Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm

người dịch: idlehouse

Phương Trì ở trong một tiểu khu tên là Bến Phong Kiều Dạ.  Tiểu khu này cũng không sang trọng gì, được cái yên tĩnh.   Mật độ nhà trong tiểu khu rất thấp, chính giữa khu có một công viên kiểu Giang Nam rất lớn, trồng hai loại phong lá đỏ và lá ngũ giác, cầu uốn mình bên hồ, thậm chí còn có cả hòn non bộ với hang hẻm.

Toà nhà của Phương Trì nằm ngay cạnh bờ hồ nhân tạo.  Tạ Vi Thời cõng cô vào trong thang máy, đang định ấn số 8, Phương Trì khẽ nói: “Tầng 7.”

Tạ Vi Thời lấy làm lạ: “Không phải cô ở tầng 8 à?”

Người này quả nhiên đã tra cô rất kỹ, ngay đến ở lầu mấy cũng nhớ rõ như vậy.  Phương Trì nổi nóng nhưng ngặt cái giọng vẫn yếu ớt vô lực: “Phải. Tầng cuối chúng ta đi bộ lên, tôi có lời muốn nói với anh.”

Tạ Vị Thời đã quen với tác phong khác người bướng bỉnh này của Phương Trì, ra khỏi thang máy ở tầng 7, cõng cô leo cầu thang. “Nói đi.”  Chàng bảo.

Sau lưng truyền đến âm thanh chơi vơi yếu ớt, nhưng giọng điệu rất kiên định.

“Tạ Vi Thời, anh nói anh là quạ phải không?”

“Phải.”

“Tôi muốn làm kim chủ của anh.”

Tạ Vi Thời ngạc nhiên dừng bước, thẳng người lên nhưng vẫn giữ cô ở trên lưng, “Cô nói gì? Hãy nói lại lần nữa.”

“Chẳng phải anh là quạ sao? Tôi muốn mướn anh, được không?”

Tạ Vi Thời cười: “Cô cho rằng việc nào quạ cũng nhận sao?”

“Nếu nhận việc từ người khác, sao không nhận từ tôi?”

Tạ Vi Thời xoay đầu, cười một tiếng, rồi lại lắc đầu một mình.

Phương Trì nói: “Hồ sơ mà anh muốn, tôi không đưa thẳng cho anh được, nhưng chỉ cần anh hỏi, tôi sẽ có thể nói cho anh những thông tin cần thiết.  Chuyện Rạn Băng cả hai chúng ta đều đang điều tra, tại sao không cùng nhau làm?”

Tạ Vi Thời chững lại một chút, nói: “Thì ra cô nói dùng hạt giống để đổi lấy hồ sơ là gạt tôi.”

Phương Trì cười khẽ, đầu ngả nơi hõm vai chàng, nói: “Tôi đâu có gạt anh, tôi chính là hồ sơ. Nhiệm vụ hồ ly, Thịnh Thanh Hoài, những thông tin tôi biết còn nhiều hơn trong hồ sơ.”

Tạ Vi Thời xốc cô cao lên, nói: “Đến giờ này vẫn chưa cho tôi thông tin gì có giá trị, tôi lấy gì để tin cô?”

“Thịnh Thanh Hoài là sin, sin là Thịnh Thanh Hoài. Thông tin này, có giá trị đối với anh không?” Phương Trì nói rất khẽ bên tai chàng, giọng như gió thoảng.

Khoé mắt của Tạ Vi Thời rõ ràng co rút một cái.  Phương Trì biết chàng không biết, không những chàng không biết, ngoài Cục 19 ra, không ai hay biết, kể cả Reboot.  Trước đây Phương Trì đã từng hỏi Reboot rốt cuộc ai có thể làm ra được việc như My Gian Xích, lợi dụng lỗ hổng, vào vá được giống như “Shi-tô,” Reboot đã liệt kê Thịnh Thanh Hoài và sin thành hai người.

Sin mang tư cách là hacker lâu năm nhất trong nước, là người sáng lập ra tổ chức hacker “Liên minh hồng quân” trong nước, uy danh rất lớn trên mạng.  Sau đó theo thời gian, kỹ thuật huyễn thực xuất hiện, sin dần dần rút lui ra khỏi tầm mắt của quần chúng.  Lúc sin còn hoạt động, tính cách hoang dã bất kham, con người thì không thiện cũng không ác, đã từ chối hợp tác với rất nhiều cơ quan/tổ chức, từng bị cho là một “hacker khó tuyển dụng nhất.” Ai cũng tưởng rằng ông ta đã rút lui khỏi giang hồ, nhưng nào ai hay một trong những người quan trọng sáng lập ra Cục 19 thật ra lại là sin!

“Tại sao ông ta gia nhập Cục 19?”  Tạ Vi Thời tuy vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng trực giác mách bảo chàng Phương Trì không giống như đang nói dối.  Dù sao chuyện này mà đi nói dối có ý nghĩa gì chứ?

Phương Trì thấy có người đã đớp mồi, đương nhiên sẽ không cho thêm  thông tin, nói: “Chỉ cần anh đồng ý hợp tác với tôi, tôi sẽ nói cho anh biết.”

Tạ Vi Thời cười nhạt một tiếng, tiếp tục bước lên lầu.  “Cô đang tìm bảo mẫu phải không?  Mấy hôm nay tôi hầu hạ cô xong, cô vui thì nói cho tôi biết, không vui thì tiếc tục nhử tôi.  Cô coi tôi là con thỏ phải ăn cho bằng được cà rốt đó hả?”

Phương Trì nằm áp mặt trên lưng chàng, “Tuy nói vậy, nhưng với Rạn Băng và một con chuột bạch, anh không muốn quan sát một chút sao?”  Cô nói nhiều lời một lúc xong, bắt đầu hụt hơi, Tạ Vi Thời cõng cô lên lầu vẫn thở đều đều.  Lời của cô mang nhiều cám dỗ, chàng vẫn trơ trơ.

Phương Trì lại chậm rãi nói: “Tôi không hỏi vì sao anh mất tích, vì sao anh có súng; anh không hỏi vì sao tôi bị thương, vì sao điều tra Rạn Băng–với cách thức hợp tác này, cả hai chúng ta đều được thoải mái, phải không nào?  Chúng ta, vốn đã có cùng một mục tiêu, lại có thể lấy được, thứ muốn thu hoạch từ đối phương, vậy tại sao, không hợp tác?”

Tạ Vi Thời nói: “Tôi không hợp tác với người của Cục 19.”

Giọng của Phương Trì yếu ớt nhưng kiên định: “Hiện giờ tôi đã rời khỏi Cục 19.”

Tạ Vi Thời: “Tôi cần phải suy nghĩ.”

Phương Trì nói: “Cho anh thời gian trong vòng 1 bậc thang để suy nghĩ.”

Tạ Vi Thời đang nhấc chân chực bước lên, chuẩn bị đặt xuống mặt sàn của tầng 8, nghe vậy liền rút chân về.

Chàng nói: “Nếu như tôi thả cô ở ngay đây thì sao?”

Phương Trì nói rất khẽ: “Anh biết kết quả mà.  Không gì độc bằng lòng dạ đàn bà.”

Tạ Vi Thời nói: “Trong súng của tôi có tổng cộng hai viên đạn, một viên đã cho Lút Cán, vẫn còn lại một viên.”

Phương Trì khẽ cười bên hõm vai chàng: “Trong tiểu khu  này có rất nhiều máy thu hình.”  Ngón tay của cô khẽ phớt qua má của chàng, “Có vẻ như anh đã quên đeo khẩu trang.”

Chàng tránh đầu đi như sợ nhột, một lúc lâu sau, cười nói: “Cô biết không, quạ chỗ tôi không rẻ chút nào.”

“Vậy anh ra giá đi.” Phương Trì nói.

“Tôi muốn căn nhà này.” Chàng nói chắc nịch, mở miệng đã thét giá lên trời.

Thế nhưng Phương Trì rất bình tĩnh, nói: “Được thôi.  Tôi viết một bản hợp đồng với anh.”

Tạ Vi Thời bật cười, “Hào phóng vậy sao?”

Phương Trì đáp: “Có cần tôi lập di chúc không?  Để lại hết tài sản của tôi cho anh.”

Tạ Vi Thời nói: “Cô khoan đã, tôi còn chưa nói xong.”

“Anh còn muốn gì nữa?”

“Tôi còn muốn một người.”

“Ai?”

“Người ở trong căn nhà đó.”

“……..”

Phương Trì ngẩn ra hồi lâu, rồi phá lên cười.  Chỉ có điều cả cơ thể lẫn thần kinh của cô đều rất yếu, tiếng cười phá này cũng chỉ là rũ đầu úp mặt trên người chàng mà cười.

“Buồn cười đến vậy sao?”

Tạ Vi Thời lại xốc Phương Trì lên cao hơn, cõng cô bước lên bậc thang cuối cùng.  Chàng thả cô xuống, để cô ngồi tựa vào tường.  Chàng gập đầu gối khom chân, cặp mắt nai của chàng nhìn Phương Trì chăm chú, “Đồng ý không?”  Chàng liếc di động, “Cho cô ba mươi giây.”

“Tạ Vi Thời.”  Phương Trì ngưng cười, vẫn hơi hổn hển. “Trò hề này của anh đùa hơi lỗi thời rồi.  Anh tưởng như vậy thì có thể hù tôi lùi bước à?”

“Phải không?”  Tạ Vi Thời lẳng lặng hỏi.

“Tôi đồng ý.”  Phương Trì nói không chút do dự.

“Cô nghĩ cho kỹ đi.” Tạ Vi Thời vẫn không đổi sắc mặt, nhắc nhở cô, “Cô có biết cô hứa cái gì không?”

Nụ cười của Phương Trì vụt tắt, hàng lông my mảnh và dài thoáng nhấp nháy.  “Anh biết không, tôi cũng đắt lắm đấy.  Anh đừng quên, đối với một tay quạ, giá càng cao, nhiệm vụ càng phức tạp.”

Tạ Vi Thời đứng thẳng người, đôi mắt đen càng thăm thẳm dưới ánh đèn mờ tối trong hành lang.  Thời gian chàng suy nghĩ kéo hơi dài, dài đến độ Phương Trì bắt đầu hoài nghi.  Đúng lúc ấy chợt nghe chàng nói: “Được, sau này cô đừng hối hận.”

Phương Trì yếu ớt tựa người vào bức tường lạnh lẽo, bật cười: “Chưa chắc sau này ai trong hai chúng ta sẽ hối hận trước.”

Tạ Vi Thời khom người ẵm ngửa Phương Trì từ dưới đất lên. Phương Trì hơi giật mình, nhưng mặt vẫn vô cùng thản nhiên.  Chàng đã bắt đầu thách thức cô.  Chỉ có điều, kiểu thách thức này, dễ đối phó hơn rất nhiều so với những thử thách khi cô còn nằm vùng hồi xưa.  Cửa có khoá bằng vân tay, Phương Trì mở cửa ra, bên trong tối đen.  Tạ Vi Thời dùng lưng để đóng cửa, một tay bế Phương Trì, tay kia định mở đèn ở huyền quan.

“Khoan đã.”  Phương Trì thì thào.

“Sao?”

“Anh nghe đây, trong nhà tôi có cả thảy là bốn chiếc máy thu hình.  Phòng khách một cái, trên máy tính có một cái, phòng ngủ một cái.  Hiện giờ anh cứ làm như mình là một người mù, tôi chỉ anh cách để đi che hết chúng nó.”

“Còn cái còn lại thì sao?”

“Hồ cá lớn bên phía tay trái của anh, nằm trong đống rong biển ở dưới đáy bên trái.”

Tạ Vi Thời thò tay vào trong đám rong biển rua rua, mò được máy thu hình tròn trịa nằm trong đó.  Vảy cá lạnh lẽo trơn trơn sướt ngang qua tay chàng, y như rắn.

“Cá ngân long.” Phương Trì thong thả nói, “Hai con.”

Tạ Vi Thời vùi máy thu hình vào cát dưới đáy hồ cá.

