Băng Nhi




Sau trận kịch chiến thua không còn manh giáp, suốt đêm Ðường không tài nào chợp mắt nổị Song, thời gian có bao giờ chịu ngưng lại vì chàng mất ngũ hay vì chàng tan nát cõi lòng, công việc hàng ngày cũng không thể đình lại vì chàng thất tình, bệnh nhân cứ đến như bình nhật... cho nên sáng hôm sau vẫn đâu vào đấy, mọi sinh hoạt vẫn diễn ra y như cũ. Bệnh nhân đã đến như thường lệ thì Ðường vẫn bận việc như ngày nàọ Chẵng có chứng bệnh nào đáng gọi là nan y cả, không là ông già bà lão áp huyết cao, thì những đứa trẻ viêm cuống họng cũng như cảm cúm bốn mùa chẵng khi nào dứt. Thế cũng tốt thôi , bận công việc có thể giúp cho người ta khỏi nghĩ ngợi , lãng quên nỗi buồn phiền, song cứ thấy có những cơn đau nhói thoáng qua như mũi dao găm thọc vào tim chàng, cơn đau vô hình vô dạng đó đã đến với chàng những mấy mươi lần trong một ngày, bản thân tuy là danh y, chàng cũng đành bó taỵ Cơm trưa chỉ nếm qua rồi bỏ, cơm chiều lại càng thấy vô vị hơn, đời sống bỗng dưng trở nên nhạt nhẽo, trống rỗng. Lắm khi chàng ngẩn ngơ đang lúc khám bệnh cho người ta, chỉ vì một ảo vọng nằm trong tiềm thức. Tiếng chân ngoài cửa chắn đó có phãi là nàng không? Bóng người ngoài cửa sổ đó có phãi là nàng không? Tiếng cười , giọng nói trong phòng khách đó có là của nàng chăng? Không, đều không phãi, mọi hiện tượng quanh đây chẵng có gì liên hệ đến Nhi cả, hẳn là giờ này nàng đang bay bổng trên tầng mây cao với con đại bàng đào hồng. Đến luợt hai cô y tá ca đêm tới làm việc. Hễ có mặt Chu Châu và Bội là có tiếng nói tiếng cười Bội hí hởn đẩy cửa vào: - Lý y sư, con Chu Châu nó mời ông ăn bánh đám hỏi đây nè. - Ủa! Chàng nhìn ra cửa thấy Chu Châu đang ôm hai hộp bánh bước vào, vẻ vui mừng hiện lên trên gương mặt tròn trinh của nàng. Nàng đặt hai hộp bánh trên nắp đỏ có chữ Hỷ vàng đó lên trên bàn giấy chàng, cười nắc nẻ: - Lý y sư, em đã đính hôn vào ngày chủ nhật tuần rồi, vì phòng mạch bận việc quá em không dám xin nghỉ phép. Nguyên ý em định mời ông dự lễ, nhưng thấy ông ít thì giờ quá. Nàng cười hồn nhiên như đứa trẻ ngây thơ: Đễ gì có được một ngày chủ nhật, nên không dám gây trở ngại cuộc hẹn cùng cô Nhi... Vả lại theo tục lệ tỉnh ta thì đính hôn chẵng qua là một hình thức, phần nhiều là chỉ tặng bánh báo tin cho bà con thân hữu mà thôị Chừng đến ngày thành hôn đương nhiên là mời ông dự tiệc vuị Chàng ngắm nhìn Chu Châu, cái mồm liếng thoắng, hay cười hay nói, cặp mắt hiền hoà với đôi má bụ sữa đã quen thuộc tự hồi nàọ Chu Châu bình thản sẽ đem lại cho chồng nàng một nếp sống bình thản, chỉ có an hòa và êm ái, chẵng có phong ba bão táp động trời , anh chàng nào được làm chồng Chu Châu hẳn là có phước lắm đấỵ - Vị hôn phu của cô tên họ là gì? Chàng nghĩ lại thật là mình quá sơ ý đi, lâu nay coi Châu và Bội như người nhà, ấy thế, đến lúc nàng đã đính hôn mà mình chẵng rõ chú rể là ai, vậy cả năm trời mình đã bận rộn với những gì? - Anh ấy cùng họ với ông, cũng họ Lý, học về kỹ nghệ. Nàng tươi cười đáp: - Hiện đang làm kỹ sư trong một nhà máỵ - Ồ, mà quen nhau như thế nào vậỷ Chàng cũng gượng cười cho vuị - Cái đó hã.... Hoàng Nhã Bội cười ngất ngưỡng: - Là do cái ao cá nhà nó đấy mà, nào có bỏ hoang đâu! - Nghĩa là sao? - Đừng nghe nó nói tầm bậỵ Chu Châu cũng cười nắc nẻ: - Số là Lý Mậu Sinh là bạn của ông anh em, làm chung trong công xưởng Nam Hà. Vào giữa tháng ba năm nay, ông anh đưa đám bạn đồng nghiệp về quê chơi, họ tổ chức câu cá, đàn hát, ăn thịt nướng ngoài trời thật là vui nhộn. Từ đó trở đi, hầu như chủ nhật nào họ cũng đến, kịp sang hè thì em với Lý Mậu Sinh từ chỗ quen biết sít lại gần nhaụ Có một hôm em với anh ấy hợp sức câu được một con cá thiệt là tọ Không đợi Chu Châu nói hết, Bội bật cười: - Nói tới nói lui vẫn là cái ao cá của nhà mày, còn chối vào đâu nữạ Kể ra cái ao cá đó cũng lạ thật, chuyên môn đóng vai "Nguyệt Lão". Này Chu Châu, bận sau cho ta đến câu cá với nghẹ - Làm như chưa hề biết nhà tôi bao giờ. - Thì bận đó toàn là bạn gái không hà. À chắc là mày không muốn cho tao gặp mặt anh chàng Mộ Ðường chớ gì, bộ sợ tao hạ thủ. - Đừng nói bậy, còn anh chàng ký giả họ Lưu của mày đâu, nói làm sao đâỷ Giữ bi mật trên nữa năm nay tuởng người ta không biết hả? - Ê, ê, không được bật mí à nghen... Hai cô y tá níu nhau cười rúc rích. - Sao, Nhã Bộỉ Lý Mộ Ðường nhìn nàng hỏi: - Nói vậy là cô cũng có bạn trai rồi, chừng nào mời bánh đâỷ - Mời bánh? Đôi má nàng ửng hồng, dáng mắc cỡ của thiếu nữ thật dễ thương. - Sớm lắm cũng phải giáp tết. - À há. Chu Châu la lên: - Té ra mày cũng sắp đính hôn, vậy mà cứ giấu kỹ, Lý y sư không hỏi là chẵng bao giờ mày chịu nói rạ Bội trốn mặt vào phòng thuốc: - Mày có hỏi bao giờ đâu mà nói, chẵng lẽ tao phãi khua chuông lên loan báo cho thiên hạ hay rằng tao sắp đi lấy chồng? Chu Châu bụm miệng cười , nói với Ðường: - Nó chửi xéo em đó, khi nhiều người biết em có bạn trai thì nó nhạo em là khua chuông làm quảng cáọ Ðường rất lấy làm tiếc khi hai cô giúp việc ình sắp sửa vu qui, thiên hạ đêù biết, duy chỉ có mình chẵng hay biết gì cả, bởi những tháng gần đây trong bộ "Tự điển" của chàng chỉ có chữ "Nhi" mà thôị Hai chữ Băng Nhi vừa xuất hiện là tim chàng lại nhói lên, bất giác phải hít một hơi dàị - Lý y sư Chu Châu ngạc Nhiên hỏi: - Bộ ông thấy khó thở hả? Sắc diện hôm nay lạ vậỷ - Không, chẵng có gì đâụ Chàng rất cảm ơn sự quan hoài của Chu Châụ Để đánh lạc hướng, chàng hỏi: - Tính ngày nào thành hôn đấỷ - Sau Tết ta, Chu Châu thành thật thưa rằng: - Có lẽ đến ngày đó em xin từ chức với ông. - Từ chức? Chàng bất ngờ: - Bộ chồng cô không đồng ý để cô đi làm bên ngoàỉ. Cô là một y tá tốt, nếu từ chức vì lẽ kết hôn thì thật là đáng tiếc. - Mậu Sinh vốn chẵng quan trọng về vấn đề em có đi làm hay không, sở làm của ảnh ở thị trấn Tam Trùng, tụi em có thể thuê nhà ở Đài Bắc, không có gì trở ngại cả. Tuy nhiên, em tự xét rằng, đã lấy chồng thì nên coi chồng là cột trụ gia đình, phần em phụ trách trông nom về việc nội trợ là hơn. Vả lại em vốn chẵng có tham vọng gì lớn lao với sự nghiệp riêng... Nói cách khác một khi đã quyết chí thành lập gia đình thì em coi gia đình, tức chồng em như là sự nghiệp của em vậy, em không muốn có chuyện bất hòa xảy ra giữa vợ chồng bởi em đi làm ở bên ngoài, em nghĩ rằng, xã hội này vẫn là xã hội lấy đàn ông làm trọng tâm đúng không? Ðường hết sức ngạc nhiên về lập luận vừa rồi của Chu Châụ Đây là "phái nữ thời nay" ư? Từ hồi nào mà quan điểm của nữ giới hiện đại lại thay đổi, từ chỗ "bước ra nhà bếp", rồi bây giờ lại "chui vào nhà bếp"? Nói gì thì nói, người đàn ông nào mà cưới được Chu Châu là kẻ có phước thật. Khi chàng định nói thêm vài lời tốt đẹp với nàng thì có bệnh nhân tới, nàng vội ra phòng khách làm việc, đi được hai bước ngoảnh lại cười rằng: - Tối mai em sẽ đem thêm hai hộp bánh nữa để mời cô Nhi của ông và A Tử. Nàng còn bồi thêm một câu: - Ước sao được ăn bánh của ông và cô Nhi trước ngày em nghĩ việc. Cơn "đau tim" của chàng lại phát lên, lần này thật là nặng, tự lồng ngực thấu đến tứ chi, ngũ tạng và cả 360 kinh huyệt! Sau giờ nghỉ, đêm đã khuya, Ðường lên "cư xá độc thân" ngồi vào chiếc ghế đu dưới ánh đèn sàn. Đầu óc chàng mông lung, Tự Nhiên lại nghĩ về việc Chu Châu lấy chồng, rồi liên tưởng đến cái ao cá của nàng, về hôn phu của nàng. Nghĩ về Chu Châu có cái lợi là để khỏi nhớ tới Nhi, nhưng than ôi, tại sao hai chữ "Nhi" cứ hiện lên luôn hồi làm cho cơn "đau tim" của chàng càng lúc càng nặng thêm. Nhi..., Nhi... như bốn móng sắt của con tuấn mã không cương, đang bôn tẩu dẫm bấy cõi lòng chàng. Bỗng tiếng chuông cửa reo lên, chàng giật mình, à Nhi đây rồi! Chàng lật đật bật người dậy, sơ ý gạt ngã cây đèn sàn, vội đỡ cây đèn lại, chạy ra mở cửa thật nhanh. Người đứng trước cửa không là Nhi mà là A Tử - A Tữ Chàng khẽ gọi tên A Tử thay cho lời chào không mấy niềm nở, nhưng trong lòng cũng thấy phần nào an ủi, bởi A Tử là người bạn gái thân cận nhất với Nhi, ít ra cũng có thể giúp chàng xua bớt nỗi niềm cô quạnh bi thương. A Tử bước vào nhà khép cửa lại, với thái độ nghiêm nghị nhưng lời lẽ ôn tồn: - Mộ Ðường, nghe nói anh với Nhi đã rã gánh? - Ợ Chàng đánh trống lảng: - Cô dùng cà phê hay trà? - Đừng có bầy đặt! Nàng đẩy chàng vào sofa: - Anh ngồi xuống đi, trà nước để tôị Nàng đi pha trà rất quen tay, thấy trên bàn có hai hộp bánh: - Đám hỏi của ai vậy - Chu Châụ - A Châu hả Chẵng hay tự hồi naò A Tử và Chu Châu trộm dùng cái tên của hai nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung gọi nhau là A Tử và A Châụ - A, tôi biết rồi, cô ta đính hôn với Mậu Sinh chăng? Vậy là tốt lắm, hai đứa nó rất xứng đôi vừa lứa, Mậu Sinh trung hậu thành thật, A Châu nhu mì đa tình. - Té ra cô đã biết chuyện của A Châụ - Ơ, tôi rất quen thuộc với A Châu và Nhã Bộị Nàng ngồi vào đối diện với chàng, trang trọng bảo: - Nhưng đêm nay tôi đến thăm anh không phải nói chuyện A Châu mà là về chuyện Nhị Nhi! Tiếng gọi đó lại làm cho con tim chàng nhói lên. - Nhi đã nói với cô rồỉ - Vâng. Nàng ngồi ngay ngắn lại, hai tay bợ ly nước trà nhìn chàng: - Mộ Ðường, anh quyết ý chia tay với Nhi saỏ "Chia tay", chàng không khỏi rùng mình, chỉ có hai chữ đơn giản như vậy mà chẵng khác nào hai lưỡi dao sắc đang rưởm máu! - Chuyện đó không do tôi mà do quyết định của Nhị Tôi, chẵng còn cách nào để tiếp tục duy trì cái thế "tam giác" đó nữa, sớm muộn gì Nhi cũng phãi chọn lấy một trong hai người đàn ông và nay cô ta đã chọn Thế Sở! - Anh bất ngờ! - Tôị Chàng nghĩ rằng, trước mặt A Tử, ta chẵng cần dấu dĩếm ẩn tình hay cố giữ tự ái của người đàn ông, nên nhận thật rằng: - Chưa kịp nghĩ tới bất ngờ, chỉ thấy có đau khổ! A Tử thở dài: - Còn nhớ chăng, khi anh tỏ tình yêu Nhi, tôi đã vội khuyên ngăn anh, hòng cứu vớt những gì bất hạnh, song đã quá muộn bởi lẽ anh đã lún quá sâụ - A Tử Chàng ngạc nhiên hỏi: - Bộ ngay lúc đó cô đã thấy trước được cái kết cuộc của ngày naỷ A Tử nhìn chàng với vẻ đồng tình, thương hại: - Chẵng là tôi đã từng nói với anh rằng, rồi đây hai đứa nó sẽ hoà lại và tôi cũng đã từng hỏi anh, chừng đó sẽ tự xử ra làm saỏ Tôi, thật sự tôi đã cảnh giác anh rồi, gợi cho anh lưu ý rồị - Nghĩa là. Chàng lắc mạnh cái đầu cho khối óc sáng suốt lại một chút: - Cô đã dự kiến tất cả, thấy trước tôi thế yếủ - Không hẳn như vậy, có lần tôi đã ướm tính tiềm lực của anh rất hùng hậụ - Nhưng cô đã ước tính saỉ? Chàng hỏi mà tự thấy mình yếu kém: - Tôi vẫn đấu không lại Thế Sở, tôi chẵng có cách nào làm cho Nhi hết lòng yêu tôi, Thế nhưng... Chàng bực tức dứt tóc: - Nhi đã cùng tôi hứa hẹn sống chết có nhau, không lẽ tình yêu lại yếu hèn như thế ư? Hay là chính tôi đã lầm, nên kiên nhẫn để có thì giờ thong thả cho Nhi lựa chọn, cứ duy trì một thời gian nữa cái Thế: “tam nhân đồng hành"? Song... Chàng ưỡn mình vào sofa, nhìn lên trần nhà: - Tôi không còn chịu nỗi nữa A Tử ạ! Họa chăng tôi quá ích kỷ Nhi nói đúng, tôi quá ích kỷ đi, trong con mắt chẵng dung nạp được một hột bụị Tôi... Chàng nhắm mắt lại: - Tôi phãi làm sao đâỷ thứ tình yêu này đã dày vò tôi quá lắm rồi! - Mộ Ðường, Nàng nghiêng mình qua, nhiệt tình khuyên: - Tưởng anh cũng nên tự trách, tự thán làm gì quá đáng, đêm nay tôi qua đây cốt là để nói thật, nói rõ và nói hết tất cả, nếu anh có bị đau khổ thì thà là cho nó thấm thía luôn một lần, còn hơn là bị dày vò triền miên! - Cô định nói saỏ Chàng hốt hoảng. - Tôi nghĩ rằng... Nhi chưa hề yêu anh! Nàng nói toạc rạ - Cái gì? - Mộ Ðường, anh vẫn chưa hiểu Nhi tí nào, Nàng tiếp ngay: - Trong tầm mắt của Nhi, ngoài Thế Sở ra chẵng có người đàn ông thứ hai nào hết, tánh tình của cô ta rất lãng mạng, rất cương liệt, có tính văn nghệ , tính trẻ cọn lại hết sức si tình, rồi tình cờ cô ta bắt gặp Thế Sở, một anh chàng cũng lãng mạng, cương liệt không kém gì Nhi và cũng có tính văn nghệ , tính trẻ con, vừa hợp với bản tính của cô tạ Do đó, họ yêu nhau đến mức thất điên bát đảo, chết đi sống lạị Song, điều mà làm cho Nhi đau khổ nhất là tình yêu của Thế Sở không được chuyên nhất, hắn thiện biến "kiến dị tư thiên" (thấy lạ đổi mới). Vì vậy mà hai đứa nó đã nhiều phen gây nhau, chia tay nhau rồi lại hòa nhau, thậm chí đã có lần tự tử - Những chuyện đó tôi đã biết tự lâu rồị Chàng coi như chẵng đáng kề. - Vâng. Nàng chịu khó kể chậm rãi: - Những cái đó anh đã biết thì bây giờ tôi xin kể cho anh một câu chuyện mà anh chưa hề biết. Nhi thay đổi lần thứ nhất là vào đầu năm ngoái, bỗng nhiên cô ta yêu một chàng soạn kịch bản TV chỉ trong vòng ba ngày sau khi gây gỗ với Thế Sở, đồng thời tuyên bố chia tay với Thế Sở làm hắn hoảng hồn, bèn cho ra hết thập phần công lực mới dành được Nhi trở lạị Mối tình như kịch bản giữa anh chàng soạn kịch Nhi chỉ duy trì được có hai tuần lễ thôị Lần thứ nhì là vào mùa hè năm ngoái, nguyên do cũng tại Thế Sở sanh tật cũ, một lần nữa Nhi đi luyến ái với mộtt anh chàng khác cũng trong vòng 3 ngày, đối phương là một sinh viên đại học, còn nhỏ hơn cô ta 2 tuổị Dĩ nhiên Thế Sở phản công quyết liệt thì cậu sinh viên non tay đó phãi chịu thua hạng cao thủ. Mối tình này đại khái duy trì được non một tháng. Còn anh.. Nàng nhìn lại Ðường rồi từ từ tiếp: - Kể như đã phá kỷ lục, lâu nhất rồi! Chàng xanh mặt, thẳng lưng hỏi: - Cô muốn ám chỉ tôị - Không, không phải ám chỉ mà là muốn nói rõ với anh, anh vốn có nguồn tư tưởng sâu sắc, năng lực phân tách sự việc rất vững vàng thì đừng nên tự che mắt mình. Thật ra cũng chẵng phãi Nhi chơi thủ đoạn xấu bụng mà chỉ vì nó quá yêu Thế Sở, một khi nó phát giác ra, hễ nó có gì thay đổi là Thế Sở phải bó tay chịu hàng, thì nó nhắm vào cái chỗ yếu đó để nắm chắc đối phương bằng cách "khích tướng", cho nên lịch sư cứ tái diễn. Tôi là kẻ bàng quang, đã thấy rõ từng màn một, và đây là màn thứ bạ Ðường ngã lưng vào sofa, nhắm mắt lạị Bây giờ chẵng phải đau tim nữa mà là đau đầu, xây xẩm cả mặt mày, ớn lạnh xương sống và toát cả mồ hôi hột, như bị ai xô mạnh xuống vực thẳm băng lạnh, chìm mãi, chìm mãi không tới đáỵ Chàng bám chặt vào thành ghế lấy sức cưỡng mình lạị Nhi, chàng thầm gọi, tên người con gái mà giờ chàng mới thấy là một con người quá tàn nhẫn, thật quá tàn nhẫn đi! - Mộ Ðường A Tư đặt bàn tay dịu hiền lên tay chàng. - Đừng đụng tới tôi! Như bị chạm phãi dòng điện, chàng rút nhanh tay lại, ngóc đầu lên nhìn nàng, bi thống, bồn chồn với giọng run run: - Tại saỏ Tại sao cô lại nói với tôi những chuyện nàỷ Tại sao không để cho tôi còn chút ảo tưởng, còn chút từ áỉ. Tại sao cô lại bán rẽ bạn cô mà không chịu câm miệng lại, nuốt luôn những bí mật đời tư của Nhi vào bụng đỉ. Tại sao lại kể trắng trợn cho tôi nghẻ - Tại vì A Tư đứng dậy dằn mạnh ly nước trà lên bàn: - Tôi không đành lòng thấy anh cứ tiếp tục mơ mộng! Tại vì với tôi, anh là người con trai hơn hẳn cả hai người bạn trai của tôi trước đây, nên tôi không muốn để anh phãi chịu đau khổ xét ra chẵng đáng! - Vậy lâu nay cô đã làm gì? Sao không cho tôi biết sớm, ngay từ đầủ - Đã thử rồị Nàng nói một cách đâu đớn lòng: - Những đã quá muộn, tôi nào ngờ một người con trai đoan trang, bác học, có chủ kiến như anh mà vẫn bị Nhi chinh phục nội trong ba ngày! Anh còn nhớ chăng? Tôi đã từng chế anh hoang đuòng, đã từng mỉa anh là chàng ngốc và còn nhớ chăng? Anh đã nói với tôi những gì? Anh bảo rằng, anh yêu Nhi hơn cả mạng sống của anh! Lúc đó tôi ớn lạnh cả ngườị Sự việc đã dĩễn biến tới mức đó, tôi chỉ còn cách từ bó buộc mình phãi tin là sự thật, tin rằng, lần này Nhi yêu anh thật, chứ không còn đóng kịch cho Thế Sở xem nữa, bởi lẽ tôi nhận thấy anh hơn hắn nhiều mặt, cho nên tôi kỳ vọng và thành thật cầu chúc cho anh cùng Nhị Nào ngờ đâụ Nàng khựng lại, nhưng chàng đã hiểu: nào ngờ đâu anh ngốc thật, tưởng mình là cánh đồng xanh bát ngát chứa đầy nhựa sống; nào ngờ đâu anh chàng ngốc thật, khi Nhi rót ột ly rượu là đã say đến nỗi không còn phân biệt được bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, Thiên, Địa, Huyền, Hoàng gì ráo; và nào ngờ đâu, cô gái gọi là Nhi đẹp như tiên nga, lại... Trong lúc chàng đang suy tư hôn trầm thì lời của Nhi lại văng vẳng bên tai: "xin anh cho em sống lại vì anh!" Chàng dằn tay lên ngực tự hỏi, Nhi là đứa con gái tàn nhẫn như vậy thật saỏ Cô ta có đủ bản lãnh bóp nghẹt những kiêu hãnh và lòng tự tin của bất cứ người con trai nào bên cạnh cô ta hay saỏ - Tôi biết anh sẽ hận tôi đã vạch cho anh thấy hết mọi chân tướng. Nàng ngừng giây lát rồi tiếp: - Nhưng, một là anh cứ tiếp tục ôm lấy ảo tưởng, chịu khó chờ ngày Nhi trở về với anh; hai là anh đừng tin vào câu chuyện tôi vừa kể, hay là. Nàng đổi giọng một chút: - Chính tôi đã nhầm, Nhi không hề đóng kịch, cô ta yêu anh thật tình... Dù có nói sao đi nữa, sở dĩ đêm nay tôi bất chấp mọi hậu quả đến đây kể cho anh nghe những gì tôi được biết về Nhi là chĩ do một động cơ thúc đẩỵ Nàng càng tỏ ra thành khẩn: - Anh vốn là con người cương nghị, lý trí và sâu sắc, tôi không muốn thấy anh bị lún sâu, bị đau khổ bới mối tình vu vơ như vậỵ Chàng hít mạnh một hơi, nhìn ra cửa sỗ. - A tử Sau một phút im lặng, Ðường chậm rãi rằng: - Tôi chẵng cương nghị, càng không dám tự nhận là lý trí sắc sảo hơn ai, đồng ý với cô, có lẽ tôi đã bị lún quá sâụ Tuy nhiên, cô cứ yên chí đi, sáng mai tôi vẫn sống như thường và làm việc như thường. Lại hít mạnh một hơi nữa, chàng tiếp: - Rồi tôi sẽ trở lại với cái tôi, vả chăng trái đất vẫn còn nguyên vẹn, thái dương cũng chưa đụng vào quả hành tinh nào khác, vậy chưa phãi là ngày tận Thế đâu! Đúng, đâu phãi là ngày tận Thế, trên bầu trời sao vẫn trong, trăng vẫn sáng, đăng hoa muôn ngàn nóc gia của thành phố Đài Bắc vẫn còn chói chang kia mà, ai bảo là ngaỳ tận Thế? Suốt đêm đó chàng cứ đứng trước cưa sổ nhìn sao, ngắm trăng mãi, A tử đã ra về lúc nào chẵng haỵ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận