Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm

"Là cô à?"

Thiện Trạch nhìn thấy rõ gương mặt phía sau họng súng, không khỏi giật mình.

Phương Trì một tay giữ Tạ Vi Thời đang cõng trên lưng, tay kia nhắm thẳng vào Thiện Trạch, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn đối phương, dùng tiếng Anh lặp lại: "Nói bọn họ hạ hết súng xuống."

Thiện Trạch đánh giá Phương Trì từ trên xuống dưới. Vóc dáng của cô bé nhỏ, nhưng chỉ dùng một tay mà đã vững vàng giữ được Tạ Vi Thời trên lưng. Trên khuôn mặt trắng xanh vẫn không có chút sắc hồng hào.

"Thật không ngờ, cô Mila lại là một người thâm tàng bất lộ như thế." Thiện Trạch phất tay, "Hạ súng xuống."

Toán lính đánh thuê đều hạ súng, Phương Trì nhìn Thiện Trạch không rời mắt, cũng từ từ hạ súng xuống. Ánh mắt của Thiệt Trạch rơi lên bàn tay đang cầm súng của Phương Trì. Ngón trỏ của cô vẫn đặt trên cò súng một cách đầy cảnh giác, da thịt trắng nõn mềm mại tạo nên một sự tương phản lớn với khẩu súng lạnh lẽo cứng rắn và đen ngòm. Diện mạo thục nữ non nớt của cô cũng mang một sự tương phản mạnh mẽ như thế đối với khí chất lạnh lẽo âm u của cô.

Ông ta trông thấy rõ hình dạng của khẩu súng ấy rồi, lên tiếng hỏi: "Phát súng đầu tiên là do cô bắn?"

Phương Trì lạnh lùng đáp: "Phải."

"Cảm ơn."

"Sếp Thiện là người sáng suốt."

"Ha!" Thiện Trạch cười gằn một tiếng, "Các người cũng tìm tới vì kỹ thuật của tôi chứ gì. Cái thằng nhãi kia, lần trước lúc tôi thử nó, đúng là biết giữ kín."

"Chúng tôi chỉ muốn biết rốt cuộc Thần Kinh Hoa Hồng muốn mua kỹ thuật gì từ ông."

"Các người là người phương nào?"

"Kẻ thù của Thần Kinh Hoa Hồng."

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Thiện Trạch nghĩ một chút, nói: "Các người đi đi."

Phương Trì đáp: "Thần Kinh Hoa Hồng đã quyết tâm giết ông thì nhất định sẽ không buông tay. Hãy giữ chúng tôi lại bên cạnh ông, có thể giúp bảo vệ ông." Thiện Trạch ngạo mạn cười khẩy, giang rộng tay như Chúa Giê-su kêu gọi con chiên: "Có nhìn thấy chưa? Nơi đây là địa bàn của tôi. Tôi muốn xem xem thằng Tổ Phong váy áo kia nó động được đến tôi bằng cách nào!"

Lính sau lưng ông ta súng thật đạn thật, trang bị đến tận răng. Phương Trì lẳng lặng đáp: "Sếp Thiện, Thần Kinh Hoa Hồng đa mưu lắm kế, ông nhất định đừng xem nhẹ."

Thiện Trạch cười một tiếng khinh thường. "Hiện giờ tôi cần phải đi bệnh viện riêng của tôi." Ông ta liếc Tạ Vi Thời đang hôn mê trên lưng Phương Trì, "Cô xách thằng nhãi này theo luôn đi."

........

Bệnh viện riêng của Thiện Trạch nằm ở trong một khu vực nhà giàu phong cảnh rất đẹp phía Nam của Chiang Mai.

Giữa cây cỏ nhiệt đới rậm rạp, thấp thoáng vài ba nóc nhà hình tam giác của những biệt thự nho nhỏ, cửa sổ rộng lớn gọn đẹp, lan can gỗ mang màu sắc tự nhiên, mang đậm phong cách kiến trúc của thời kỳ Lan Na (thế kỷ 13-18). Hàng dừa đứng sừng sững phía trước biệt thự, nước trong hồ bơi trong vắt như ngọc lam. Những chậu hoa bằng gỗ chỉnh tề, những khóm hoa được cắt tỉa rất cẩn thận, những loài hoa nhiệt đới đua nhau khoe sắc. Người mua địa ốc ở đây phần lớn là dân Trung Quốc tới nghỉ mát hoặc dưỡng bệnh. Bệnh viện riêng của Thiện Trạch cũng được xây cho nhóm người đó. Đây là một bệnh viện Tây y 100%, hoàn toàn thoát hẳn nhãn hiệu của Máu Lành Trường Sinh và gu cá nhân của Thiện Trạch.

"Tưởng rằng trong tay tôi chỉ có mỗi một cái mác Máu Lành Trường Sinh thôi à? Nực cười!" Thiện Trạch vênh váo và tự phụ giới thiệu nơi này trong xe, "Bệnh viện này có nhiều chi nhánh, tôi định mở nó trên phố người Hoa ở mỗi một quốc gia."

"Máu Lành Trường Sinh hại nhiều người như thế, ông không cảm thấy áy náy sao?"

"Đúng là tôi đã hại nhiều người. Nhưng tôi còn cứu nhiều người hơn!" Thiện Trạch nói, "Hiện giờ người nguyện ý hiến máu ngày một ít đi, ai thèm chút đỉnh tiền bồi thường hiến máu đó chứ? Chênh lệch giữa cung ứng và nhu cầu cho các sản phẩm máu, cô có biết đã lên đến bao nhiêu rồi không? 30% vốn không mua được thuốc! Nhà nước luôn khống chế giá của các sản phẩm máu, trên danh nghĩa thì là để cho những người nghèo có thể mua được, nhưng kết quả thì sao?! Sản phẩm máu trở thành ưu đãi đặc biệt. Giá sản phẩm máu chỗ chợ đen bị hét lên gấp 10 lần giá gốc, người nghèo càng không mua nổi!"

Phương Trì im lặng.

"Đúng là thuốc của tôi có vấn đề, 10 người dùng thì 4 người chết, 6 người sống, cô nói xem đó là tốt hay xấu? Nhưng nếu họ không dùng, thì toàn bộ đều chết!" Thiện Trạch càng nói càng hăng, nói đến cuối lại còn phẫn nộ bất bình, huơ tay múa chân, "My Gian Xích tố cáo tôi, thì có ích gì đối với vấn đề này đâu?! Bi nó to thì đi mà đối kháng với chế độ đi! Hiện giờ Máu Lành Trường Sinh bị niêm phong rồi, thì chỉ càng khiến thêm nhiều người nghèo tìm không ra thuốc!"

Không.

Có ích chứ.

Khi một cá thể phải chống lại cả một xã hội, sức mạnh của cá thể ấy rất nhỏ nhoi. Nhưng không hẳn là không để lại một chút dấu vết. Khi cá thể ấy đủ mạnh mẽ, trở thành một trụ cột, cá thể ấy cũng có thể khuynh động cả thế giới.

Cô chợt nghĩ đến Guest.

Guest trở thành truyền thuyết sau lần anh xâm nhập vào hệ thống tư pháp, rồi bị chính phủ truy nã, cũng là vì cùng một sự kiện. Lần đó, để lấy lại công bằng cho một cô gái bị xâm hại tình dục, anh đã chỉ dựa vào sức của bản thân mình, đối kháng với cả một hệ thống tư pháp. Sau chót thì anh đã thắng. Cho dù cái giá phải trả rất lớn, anh sẽ vĩnh viễn không thể công khai thân phận của mình, vì một khi công khai thì điều chờ đợi anh chính là một bản án chung thân.

Thế giới này, đến tột cùng, vẫn hướng thiện. Bóng tối sẽ không thể dựa vào bóng tối để khống chế, chỉ có thể dựa vào quang minh mới có thể cứu chuộc.

Nhưng lúc này đây, trong xe của Thiện Trạch, Phương Trì không muốn tranh luận với ông ta về vấn đề này. Cô chỉ lẳng lặng nói: "Mỗi một người đứng trên lập trường của mình, luôn cho đấy là chính nghĩa."

"Không có ai có thể phán xét!" Thiện Trạch chợt cất cao giọng nói một cách phẫn nộ. "Mỗi một người đều có tội! Không ai có thể phán xét tôi được!"

Phương Trì chợt cảm thấy chiếc xe đang mở máy lạnh thật ngột ngạt. Cô quay cửa kính xuống, ngoài cửa tối đen, gió thổi qua cũng là gió nóng gió nực, khiến người ta còn ngộp hơn cả trong xe. Cô lại quay cửa sổ lên. Tạ Vi Thời vẫn đang hôn mê, nằm gối đầu lên đùi cô. Nhắm mắt rồi, chàng lại thành một Tạ Vi Thời của ngày thường, khoé miệng hơi mỉm cười, đường cong của cặp mắt nai lại hiền hoà. Cô nhẹ nhàng ôm lấy đầu của chàng, tựa như ôm lấy một chút tốt đẹp có thể chạm vào được giữa thế gian khiến người ta ngộp thở này.

........

Bệnh viện của Thiện Trạch đích thực là một bệnh viện tư với môi trường tốt nhất, đầy đủ các thiết bị tối tân và chất lượng nhất. Không có cảnh chen lấn, đi qua đi lại chỉ là những bác sĩ và y tá mang trên mặt nụ cười hoà nhã đang trực ban. Trong không khí cũng không có mùi thuốc sát trùng nồng nặc như bệnh viện bình thường, trái lại thoang thoảng một mùi hương khiến người khác cảm thấy an thần.

Phương Trì chợt nhớ đến kiểu khách sạn năm sao mà có mô hình kinh doanh theo mùi hương, mỗi một chi nhánh đều có mùi hương đặc biệt của riêng mình, khiến mỗi một người khách ghé qua đều ghi nhớ nó. Không biết các chi nhánh của bệnh viện của Thiện Trạch có dùng mô hình này không.

"Ở đây có an toàn không? Có chắc rằng sẽ không có người của Thần Kinh Hoa Hồng vào được?" Phương Trì hỏi.

Thiện Trạch kinh bỉ liếc cô một cái. "Bệnh viện của tôi! Cô Mila à!" Ông ta giơ hai tay lên trời, "Trước khi tới tôi đã cho người rà soát kỹ một lượt, đảm bảo từng nhân viên y tế trong đây, kể cả toàn thể bệnh nhân, ai ai cũng gia thế trong sạch, nhân cách đáng tin cậy, tuyệt đối không có khả năng có thành phần nguy hiểm trà trộn!"

Tạ Vi Thời được đưa vào một căn phòng bệnh nhân riêng. Phòng rộng rãi như một phòng tổng thống, cửa số sát đất khổng lồ, thậm chí có thể nhìn thấy được cảnh hồ bát ngát và rừng bạch đàn. Bên ngoài phòng bệnh còn có một phòng giải trí và thể thao, trong đó có những thiết bị giải trí cho gia đình như máy chiếu phim, TV màn ảnh rộng treo trên tường, hệ thống âm thanh vòm v.v., rồi các thiết bị tập thể dục như máy chạy bộ, máy tập chèo thuyền v.v., thậm chí còn có nguyên bộ đồ cảm lực hồi tiếp cùng với kính huyễn thị.

Bác sĩ kiểm tra cho Tạ Vi Thời, xác nhận chàng chỉ bị thương ngoài da, lúc chàng đang được băng bó, Phương Trì đi một vòng kiểm tra phòng bệnh, phá hỏng 4 máy camera và 7 thiết bị nghe lén.

Sau khi bác sĩ rời đi, Phương Trì đứng bên cạnh giường Tạ Vi Thời, chàng đã tỉnh lại. Nhìn một thiết bị nghe lén trong tay cô, chàng không khỏi mỉm cười. Nụ cười ấy rất đẹp mắt. Phương Trì liếc một cái rồi dời mắt đi ngay, bước vào trong buồng vệ sinh vứt hết thiết bị nghe lén xuống bồn cầu, chặt nước, tiện thể tắm rửa luôn.

Đã 3 giờ khuya. Trong bệnh viện rất yên tĩnh và thanh bình, hết thảy đều bình thường. Tạ Vi Thời tắm rửa xong quay ra lại, ngửi thấy một mùi khói bạc hà nhàn nhạt.

Phương Trì ngồi trên sàn nhà lót thảm màu đỏ ngay trước cửa kính sát đất, hút một điếu thuốc lá của phụ nữ rất mảnh. Ngoài cửa sổ là hồ nước và rừng bạch đàn mênh mông tĩnh mịch, giữa lưng trời trên mặt hồ có một cánh diều phát sáng đang bay. Tóc của Phương Trì vẫn còn ướt đẫm, người quấn khăn tắm. Tạ Vi Thời để ý thấy cô đã giặt xong đồ, phơi trong buồng vệ sinh.

Chàng bước đến gần, thấy thuốc lá trên bàn là một hiệu thuốc lá bạc hà Thái có tên là "Lan." Loại thuốc lá này không có khói gì nhiều, hàm lượng tar cũng thấp, cái hạt [có mùi bạc hà] ở đầu lọc bị nghiền nát, khi hút vào mang đến cảm giác mát lạnh rất dễ chịu.

"Thích hút thuốc?"

"Tôi hơi buồn ngủ."

Phương Trì không nói dối. Uống nhiều thuốc ức chế alpha như vậy mà đến bây giờ cô còn chưa ngủ, phần lớn hoàn toàn dựa vào ý chí kiên cường của cô. Nhưng cũng phải cần đến một điếu thuốc để giúp tỉnh táo.

"Buồn ngủ thì ngủ đi."

"Không muốn ngủ."

Tạ Vi Thời mỉm cười, ngồi xuống cạnh cô. "Lo Thiện Trạch sẽ có chuyện?"

Phương Trì không đáp, chỉ nhìn về phía ánh diều cao vút đang bay lơ lửng và chớp sáng phía trên mặt hồ, nói: "Mấy con diều kiểu đó đều là đang giám sát động tĩnh quanh hồ và rừng rậm nơi đây. Thiện Trạch cũng là người cẩn thận, lại còn dàn xếp mấy chuyện này một cách đẹp mắt như vậy."

"Đi ngủ đi, để tôi canh cho, sẽ không có gì xảy ra đâu."

Phương Trì xoay người, liếc chàng: "Ngất đã đời rồi bây giờ tỉnh lắm hả?"

Tạ Vi Thời cười cười, không đáp.

Điếu thuốc mảnh đó đã hút đến phần đầu lọc, Phương Trì rít sâu một hơi, lửa liền tắt ngúm. Cô nhẹ nhàng phả ra một làn khói trắng mỏng manh, nói:

"Từ lần đầu tiên gặp anh cho đến bây giờ, gần như mỗi lần tôi gặp phiền phức, anh đều che chắn trước mặt tôi."

Trong Thời Đại Heavy Metal, khi Lút Cán ép cô xem Rạn Băng, chàng đã chắn cho cô một chai rượu.

Trong thư viện khi cô nhảy từ trên cao xuống, chàng đã đỡ cô.

Trong căn nhà kho đổ nát, chàng giết Lút Cán, đưa cô đi.

Trong rừng nhiệt đới ở Mae Lampong, dây của cô rớt xuống, chàng mạo hiểm với tính mạng của mình, kéo cô cao lên.

Vừa lúc nãy, khi lựu đạn nổ, chàng đè lên trên người cô, bản thân bị chấn đến ngất đi.

Đếm kỹ thì chàng đã không chỉ cứu cô một, hai lần.

"Anh như vậy với tôi, là vì thích tôi à?"

hết chương 41


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui