Nhìn đến vẻ mặt im lặng của Khúc Tố Lê, Lục Khiêm đã biết được đáp án rồi.Hắn thật sự không hiểu nổi mạch não của mấy người của Ti Thiên đài này thế nào nữa.Lúc trước ở trong Thủy nhãn, tốt xấu gì hắn cũng đã cứu Khúc Tố Lê, kết quả ngược lại là lấy oán trả ơn thế này đây.“Muốn giết muốn chém, tùy ngươi, muốn làm gì cũng được.” Đôi mắt xinh đẹp của Khúc Tố Lê nhìn về phía Lục Khiêm, trong mắt mang theo thù hận.Người này quá khứ không thấu, vận mệnh không hay.
Tương lai tất sẽ trở thành tai họa, muôn vàn sinh linh đều vì người này mà chết.Nếu trốn thoát được, nàng không tiếc dùng hết thảy đại giới truy tìm đuổi giết người này.
Dù cho đó là ân nhân đã từng cứu mạng mình đi chăng nữa.Lục Khiêm hỏi lại lần nữa: “Nếu có người cả đời làm việc tốt, nhưng mệnh số rất xấu.
Với ác nhân làm tất cả những chuyện xấu, nhưng mệnh số như nhau.
Các ngươi sẽ giết ai.”Nghe Lục Khiêm nói những lời này, Khúc Tố Lê không khỏi nhớ tới hai huynh đệ Chu Nho.
Nàng vẫn là không có được sự kiên định và ý chí cực đoan như Thái sử thế hệ trước.Bình tĩnh xem xét, bản thân nàng ghét những người không coi mạng sống con người ra gì như Ngọc Sinh với Chu Nho hơn.
Ngược lại, nàng lại có hảo cảm với Lục Khiêm.Có điều ngoài miệng vẫn nói: “Giết người xấu là việc chính phái làm, chúng ta chỉ phụ trách giám sát thiên hạ, bảo vệ Nhân tộc.”“Hừ! Ta đây hỏi lại ngươi……”Lục Khiêm liếc mắt một cái liền nhìn ra người này đang chột dạ, rốt cuộc thì vẫn còn non lắm, kinh nghiệm không đủ.Mặc dù mấy năm nay đã trưởng thành rất nhiều, nhưng bản chất vẫn yếu đuối như trước.Lục Khiêm hỏi hết câu này đến câu khác.Bao gồm cả ký ức về vấn đề khó nhằn với tàu điện kiếp trước, các loại khảo nghiệm nhân tính, cả những câu hỏi triết học không có đáp án cũng được đưa ra.Khúc Tố Lê biểu tình từ kiên định thành nghi hoặc, cuối cùng là hoang mang.Nàng phát hiện có điểm không đúng, muốn đóng chặt màng nhĩ, nhưng trước mặt Lục Khiêm căn bản không thực hiện được.Bất tri bất giác, trong lòng Khúc Tố Lê dần hoài nghi những giá trị quan trước kia, tâm nhĩ dần tan rã.Bên trong Đại Giải Thoát Luân ngoài hình phạt tàn khốc ngoài cơ thể, không khí âm u tà ác đối với người tâm thần cũng là một loại ám thị dễ lây lan.Làm trầm trọng thêm vết nứt trong lòng nàng.“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!” Khúc Tố Lê không ngừng giãy giụa, vẻ mặt thống khổ.“Muốn biết đáp án không, để ta dạy ngươi một đạo Pháp quyết……” Thanh âm Lục Khiêm tựa quỷ mị.Thanh âm của Lục Khiêm giống như quỷ mị truyền vào trong tai của Khúc Tố Lê.Bỏ ra thời gian dài như vậy thông não cho người này không phải là do hắn không có việc gì làm, mà chuyện này còn có thâm ý khác.“Cái gì?”Lục Khiêm không nói gì mà niệm một đoạn thần chú tối nghĩa khó tả, nhịp điệu quái dị.Từng trận ma âm truyền vào trong tai của Khúc Tố Lê.
Bất kể trong lòng có chống cự như thế nào thì vẫn bị thần chú bất tri bất giác làm ảnh hưởng.Thần chú cũng không tà ác như trong tưởng tượng mà trái lại khiến lòng người nghe trở nên rộng mở hơn.Đây là Tam Tàng Thanh Tâm chú.
Thanh Tâm chú là thần chú Ma La truyền lại.
Có công dụng thanh tâm dưỡng thần.Từ khi biết được Ma La là thành tựu Vô Tướng Thiên Ma, Lục Khiêm càng chú tâm đến thần chú này, thỉnh thoảng lại lôi ra nghiên cứu một phen.Dù sau cũng là pháp quyết duy nhất mà Ma La truyền thụ lại cho mình.
Nhất định có chỗ đặc biệt.
Thế nhưng liên quan đến phương diện tâm thần vẫn không có manh mối nào.Đa phần tu sĩ trên thế giới này đều như vậy, rất dễ dàng bị công pháp tu hành ảnh hưởng mà trở nên thô bạo tàn ác.Sau một phen hóa giải thì Lục Khiêm đại khái đã tìm tòi ra mạch suy nghĩ điều khiển lòng người.Tu thành Tam Tàng Thanh Tâm chú có thể chống lại nội tâm biến động, tâm ngộ ra giới luật thanh tĩnh của bản thân.Thanh Tâm chú nếu như trải qua một phen ma biến thì cũng có thể hình thành thuật điều khiển lòng người.Thần chú không ngừng vang vọng ở trong tai của Khúc Tố Lê.
Nội tâm không thể nhìn thẳng vào trong quá khứ hiện tại đã hiện ra rõ ràng.
Nội tâm có cảm ngộ mới.Vạn vật chi không, Linh Thai chi tịnh, đạo đức chi giới.Nội tâm nhìn thấy càng rõ ràng thì đem đến hậu quả đó là phần lớn ý thức ẩn sâu bên trong lòng tất nhiên hiện ra ngoài.Tà ác, thiện lương, đố kị...Các loại cảm xúc phức tạp quấy nhiễu nội tâm của nàng.“A!!!” Khúc Tố Lê ôm đầu thống khổ kêu to.Lục Khiêm duỗi một cánh tay ra nhẹ nhàng điểm ở trên trán nàng một điểm.Thức hải của Khúc Tố Lê xuất hiện một quả cầu ánh sáng trắng thuần.
Quả cầu ánh sáng tỏa ra ánh sáng Thần Ý tràn ngập mọi ngóc ngách trong nội tâm.