“Đây không phải là giấu đầu hở đuôi sao?” Chàng hỏi.

“Những người bọn họ muốn giám sát  thì hằng hà sa số, tôi chỉ là một kẻ nhẹ cân không đáng giá nhất trong số đó.  Không ai có thể ngồi canh phim từ máy ghi hình tôi từng phút từng giờ, ngoại trừ Hà Tâm Nghị.”  Phương Trì nói vừa chậm vừa trầm vừa khẽ.

Tạ Vi Thời không hỏi rốt cuộc ai đang giám sát cô, và vì sao giám sát cô.  Những bí mật giữa hai người bọn họ, quá nhiều; như lời Phương Trì đã nói, chừa không gian cho đối phương thì mới là cách hợp tác thoải mái nhất. Nhưng chàng biết có thể tin cậy Phương Trì được.  Cô kiên trì không muốn bị cảnh sát đưa tới bệnh viện, cô kiên trì muốn về nhà giữa khuya, kiên trì đi bộ lên tầng lầu cuối cùng. Hết thảy mang ý nghĩa là dưới tình huống nguy nan, cô gái này vẫn đủ tỉnh táo để tính toán.

Sau khi mò mẫm trong bóng tối che hết máy thu hình đi, hơi thở và giọng của Phương Trì đã mỗi lúc một yếu hơn, cuối cùng ngả hẳn lên vai chàng, không biết đã ngủ hay là hôn mê.

Bật tất cả mọi ngọn đèn lên, Tạ Vi Thời đặt Phương Trình xuống giường của cô, đắp chăn cho cô.  Căn hộ này gồm 2 phòng ngủ 1 phòng khách, gần 100 mét vuông, nhìn rất sáng sủa rộng rãi.  Ban công lộ thiên, có một chiếc ghế đu đưa, rất nhiều chậu hoa, trồng các loại hoa như bìm bìm, nhài, vân vân.  Phía dưới ban công là hồ nước nhân tạo mênh mông của tiểu khu.

Trong nhà khá bừa bãi, nhưng đa số đồ vật là sản phẩm điện tử và sách vở.  Tạ Vi Thời thuận tay lật một số sách, tâm lý học, kinh tế học, khoa học thần kinh não bộ, xã hội học…… thứ nào cũng có.  Trong thư phòng, ngoài giá sách ra còn có một bàn máy tính với hai chiếc máy tính bình thường cộng với một bộ thiết bị cảm lực hồi tiếp toàn thân.  Bên cạnh những thứ đó còn có một tấm bảng trắng lớn, bên trên ghi lịch sử hoạt động và thời gian có mặt trên mạng của My Gian Xích. Chàng xem kỹ qua một lượt.

Tạ Vi Thời mở máy tính của Phương Trì lên, dùng thân phận “Guest (khách)” đăng nhập vào máy.  Sau vài thao tác, trên màn ảnh hiện lên một chuỗi những hình ảnh của các máy giám sát.  Tạ Vi Thời xâm nhập hệ thống giám sát của Bến Phong Kiều Dạ.  Chàng quan sát cẩn thận màn ảnh của từng máy thu hình, phán đoán vị trí của mỗi một chiếc máy thu hình.  Rất nhanh chóng chàng đã xác nhận xong, chọn những đoạn ghi hình có chàng cõng Phương Trì, rồi chọn “xoá bỏ.”

Lấy một tấm thẻ tiểu khu từ hộp đựng đồ ngay cạnh cửa ra vào xong, Tạ Vi Thời mở cửa bước ra ngoài, rồi nhẹ nhàng khép cửa khoá lại.  Đi xuống đến dưới lầu, trời đã sáng hơn một chút, có vài con mèo hoang đang đi lang thang bên đường, chàng dễ dàng tóm được một con mèo tam thể, nhàn nhã ngồi xổm xuống bình tĩnh mò phía sau cổ áo ra một tấm chip chỉ nhỏ bằng móng tay, dính lên lưng con mèo.  Con mèo tam thể kêu lên một tiếng “meo” rõ to, rồi phóng như tên để thoát thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui