì do Arryn vốn được ngươi lưu ý đặc biệt nên ta đương nhiên cũng muốn nhìn kỹ một chút xem sao."
"Nguyên lai năm nay Giải đấu các Học viện là do ngươi dẫn đoàn, nói vậy khi trước ngươi ra mặt ở chỗ báo danh cũng là để quan sát lựa chọn học sinh mới đi." Liszt vê cằm, "Xem ra các ngươi cũng đã đứng ngồi không yên nổi nữa. Bất quá kể cũng phải, mấy năm này Học viện biểu hiện quá kém khiến không chỉ có người khác cảm thấy St.Léman học viện chúng ta không có nhân vật lợi hại mà ngay cả đám đệ tử của Học viện cũng đã sắp quên đi mất cái gì là vinh dự cùng dũng khí chân chính... sắp cảm thấy thuật sư thông thường cùng những thuật sư có can đảm tham dự chiến đấu chân chính chẳng có gì khác biệt rồi."
"Ánh mắt của ngươi gần đây cũng rất không tệ." Kate ngồi xuống bên cạnh Liszt, chân thành nói: "Đệ tử bình thường căn bản là không thể học nổi Toàn Phong Liệt của Houston, đừng nói là cái loại chỉ một ngày đã thành thục nắm giữ môn thuật kỹ này. Hơn nữa Toàn Phong Liệt của Houston chưa từng được công khai truyền thụ, trước hôm nay Arryn không có khả năng được tiếp xúc qua nó."
"Không cần lòng vòng nữa, ta hiểu ý ngươi." Liszt liếc Kate nói thẳng: "Từ lúc tiến vào học viện đến giờ thì thân hình của hắn cũng đã cao lớn hơn một chút, vậy nên có thể xác định là không phải do ẩn tàng đi huyết mạch mà hản là do một loại huyết mạch đột biến nào đó."
"Nhìn qua còn chưa thể xác định đặc thù của loại huyết mạch trên người hắn, ta nghe nói sức ăn của hắn đặc biệt khỏe, nhưng lại không giống như là Cự nhân Huyết mạch thuần túy." Kate nhìn thẳng vào mắt Liszt: "Ngươi có phát hiện gì chưa?"
Liszt cười lắc đầu: "Bất quá cho dù không phải là huyết mạch thần bí gì thì ít nhất cũng sẽ là một loại huyết mạch vô cùng thú vị... Hơn nữa theo biểu hiện của hắn thì hình như ngay cả bản thân cũng không biết Huyết mạch lực của mình có chỗ tốt gì nữa. Như thế ta cũng chẳng thể dò hỏi được gì cả?"
"Ngươi cũng mới xem qua hắn luyện tập rồi đấy, thằng nhóc này quả thật là cái loại có gan liều mạng. Đã như năm nay thi đấu là do ngươi dẫn đoàn, vậy ta chỉ có thể nói ngươi không nên để cho ta thất vọng rồi?" Lắc lắc đầu mấy cái, Liszt lại ngẩng đầu nhìn quanh rừng cổ thụ nói tiếp: "Vận khí của ngươi quả thật hết sức không tệ, trong đám này thế mà còn có hai tên sẽ ở trong vòng một hai ngày tới là có thể nắm giữ Toàn Phong Liệt. Không ngờ lần này trong đám học sinh mới vào học lại có thể xuất hiện những ba người có thiên phú như vậy, nếu ở các học viện khác thì đám giáo sư chắc phải cười tới rách khóe miệng mất."
Nói tới đây thì Liszt vẫn như cũ một bộ dáng lười biếng, vẻ mặt nhơn nhơn chẳng quan tâm mấy... nhưng Kate lại hết sức kinh hãi, không tin nổi thốt lên: "Ba cái!"
"Thằng nhóc có Tinh linh huyết mạch cao cấp, còn cả cái gã nhóc đeo mắt kiếng nữa." Liszt mỉm cười, "Xem ra ngươi còn phải để tâm quan sát kỹ hơn chút nữa đi."
"Liloraine? Ribeiro?" Kate trợn to hai mắt bất khả tư nghị, hắn cảm thấy như Liloraine có thể có được năng lực lĩnh ngộ kinh người thì cũng không có gì lạ, dẫu sao cho dù chỉ cần có một chút ít Tinh linh huyết mạch cũng đã có rất nhiều mặt vượt trội so với người thường, huống chi Liloraine xem ra là có được một loại Tinh linh huyết mạch cực kỳ cao cấp. Nhưng cái Ribeiro này thì Kate lại trăm lần không ngờ nổi, vì vậy hắn không nhịn được nhìn Liszt hỏi: "Cái thằng nhóc học sinh mới manh động chuyên gây họa đó hả? Hắn mà cũng là thiên tài hiếm có sao? So với thằng nhóc tóc đỏ của gia tộc Quinn còn lợi hại hơn nữa à?"
"Ngươi quá coi thường hắn rồi." Liszt nở nụ cười: "Hắn dầu gì cũng là học sinh mới duy nhất có thể thành công len lén xông vào bãi săn Cự thú đấy. Mặc dù không biết mục đích cuối cùng của hắn là cái gì, nhưng trăm phần trăm là dã tâm không nhỏ nha."
"Hắn chính là cái thằng vụng trộm xông vào Bãi săn Cự thú đó hả? Nguyên lai hắn bị thương cũng là do..." Ánh mắt Kate nhất thời sáng ngời.
Liszt đứng dậy vươn vai, "Biết là tốt rồi, năm nay có nhiều thằng nhóc thú vị như vậy... Lần so tài này ngươi cũng đừng để cho ta quá thất vọng đi."
"Cùng lần này có quan hệ gì đâu, bọn họ đều vẫn chỉ là học sinh mới." Kate ngẩn người.
"Học sinh mới thì sao?" Liszt nhìn hắn một cái, "Thực lực mạnh yếu cùng chuyện có là học sinh mới hay không liên quan gì?"
Kate hoàn toàn ngơ ngẩn.
"Không dám buông tay làm, không dám chấp nhận áp lực thì cũng chẳng thể có hi vọng nổi."
Liszt lười biếng khoát khoát tay áo, xoay người rời đi: "Nếu quả thật có học sinh mới có thể tham gia loại thi đấu như thế này thì đó mới thật sự là có ý tứ."
"Ta còn câu hỏi cuối cùng..." Khi thân ảnh của Liszt vừa biến mất trên mái nhà thì tựa như Kate chợt nhớ ra cái gì đó, kêu vội: "Ngươi cũng đã biết Ribeiro là loại cực kỳ manh động, đặc biệt dễ dàng gây họa rồi... sao còn còn muốn để Arryn ở cùng phòng với hắn chứ?"
Thân ảnh Liszt hoàn toàn biến mất, nhưng âm thanh lười biếng vẫn vọng lại: "Dựa theo lẽ thường thì đệ tử càng không an phận, càng hay gây họa rồi càng bị xử phạt nhiều... thường thường cũng sẽ lợi hại hơn so với đệ tử bình thường."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui