Băng Phong Chích Dục

Thong thả rút dục vọng ra khỏi huyệt động mê người kia, Đồng Hi Diệp vỗ nhẹ hai má Tần Thước, thanh âm vì tư vị hoan ái mà khàn khàn:

-Tần Thước… không sao chứ?

-Ân…? –Tần Thước sau cơn hôn mê kích tình mãnh liệt từ từ tỉnh lại, liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tường, hắn cười cười: – Đúng một giờ a, Lão Đại, ngươi thật là cường, bị ngươi áp chế cũng không tính là oan uổng nha~.

-Đừng đùa giỡn nữa. –Đồng Hi Diệp vén những lọn tóc rối bời trên trán hắn: -Ta lấy nước giúp ngươi tẩy rửa phía dưới. –Y vừa đứng dậy thì bị Tần Thước đè xuống, đầu hắn nằm lên vai y.

Nhìn Tần Thước nhắm mắt dưỡng thần, khoan thai nói:

-Không cần phải gấp gáp, theo kinh ngiệm phám đoán của ta, với tính dục siêu cường của Lão Đại chắc khoảng nửa giờ nữa đại khái sẽ hứng lên một lần nữa.

-Ngươi nhất định phải khoe ngươi có kinh nghiệm đầy mình cho ta biết sao? –Đồng Hi Diệp lạnh lùng nói.

Tần Thước ý thức được mình đang nói bậy, liền co rụt đầu lại dựa lên ngực Đồng Hi Diệp. Thẳng đến hai mươi phút sau, hắn cảm thấy một vật nóng bỏng đang đâm vào bụng mình, mới hí hí mắt trộm cười:

-So với dự đoán của ta còn nhanh hơn a.

Đồng Hi Diệp gắt gao ôm lấy hắn trong thanh âm nam tính có chút nôn nóng:

-Ngươi ngủ cho ta!

-Nhưng mà…

-Đừng dài dòng. –Nói xong Đồng Hi Diệp ôn nhu đặt một nụ hôn lên trán Tần Thước, nhẹ nhàng nói: -Ta ở với ngươi không phải chỉ để làm chuyện đó.

Trong bóng tối, toàn bộ thân thể Tần Thước đều bị Đồng Hi Diệp bao bọc, nghe hơi thở y dần dần bình ổn, nhiệt độ cơ thể chậm rãi khôi phục như bình thường. Tần Thước cực kỳ cẩn thận nâng tay khoác lên bên hông y, an tâm khép lại mí mắt sắp không mở nổi, trên môi cong lên một nụ cười (đểu).

—————————————-

-Bảo ngươi buông tay ra, nghe có hiểu không hả! –Trong quán bar, cổ tay mảnh khảnh của Tiểu Miêu đang bị một gã nam nhân thân thể tráng kiện cầm chặt cơ hồ muốn gãy.

Sắc mặt gã nam nhân kia tràn đầy hơi men:

-Đồ đê tiện! Làm bộ thanh cao gì chứ hả? Lão tử muốn ngươi là phước cho ngươi rồi…

-Lão tử ta đây khinh thường nhất chính là loại người hỗn đản như ngươi đó. –Bỗng nhiên cổ gã bị ai đó từ đằng sau chế trụ, bắt buộc gã phải ngoáy đầu lại nhìn, người đằng sau là một nam nhân với khuôn mặt khinh thường tràn đây trêu tức.

Trong mắt gã hiện lên tia sợ hãi:

-Tần… -Yết hầu bị ách trụ làm gã không thể nói chuyện. Ngay sau đó là cái bụng bị trúng một quyền, dạ dạy nháy mắt liền sóng cuộn biển gầm đau đau đớn đớn, đến độ gã phải quỳ xuống đất mà bắt đầu nôn mửa.

Tần Thước nhấc chân đá đã gã sang một bên giống như đang xê dịch một đống rác rưởi, hắn tười cười sáng lạn:

-Tiểu Miêu, có việc cần cưng giúp.

Tiểu Miêu chợt giật mình, từ cái ngày Tần Thước lết thân tàn đến gặp cậu đến nay đã hơn hai tháng cậu không gặp hắn. Trong quán bar thiếu mất một con cầm thú đầy dã tính cơ khát, thật đúng là nhàm chán đi rất nhiều.

-Oa~~ lâu ngày không gặp nha~. –Tiểu Miêu bĩu môi: -Trước tiên mời ta uống hai ly rồi hẵn nói.

-Không thành vấn đề. –Tần Thước sảng khoái đồng ý.

Nhưng khi Tiểu Miêu mới vừa cho rượu vào miệng chưa kịp nuốt xuống thì đã phun ra toàn bộ, vì nghe sự thỉnh cầu giúp đỡ của Tần Thước, đôi mắt mèo màu lưu ly của cậu trợn to lên:

-Ngươi, ngươi muốn ta dạy, dạy ngươi ở trên giường phải như thế nào, như thế nào…

-Như thế nào để lấy lòng đối phương, ân, lấy lòng “cái kia” của đối phương. –Tần Thước hảo tâm thay cậu nói, điềm nhiên như không rót rượu vào ly.

-Tần Thước a Tần Thước, ngươi như thế nào lại thành ra thế này hả a. –Tiểu Miêu bụm mặt than thở: -ngay cả một gã nam nhân cao đến hai mét cũng bị ngươi đặt dưới thân làm đến khóc thiên hãm địa.

Tần Thước cười cười, chỉ lo uống rượu không nói gì, Tiểu Miêu cảm thấy hết hứng thú diễn trò, liền buông tay xuống rồi thản nhiên nói:

– Muốn làm cho hắn sung sướng hay không? Còn bản thân ngươi thì sao?

-Ta? –Tần Thước thưởng thức ly rượu vừa cười nói: -Ta hi vong hắn đừng ở trên người ta lãng phí thời gian, hao phí tinh lực mà không có được khoái cảm.

-Tần Thước… -Tiêu Miêu dở khóc dở cười lắc đầu, chụp bả vai hắn: -Ngươi thật sự yêu Lão Đại của ngươi đến thảm thương rồi.

Yêu là một trò chơi như thế nào?Tần Thước vừa hút thuốc vừa đi bộ về nhà, trời vừa vào thu đã rét cóng cả lên, hắn vội vất điếu thuốc xuống đất, chà chà xát xát hai bàn tay lại tạo nhiệt … đại khái là hắn yêu Đồng Hi Diệp đi.

Tần Thước không tự giác được cười cười, nện bước nhanh hơn, Tiểu Miêu đã dạy hắn rằng sự hô hấp có thể khống chế cái kia phía dưới co rút lại, nội dung tiếp theo là cái gì nhỉ? Tư thế sau lưng cơ thể phải hạ thấp lưng xuống lùi về sau một chút, không được di chuyển quá về phía trước.

Ánh đèn đường hôn ám chiếu xuống mặt đường, hai bóng người quỷ mị bước ra từ trong bóng tối, ngăn trước mặt Tần Thước, mặt sau cũng có hai người, chặt đứt đường lui của hắn.

-Đấu võ sao? –Tần Thước nhún vai ý bảo không vấn đề: -Nhưng có thể hay không cho ta gọi một cuộc điện thoại đã? Ta không muốn để người kia ở nhà chờ ta về ăn cơm đâu, đồ ăn lạnh không thể ăn.

-Tần Thước, không cần phải hiểu lầm. –Lữ Tam trưng ra khuông mặt bình thường xuất hiện: -Chúng ta chính là có chút chuyện, muốn nói cho ngươi biết.

Chân hắn bỗng nhiên giật giật khẽ run, Tần Thước cảm thấy lẫn lộn, vì cái gì, nam nhân này căn bản không có uy hiếp gì mình, nhưng tại sao lại làm cho hắn tận đáy lòng phát lạnh. Một kẻ âm hiểm như Long thái tử gia Lạc Hải, cũng không làm cho hắn có chút run sợ như thế này.

-Có chuyện cứ nói thẳng, đừng thoát quần thúi lắm. –Tần Thước lạnh lùng nói, nhưng mà chính hắn, lại có chút không thoải mái cùng kiên trì.

-Ta chỉ là không đành lòng a! –Lữ Tam ha hả cười nói: -Không đành lòng nhìn thấy người cái gì cũng không biết mà thôi.

“Lách cách” một tiếng giòn vang, cái chén từ trên tay Đồng Hi Diệp rơi xuống đất vỡ vụn từng mảnh. Phần lớn mọi vật trên thế giới này đều yếu ớt dễ vỡ, rốt cuộc có cái gì là không thể phá vỡ? không bao giờ bị phá nổi?

Hết chương 11 (Thượng)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui