Băng Phong Chích Dục

Tần Thước tứ chi dang rộng ngưỡng mặt nằm trên giường, trời tối rồi sáng, sáng rồi lại tối, trên mặt đất linh tinh toàn vỏ chai rượu, tay trái hắn còn đang cầm điếu thuốc, trên giường lấm tấm những lỗ thủng do tàn thuốc làm cháy.

Mấy ngày nay, hắn chính là liều mạng hút thuốc cùng uống rượu, ngoài những việc này ra quả thật hắn không biết nên làm gì nữa? (anh chưa bị ngộ độc rượu là may lắm rồi =.=) Thấy nhà đối diện bên kia cửa sổ có một gã thanh niên đang rình coi, hắn điên tiết lảo đảo đứng dậy đá văng cửa sổ, hung dữ hét to:

– Con mẹ ngươi rình coi cái gì? Hắn sẽ không đến đâu!! (=))))) có anh fanboy ở gần nhà anh Thước nha~)

Đầu đau đến độ muốn vỡ tung, hốc mắt một mảng đỏ ngầu như máu … nếu như những chuyện này hết thảy đều không phải là sự thật…

Nhãn tình trống rỗng của Tần Thước bỗng nhiên sáng lên, nói không chừng đây chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh lại mọi thứ sẽ khôi phục như cũ, hắn vẫn là hắn, Lão Đại cũng vẫn sẽ là Lão Đại của hắn.

Hắn bò xuống giường, tay chân lâu ngày không hoạt động trở nên tê cứng lạnh băng, bước từng bước đi đến phòng bếp, cầm lấy con dao gọt trái cây rồi ngồi xổm xuống mắt đất, dựa lưng vào vách tường.

Mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm lưỡi dao, thân dao run rẩy vì tay Tần Thước đang run. Huơ dao, cánh tay bên trái liền hiện lên một vết rạch, trên bắp thịt máu từ miệng vết thương chảy dài xuống nền nhà.

Mẹ nó, sao vẫn cảm thấy đau thế này? Tần Thước bĩu môi, lại một nhát hạ xuống, lưỡi dao lại giao thoa với da thịt. (chém đó nha~)

Ngoại trừ sự đau đớn, còn có sự lạnh lẽo cùng khoái ý, Tần Thước nhếch miệng nở nụ cười, trong đầu suy nghĩ so sánh… Ta đã làm đến độ mất cảm giác đau đớn, để xem ngươi lợi hại hay ta lợi hại!

Xuống tay càng lúc cành nhanh, càng ngày càng sâu và nhiều, máu rất nhanh nhiễm thấm cả quần, ở giữa hai chân hắn cùng sàn nhà đều loang lổ vết máu.

– Ngươi đang phát điên sao! –Thanh âm lạnh lùng đâm thủng màng nhĩ, tay bị nắm trụ, bàn tay kia như đang muốn bẻ gãy cả cổ tay hắn, Tần Thước ngẩng đầu nhìn gưỡng mặt vĩnh viễn không có biểu tình gì, vĩnh viễn vẫn xinh đẹp.


– … – Hắn trầm mặt, thật sự không biết nên nói cái gì.

Đồng Hi Diệp tìm hộp cứu thương, thay hắn băng bó những vết thương đã huyết nhục mơ hồ trên cánh tay trái, không gian bao trùm một sự yên tĩnh cùng hững hờ.

– Thống khổ đến vậy sao? Thế nhưng cũng đừng làm mấy chuyện ngu xuẩn này chứ. –Đồng Hi Diệp nói.

– Ngươi thì biết cái rắm gì! –Tần Thước vô lực cười tự giễu: -Ngươi có từng bị người ta cưỡng gian chưa? Ngươi chưa từng bị cưỡng gian qua nên có biết cái cảm giác đó là như thế nào không?

Đồng Hi Diệp mãnh lực nằm lấy cổ áo Tần Thước, áp chế hắn lên tường, gương mặt lãnh tuyệt áp lại gần:

– Ngươi không ngại có thể làm cho ta biết một chút chứ. – Đôi môi y liền phủ lên môi hắn, đầu lưỡi công kích tiến quân thần tốc.

Ánh mắt Tần Thước liền biến đổi, hung hăng đầy Đồng Hi Diệp ra, nâng tay chà miệng:

-Ngươi đồ * … rốt cuộc ngươi còn muốn làm cho ta uất ức đến mức nào nữa hả? (* là của tác giả không phải của ta)

Thân thể Đồng Hi Diệp ưỡn thẳng, hai tay nâng lên tự giải khai hàng cúc áo của mình ra, thần sắc đạm mạc giống như một làn khói trắng:

– Tần Thước, ngươi hận ta đến mức nào?

Từng có một người ra giá một ngàn vạn mua một đêm xuân của Đồng Hi Diệp, tất nhiên sau đó hắn đã đem hết tiền đi trả tiền viện phí cho chính mình. Dáng người của Đồng Hi Diệp là sự kết hợp giữa bẩm sinh vốn có cùng rèn luyện theo năm tháng mà ra, hoàn mỹ đến độ, làm người khác muốn giữ lấy, phá hư và thậm chí là muốn làm nhục y.


Tần Thước chậm rãi bước tới gần Đồng Hi Diệp, ngả ngớn câu dẫn cằm dưới của Đồng Hi Diệp, ngón tay hắn đừa bỡn phác họa lên từng thớ thịt, còn bàn tay kia khẽ nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của y.

Sao có thể ngờ được, chính mình sẽ có ngày khi dễ dục vọng của y? Từng cho rằng đối với y tuyệt sẽ không có tà niệm, nhưng thật ra trong tận đáy lòng hắn đã sớm nuôi dưỡng một con mãnh thú mạnh mẽ như dòng nước lũ, bây giờ bức phòng vệ đã vỡ, liền không thể giam nổi con mãnh thú kia lại.

Tần Thước cười lạnh nói lầm bầm:

– Đồng Hi Diệp, ngươi không cần phải hối hận. – Hắn cúi đầu, tinh tế hôn vàng tai y, gặm cắn vành tai, tay hắn liền không yên phận trượt vào trong áo Đồng Hi Diệp, khẽ vân vê niết lấy điểm anh đào của y, vật giữa hai chân hắn liền nhanh chóng bành trướng thức dậy.

Một phen kéo Đồng Hi Diệp đi, vừa đến phòng ngủ hắn liền đẩy y ngã xuống giường.

Đồng Hi Diệp không chút sợ hãi nhìn xung quanh, y lạnh lùng nói:

– Đem những thứ rác rưởi của ngươi thu thập hết cho ta.

Thân thể Tần Thước cơ hồ theo phản xạ, liền xoay người thu thập đống chai rượu trên sàn nhà, đột nhiện hắn tỉnh ngộ liền tức giận đứng dậy mắng:

– Lão tử dựa vào cái gì mà còn nghe lời ngươi! – Tần Thước xoay chân áp ngã trên người Đồng Hi Diệp, hắn liền bắt lấy hai tay y dùng dây cột trói lên trên đầu giường.

Đồng Hi Diệp vẫn để mặc hắn làm, nhưng vẫn nói:


– Ta sẽ không phản khán, ngươi nghĩ sẽ trói được ta sao?

– Đây gọi là dù ngươi hối hận cũng muộn rồi. – Tần Thước cười tà: – Ta cũng không muốn lúc đang làm được một nửa lại bị ngươi đè lại đâu. – Thân thủ dùng một tay, đem quần áo trên người Đồng Hi Diệp cởi sạch sẽ.

Hít thở thật sâu, một kẻ có kinh nghiệm “giường trận” đầy ngươi như Tần Thước mà hiện tại đột nhiên không biết nên làm gì tiếp theo. Hắn đang đối mặt với một thân thể hoạt sắc sinh hương (sống động mê hoặc) , nhưng đồng thời, hắn cũng đang đối mặt với một đôi mắt không quan tâm hơn thua, không sinh khí biểu cảm.

Ánh mắt của Đồng Hi Diệp vẫn bình tĩnh như thường, không có chút tình cảm, lại thâm sâu nhìn hắn, tự hồ như muốn đem hắn từng giờ từng phút này, mỗi động tác đều ghi tạc trong lòng.

Tần Thước không cách nào có thể đối diện với ánh mắt chăm chú này mà làm những hành động cầm thú được.

– Đáng giận! – Tần Thước tức giận dùng mảnh vải xé từ quần áo, che kín đôi mắt Đồng Hi Diệp lại… Như vậy, mới có thể tập trung đến thân thể phía dưới được.

Hít thật sâu, dùng tay cởi quần Đồng Hi Diệp ra, chiếc quần được cởi xuống dần dần lộ ra đôi chân thon dài, thuận tiện cầm lên 2 con dao nhỏ được cột vào hai bên bắp chân y, tháo hai con dao nhỏ ra, hắn liền quăng xuống đất. (chú thích đoạn này chút, vì anh Diệp có sở trường phóng dao nên anh luôn mang dao theo bên mình, chẹp sao giống Công Tôn mỹ nhơn trong SCI thế nhở)

Thân thể Đồng Hi Diệp hoàn toàn trần trụi, cả người y không hề phòng bị lộ ra trước mắt hắn.

Giữ lấy y đi, càng thô bạo càng tốt.

Ngươi câm miệng lại cho ta.

Trong đầu Tần Thước thanh âm mâu thuẫn lại bắt đầu giao tranh. Ánh mắt hắn không hề rời khỏi khối thân thể vừa quen thuộc vừa lạ lẫm của y, từng đường nét cơ thể, từng cốt cách kinh mạch, che kín hấp dẫn, làm cho hắn bất giác không tự chủ được vuốt ve nhẹ nhàng, cuối đầu hôn xuống.

Đầu lười Tần Thước giảo hoạt lướt đến phía bên phải bụng một chút, cơ thể Đồng Hi Diệp liền co rút lại, trong không khí tiếng hô hấp của y bỗng ngưng trệ.

Tần Thước nở nụ cười, mặc kệ, không thèm cường hãm dục hỏa nữa, phàm là người trần mắt thịt há chịu nổi cảnh này (=)) chích xác, đâu phải ai cũng làm Liễu Hạ Huệ đc cơ chứ). Tâm tình hắn thả lỏng không ít, hắn không nề hà càng công kích đùi trong mẫn cảm cùng bộ vị trọng yếu của Đồng Hi Diệp, hắn bắt lấy hai mắt cá chân của y, hướng hai bên giang ngang ra.


-Ta thật muốn thượng ngươi. – Ngón tay Tần Thước, chạm vào nơi địa phương tinh tế mẫn cảm kia, hướng vào bên trong thăm dò, thật không ngờ nơi kia chỉ mới chạm một chút liền xiết chặt.

Cho dù đã dùng đến gel bôi trơn, nhưng hai ngón tay hắn vẫn không thể tiến vào. Thoạt nhìn thân thể Đồng Hi Diệp khá gầy guộc, nhưng thực chất thân thể y rất dẻo dai và rắn chắc do kinh nghiệm rèn luyện cơ thể tạo thành, nhất là từ thắt lưng đến mông đều dẻo và rắn chắc hơn người thường rất nhiều.

-Ngươi hãy thả lỏng ra, bằng không người bị thương sẽ là ngươi đó. – Tần Thước cơ khát khó chịu nôn nóng nói.

-Ta không hiểu như thế nào là thả lỏng. – Đồng Hi Diệp lãnh đạm nói: -Ngươi đút vào không lọt thì tự đi mà nghĩ cách. (=)) anh đang bị rếp đó)

Tần Thướcbật cười nói:

-Ngươi lúc nào cũng kiêu ngạo như vậy cả, cao cao tại thượng, thật không hổ là… – Lão Đại của ta.

Thần sắc thoáng thay đổi, Tần Thước bỗng im lặng một hồi, nhặt con dao ở dưới mặt đất lên, mũi dao nhẹ nhàng áp lên tiểu khỏa hồng non nớt trước ngực của Đồng Hi Diệp, cái loại kích thích lạnh như băng này, trong hoàn cảnh hiện tại nhìn không ra đó chính là loại tra tấn xé rách thần kinh. (SM có mùi SM)

-Vậy ta sẽ không cần khách khí đối với ngươi nữa. –Khi Tần Thước nói những lời này xong, trong tâm hắn cũng đau không kém.

_______________________________

Ta biết cắt khúc này rất ác a~, xuân tình đang phơi phới thế mà lại nỡ lòng nào cắt cái rụp =)))))) Các vị thông cảm ta cũng mún làm nguyên chương này lắm, nhưng sức đã cạn, tinh đã tẫn, nhân đã vong a~, nên hẹn các vị 2 ngày sau nha~ ^^~~

*bỏ chạy vì sợ bị uýnh hội đồng*

Hết chương 12 (Thượng)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận