Băng Nữ Sủng Phu

Tử tiên sinh, cậu thật là mất trí nhớ sao?” Cả ngày , vú Trương rốt
cục vẫn không khống chế được mà hỏi câu kia, nàng trước kia cũng từng
gặp qua người mất trí nhớ, nhưng người ta quên đi chính là ký ức, mà
không phải cuộc sống cơ bản như Tử tiên sinh a, như thế nào Tử tiên sinh lại cho nàng cảm giác trái ngược a?
“Ta là thật sự không nhớ rõ mấy thứ này .” Tử Uyên rất thành khẩn
nói, hắn là thật sự không có nói sai, hắn là không nhớ rõ , bất quá hiện tại tất cả đều học xong rồi.

“Ai, không nhớ rõ cũng không quan hệ, bất quá, tôi nghĩ nhất định là
còn có chút ấn tượng, bằng không tôi như thế nào dạy cậu chỉ một lần là
hiểu, không có việc gì, từ từ sẽ nhớ ra thôi.” Vú Trương hảo tâm an ủi
Tử Uyên, không biết được Tử Uyên có thể nhớ kỹ nhanh như vậy là bởi vì
hắn thông minh hơn người. (Sunny: Tử Uyên ca thiệt là… thánh thú :”>)

“Cám ơn vú Trương.”

“Không cần khách khí, Tử tiên sinh, cậu xem cơm chiều hơn phân nửa
đều là cậu làm a, cậu thật lợi hại, hiện tại nam nhân biết nấu cơm rất
ít , sau này ai gả cho cậu thật có phúc… Ân, đã đến giờ , xe tới đón
tôi rồi , tôi phải đi, tôi ngày mai trở lại a.” Vú Trương một cười cười, một bên chỉnh lý trang phục, nhìn thời gian, xe đã đến, nàng cũng nên
đi.

“Ha hả, vú Trương hẹn gặp lại!” Gả cho hắn? Hẳn là hắn lập gia đình
mới đúng a, như thế nào có thể nói là gả cho hắn? Bất quá, mặc dù Tử
Uyên trong lòng rất kỳ quái, nhưng là vẫn cười cười cùng vú Trương nói
hẹn gặp lại, hắn không hiểu chuyện tình ở đây, vẫn là chờ Mạnh Phi Vũ
trở về liền hỏi nàng tốt lắm, mặc dù Mạnh Phi Vũ có điểm lạnh lùng,
nhưng là hắn chỉ tin tưởng mỗi nàng.

“Ân, Tử tiên sinh, hẹn gặp lại.”



Tiễn vú Trương đi, Tử Uyên liền một người ngồi ở ghế sa lon đọc sách, hắn phải nhanh một chút tiếp nhận tri thức nơi này, tại trong suy nghĩ
của Tử Uyên, mặc dù hắn là một người đàn ông, nhưng hắn không cần người
khác chiếu cố, hắn không nên giống như các nam nhân, dựa vào nữ nhân mà
sống, hắn muốn dựa vào chính mình, hơn nữa, hắn biết chính mình lớn lên
rất khó coi, vóc người lại không tốt, cho nên, tận khả năng học tập tất
cả những gì hữu dụng với chính mình, hắn muốn trở thành gánh nặng của
bất kì ai, bất kể là mẫu thân hay là thê chủ tương lai của hắn.

Nghĩ tới thê chủ, Tử Uyên lại không khỏi nhớ tới Mạnh Phi Vũ, nàng
thật sự là một nữ nhân xinh đẹp, so với tất cả nam nhân hắn gặp qua thì
xinh đẹp hơn bội phần, khí chất lạnh như băng thần bí kia, hình như có
thể làm cho tất cả mọi người sa vào trong đó.

Hắn thật sự thích nàng, hy vọng chính mình có thể gả cho nàng, nhưng
là, một nữ nhân như vậy, chính mình có thể xứng sao? Ha hả, Tử Uyên lắc
đầu, tự giễu cười cười, nếu chính mình đứng ở bên người nàng chỉ sợ sẽ
thành một vết nhơ của nàng, nàng cao quý tốt đẹp như vậy, mà chính mình… Aiz…

Tử uyên biết chính mình lớn lên rất “xấu”, nhưng là hắn chưa từng có
oán quá, hắn chỉ là hy vọng tìm được một người chân thành đối với mình,
nhưng, từ lúc chào đời tới nay, Tử Uyên lần đầu tiên hy vọng chính mình
có thể lớn lên “bình thường” một chút, chỉ cần không phải “xấu” liền tốt rồi , nếu vậy, có lẽ chính mình vẫn còn có cơ hội đứng ở bên người Mạnh Phi Vũ đi…



Âm thanh mở cửa đánh thức Tử Uyên đang trầm tư, Tử Uyên nhanh nhẹn từ trên ghế sa lon đứng lên, nhìn về phía ngoài cửa.

“Ngươi đã trở về.” Trên gương mặt cương nghị của Tử Uyên lộ ra một nụ cười dịu dàng, rất tự nhiên gọi Mạnh Phi Vũ.

Nhìn nụ cười của Tử Uyên , Mạnh Phi Vũ thậm chí lại có một ảo giác,
bọn họ hình như đã ở chung đã lâu rồi, mỗi ngày nàng tan việc về nhà,
sau đó liền có một người đàn ông đứng ở cửa nói với nàng: Ngươi đã trở
về…

“Ân.” Mạnh Phi Vũ hạ xuống cảm giác quái dị trong lòng, dùng âm thanh trong trẻo lạnh lùng đáp nhẹ một cái, đổi lấy một nụ cười ôn nhu nữa
của Tử Uyên …

Mạnh Phi Vũ trong lòng mình run một cái, bởi vì nàng dĩ nhiên cảm
giác được nam nhân này cười rộ lên rất mê người, Mạnh Phi Vũ từ nhỏ đến
lớn nam nhân dạng gì cũng đã từng gặp qua, nhưng thật sự không có nam
nhân nào khiến nàng coi trọng, nhưng hiện tại lại nàng lại thấy nam nhân này có nụ cười mê người, nếu như trước kia từng hoài nghi mình thích
nam nhân này, như vậy, hiện tại, Mạnh Phi Vũ đã có thể khẳng định, chính mình là thật sự thích hắn, hoặc là nói là đã yêu nam nhân này. (Sunny: tình sét đánh nè hèn gì sau này chị sủng anh lên tận trời :”> )

Nghĩ tới đây Mạnh Phi Vũ lại ngẩng đầu nhìn chăm chú Tử Uyên đang
nhìn mình, nàng muốn nhìn thật kỹ nam nhân mình yêu này có gì giống
những nam nhân bình thường khác.

Mặt của hắn rất cá tính, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan như vẽ, gương
mặt cương nghị pha lẫn một chút thần sắc lãnh khốc, nhưng hơi thở của
hắn cũng không phải lãnh khốc, mà là lạnh lùng. (Sunny: vậy mới xứng với chị đó ^^ )

Tính cách của hắn có vẻ ôn hòa, nhưng là trên thực tế cũng là lạnh
lùng mà cố chấp, hỏi nàng tại sao cảm giác được như vậy, nàng chỉ có thể nói đây là một loại trực giác, đến từ trức giác của sát thủ.

Nói là lạnh lùng, nhưng là khi lúc nàng nhìn nụ cười của hắn, rồi sau đó lại là bộ dáng ôn nhu vô cùng, dịu dàng như nước, khối băng trong
lòng nàng như muốn hòa tan.

Đánh giá tướng mạo xong, nói đến vóc người, hắn nhất định là một nam
nhân khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác rất an toàn khi ở bên,
nhìn bờ ngực rộng kia, Mạnh Phi Vũ đột nhiên muốn biết được hắn ôm vào
trong ngực là loại cảm giác gì… Bất quá, ý nghĩ như vậy cũng chỉ là chợt lóe mà thôi, nàng không muốn bởi vì chính mình nóng vội mà hù dọa nam
nhân cổ đại bảo thủ này chạy mất.

Phải nói là bảo thủ đi, hoặc là nói cái quan niệm thủ thân nhu ngọc
của hắn thật quá ghê gớm. Mạnh Phi Vũ lại một lần nữa lắc đầu, nếu như
hắn là người hiện đại, nàng đã sớm dẫn hắn trên giường , vóc người hắn
thật sự rất tuyệt, nàng tin hắn nhất định làm một cái tình nhân rất tốt, nhưng, sự thật hắn cũng không phải người hiện đại. Nếu hắn đã có quan
niệm cổ quái như vậy , xem ra chính mình vẫn còn phải từ từ chờ đợi rồi .(Sunny: coi bộ chị sắp thức hiện kế hoạch “cưa” a rồi, mặc dù k cần cưa anh
cũng đã đổ :”> mà cái khúc chị nói quyến rũ trên giường ấy, công nhận chị cũng BT quá ))

Tử Uyên không biết Mạnh Phi Vũ hiện tại đang suy nghĩ hiện tại nên
như thế nào quyến rũ mình lên giường, nếu như hắn biết tất nhiên biểu
hiện của hắn cũng không khó nhìn như bây giờ … (Sunny: chị là sắc nữ =))))))

Vẻ mặt Tử Uyên thật sự rất khó nhìn, bởi vì hắn thấy Mạnh Phi Vũ nhìn mình rồi chỉ lắc lắc đầu, trực giác liền cho rằng, Mạnh Phi Vũ là cùng
những người khác giống nhau đều ghét bỏ chính mình khó coi, mà bị người
trong lòng ngưỡng mộ ghét bỏ, hắn như thế nào không khó chịu ? Bất quá,
hắn vẫn tận lực ẩn đi thần sắc đau thương của bản thân.

Hắn biết Mạnh Phi Vũ không thích chính mình là chuyện bình thường,
nhưng là hắn không muốn nàng chán ghét chính mình, mặc dù chính mình
thật sự rất xấu, nhưng hắn sẽ rất hiểu chuyện, sẽ không phá hoại lung
tung, khiến nàng phiền lòng.

“Làm sao vậy?” Mặc dù Tử Uyên cực lực che dấu, nhưng là trước mặt
Mạnh Phi Vũ, cái gì có thể giấu được đôi mắt sắc bén của nàng? Mạnh Phi
Vũ khó hiểu chủ động hỏi một câu.

“Không có, ta không có gì.” Hắn cũng không thể nói hắn là bởi vì bị nàng ghét bỏ mà cảm thấy khổ sở đi.

“Ta ghét nói dối.” Mạnh Phi Vũ ghét nhất bị phản bội, mà nói dối cũng chính là một loại phản bội, chỉ là tình tiết không có nghiêm trọng như
vậy mà thôi.

“… Ta…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui