Băng Phong Chích Dục

Hắn thực sự đã bỏ ngươi rồi…

Những lời này đã ngăn bước chân của Tần Thước, ánh mắt hắn nhìn về nơi xa xăm nào đó chứ không nhìn thẳng vào Đằng Phi, chậm rãi nói:

– Lần này ta sẽ xem như không nghe thấy, nói như thế nào đi nữa chúng ta cũng là bằng hữu với nhau mà.

Đằng Phi thấp giọng nói:

-Ta có bằng chứng. – Cậu đá văng một miếng xi măng ở góc phòng ra, lôi cục gạch ra ngoài, lấy ra một cuốn đĩa được gói cẩn thận.

– Đây là lý do Lạc Hải đuổi giết ta. – Thanh âm Đằng Phi không lớn, lại dị thường trầm ổn: – Trong này có bản ghi chép về việc giao dịch thuốc phiện, đương nhiên có cả ghi lại việc hợp tác cùng bang Tập Thiên làm ăn qua lại, mà người giao dịch bên trong… chính là ngươi, Tần Thước. Nếu không tin, ngươi có thể mở ra xem.

Đằng phi đem cuốn đĩa đưa đến trước mặt Tần Thước, hắn nhìn nó không chớp mắt, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.


Đằng Phi tiếp tục nói:

– Chuyện này dù không phải do Đồng Hi Diệp cầm đầu, nhưng chuyện này ắt hắn hắn cũng biết rõ. Vì sao ư?Vì nếu chuyện này đổ bể ra, ngươi chính là người chịu hết mọi tội trạng đấy, dính đến thuốc phiện ngươi thậm chí sẽ bị hình cảnh quốc tế truy nã, nhẹ nhất cũng sẽ bị tù chung thân chứ chẳng chơi.

Ánh mắt yên lặng của Tần Thước khẽ dao động một chút, cười nói:

– Nếu như là một tên tiểu tốt buôn bán này nọ sẽ không trộm những thứ này , ngươi là cảnh sát nằm vùng.

Đằng Phi không phủ nhận, vẻ mặt nghiêm nghị:

– Hiện tại chỉ có một biện pháp, ngươi hãy cầm cuốn đĩa này đi tự thú đi, nếu làm nhân chứng thì sẽ miễn bị khởi tố.

– Ngươi không có lý do gì để gạt ta, ta cũng tin mỗi câu nói của ngươi. – Tần Thước đưa tay tiếp nhận cuốn đĩa, cầm trong tay bốp nát, hắn thản nhiên mỉm cười: -Nhưng tay phải quay về bên cạnh hắn rồi, dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng không thể cản ta nổi.

Tần Thước rời đi đã lâu, nhưng Đằng Phi vẫn im lặng ngẩn ngơ đứng trước cửa. Cậu thật sự ngưỡng mộ, có thể nói là ghen tị một Tần Thước muốn gì làm nấy, hoàn toàn dựa theo tình cảm bản thân mà làm việc.

Tần Thước có thể, bởi vì hắn chính là Tần Thước.

Đằng Phi không thể, bởi vì cậu là cảnh sát. Cậu cúi thấp đầu, sự thống khổ hiện lên trong ánh mắt thậm chí còn hơn cả lúc cậu bị thuốc phiện tra tấn:

– Thực xin lỗi Tần Thước, còn có…Lạc Lạc, thực xin lỗi.

Đằng Phi nhìn cuốn đĩa bị bể nát trên mặt đất, cậu từ trong người lấy ra một chiếc đĩa CD khác…


—————————————

Tần Thước trở lại ngôi nhà xa cách đã lâu của mình, hắn có một dự cảm mãnh liệt rằng, Đồng Hi Diệp đang ở đây.

Tần Thước không một chút tiến động liền mở cửa bước vào, trong nhà, chỉ có đèn trong WC là mở, ngọn đèn hắc ra ngoài phòng khách, trên sô-fa một người nam nhân đang nằm sấp, thân thể trần trụi ướt đẫm, trên lưng có vài vết thương mới, còn đang rỉ máu.

– Ngươi sao vẫn như vậy hả! Bị thương cũng chỉ lấy nước lạnh rửa qua loa là sao? – Tần Thước nhịn không được nói, máu trên người Đồng Hi Diệp có thể làm cho hắn mất đi lý trí hoàn toàn.

– Đừng có hô to gọi nhỏ như vậy chứ, ồn muốn chết. – Đồng Hi Diệp đang trong lúc ngủ nửa mê nửa tỉnh nói, theo thói quen y trả lời một câu, nhưng ngay sau đó liền phát giác ra có gì đó không đúng, mở mắt ngồi dậy, trong nháy mắt biểu hiện của y thay đổi liên tục,có ngạc nhiên, có vui sướng và có khó thể tin.

– Vết thương của ngươi! – Tần Thước gấp đến độ hô to.

– Tiểu thương, không đáng quan tâm. – Đồng Hi Diệp liền khoác lên vẻ lạnh lùng như xưa, nhưng trong lòng y lại áp chế sự xúc động đang dâng trào: – Ngươi trở về đây làm gì? Lấy đồ sao?

Tần Thước đến trước sô-fa ngồi xổm xuống, hắn ngước lên nhìn mặt y, giống như một một đứa nhỏ đã làm sai chuyện gì cười cười lấy lòng:

– Ta trở về xin ngươi tha thứ cho ta. (TT^TT ta không còn lời gì để nói)


– Ngươi nói cái gì?

– Hoài nghi tức là không trung thành, trốn tránh chính là phản bội. – Tần Thước trong sáng nhẹ nhàng tươi cười khoang khoái: – Lão Đại, ngươi là đại nhân đừng so đo với tiểu nhân nha~, hãy tha thứ cho một thủ hạ vô dụng như ta ha~, hãy để ta lại được ở bên cạnh ngươi.

Đồng Hi Diệp lẳng lặng nhìn hắn, biểu tình hững hờ đến đáng sợ:

– Ta có nói không được sao?

Sớm biết sẽ bị cự tuyệt nên hắn liền đối đáp trôi chảy:

– Ta đây dù chết cũng sẽ không đi, ngươi đi đâu ta liền đi theo đó, đến khi ngươi đồng ý mới thôi. (sao giống lời cầu hôn thể nhở =.=!!!!)

– Tần Thước… – Đồng Hi Diệp nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói, giống như muốn đem đối phương căm hận xé từng mảng nhỏ: – Tần Thước ta rất nhớ ngươi, Tần Thước ngươi cuối cũng cũng đã tở lại, Tần Thước ngươi là đồ *, lần sau không được rởi khỏi ta, dù chỉ nửa bước. (em chém>’’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận