Ba người nhẹ nhàng vào phủ,Nguyệt Cầm lại dùng huyễn thuật của mình để thôi miên một tên người hầu để hỏi đường.
Lúc xác định được vị trí,ba người một đường thuận lợi đến thư phòng mà không bị ai phát hiện.
Lúc này là vào giữa đêm nên canh phòng có phần lỏng lẻo hơn, ba người tìm đến chiếc ghế mà Mộ Dung Nhược Hàn đã miêu tả,chỉ một lúc sau cửa mật thất được mở ra.
Ba người nhanh chóng tiến vào,bên trong này có giấu biết bao nhiêu kì trân dị bảo,Chu Tước và Nguyệt Cẩm có nhiệm vụ tìm đèn Lưu Ly Ngũ Sắc còn Nguyệt Lan thì tìm Mộ Dung Phi Tuyết.
Vào sâu bên trong Nguyệt Lan cảm thấy tức giận tột cùng,Phi Tuyết bị treo lên một cây thánh giá cả người bị xích sắt quấn quanh chỉ chừa mỗi đầu và cổ phòng nàng bỏ trốn.
Hổ dữ còn không ăn thịt con mà đằng này ông ta thật đáng chết còn hơn cả súc sinh.
Lúc Phi Tuyết nhìn thấy Nguyệt Lan thì bất ngờ lắm định lên tiếng thì Nguyệt Lan ra hiệu im lặng,nàng nhẹ nhàng đến dùng chiêu pháp của mình để cởi dây xích ra.
Đúng lúc ấy Chu Tước cũng tìm được Đèn Lưu Ly Ngũ Sắc,vừa mới nhấc đèn lên thì mật thất rung chuyển.
Nguyệt Lan và mọi người vội vã chạy ra ngoài,nàng cầm lấy Đèn Lưu Ly Ngũ Sắc bỏ luôn vào Tử Nguyệt Tháp rồi chạy nhanh ra.
Vừa bước ra ngoài cửa thì đã bị chặn lại,lão già Mộ Dung Kiệt đã kịp chạy tới hắn tức giận hét lớn:
Chỉ một lúc sau trận pháp đã được khởi động toàn bộ,bọn chúng vây tròn lấy mọi người lại.
Lão già Mộ Dung Kiệt nói to:
"Muốn sống thì bỏ lại Mộ Dung Phi Tuyết và đèn Lưu Ly Ngũ Sắc nể tình học viện Linh Tông ta sẽ tha cho các ngươi một mạng ".
Nguyệt Lan khinh thường nói:
"Cái loại người không có nhân tính như ngươi ngay cả con gái mình cũng không tha,ngươi nghĩ ta sẽ tin sao ".
Ông ta cười ngạo mạn nói:
"Vậy thì các ngươi chịu chết đi".
Ông ta đừng trưởng lực đánh vào trận pháp,trận pháp càng hút chặt lại,Mộ Dung Phi Tuyết có biểu hiện không chống đỡ được.
Nguyệt Lan thấy vậy vội vàng đưa Phi Tuyết vào trong Tử Nguyệt Tháp,nàng lạnh lùng nói:
"Chỉ bằng trận pháp con con này của ngươi mà muốn bọn ta chết,thật hoang tưởng ".
Nàng đưa tay lên kết ấn,xung quanh nàng tất cả như lạnh giá,băng tuyết rơi đầy trời,chỉ một lúc sau mặt sân phủ đầy lấy tuyết,nàng hét to:
"Băng Vũ Thanh Điểu!Phá ".
Trận pháp không ngừng lung lay rồi đổ xuống,mười người là tâm trận phụt một ngụm máu tươi ngã lăn ra đất,gia chủ Mộ Dung Kiệt cũng không ngoại lệ.
Nguyệt Lan cùng Chu Tước và Cửu Vỹ Hồ toan bỏ chạy,bỗng một chưởng phong cuồn cuộn lao đến,một luồng uy áp kinh khủng mà trước giờ Nguyệt Lan chưa bao giờ gặp phải.
Cũng may Chu Tước phát hiện kịp dùng hết sức mình quạt thổi bay chặn ngang luồng chưởng phong đó nhưng nó cũng bị phản vệ bay ngược về phía sau,Nguyệt Cầm vội chạy lại đỡ.
Từ phía chân trời một bóng dáng phiêu dật xuất hiện,khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tỷ tỷ.
Nguyệt Cầm nhận ra ả ta nàng kêu to phẫn hận:
"Ngươi là Băng Di là người đã lừa nhốt ta tại Mê Vụ Sâm Lâm,người thật đáng chết ".
Ả ta nhăn mặt khó chịu,hất tay lên Nguyệt Cầm đã bị đánh bay ra xa,khóe miệng chảy máu.
Lão gia chủ Mộ Dung Kiệt vội vã kêu gào lên nói:
"Chủ nhân là cô ta đã cướp lấy đèn Lưu Ly Ngũ Sắc và giải cứu Mộ Dung Phi Tuyết ".
Nguyệt Lan đánh giá người con gái đó,là người đã xuất hiện trong trí nhớ mà Nàng nhận được từ Băng Phách.
Trải qua nghìn năm nàng ta đã mạnh mẽ như vậy rồi,Nguyệt Lan không cam chịu nàng nhắm mắt định thần đưa tay kết ấn,nàng dùng hết sức của mình,cả năm nguyên tố dao động xung quanh nàng,một chiêu cuối cùng nhắm thẳng vào ả ta.
Lúc này mọi người gia tộc Mộ Dung gia đều khiếp đảm nói:
"Ngũ hệ,vậy mà nàng ta là ngũ hệ,thật khủng bố "
Cô Ả Băng Di kia khinh thường miệng cười nhạt,đưa tay ra hóa giải một cách nhẹ nhàng.
Nguyệt Lan thầm nghĩ khoảng cách giữa bán thần và Thần thật sự quá khác biệt mà,lần này e là nàng lành ít dữ nhiều rồi,chưởng phong vừa rồi của nàng đã dùng hết sức mà ả ta không việc gì.
Nàng vội vàng lấy mấy viên tam thống đan để phục hồi linh lực.
Ả Băng Di đó chầm chậm nói:
"Vô ích thôi,ngươi có tài giỏi thì thế nào,một nghìn năm trước ngươi là Thần nhưng vẫn bị bại dưới tay ta còn bây giờ một nghìn năm sau ngươi chỉ là bán thần lấy tư cách gì mà đấu với ta chứ ".
Nguyệt Lan cười lạnh lùng:
"Ngươi vô sỉ còn dám nói,là ai đã cứu ngươi,là ai suốt ngày chạy theo chân ta,nịnh nọt ta bây giờ lại trở mặt,đồ vong ân phụ nghĩa".
Ả Băng Di thẹn quá liền nói:
"Dù gì ngươi cũng sẽ chết,chỉ có kẻ mạnh mới đáng được sống thôi ".
Nguyệt Lan cũng không yếu thế:
"Ngươi giết ta thì thế nào Mạc Thiên Vũ,chàng sẽ trả thù cho ta,sẽ cho các người sống không bằng chết ".
.