Băng Phong Chích Dục

Khi Đằng Phi đi đến trại tạm giam, trong tay xách theo một cái bao ni-lon màu đen, cậu và cảnh vệ ở đây đều là chỗ quen biết nên họ cũng chả làm khó gì cậu.

– Này đây là những thứ ngươi cần sao?

Đồng Hi Diệp nhìn vào cái túi đen Đằng Phi đưa cho mình, thản nhiên nói:

– Cảm ơn ngươi.

Một gói thuốc lá, hai bình rượu, Đồng Hi Diệp nhìn chằm chằm những thứ đồ một hồi lâu, mới động thủ mở ra.

Bị khói thuốc làm cho ho sặc sụa, khói thuốc trong cổ họng rất không thoải mái, thử vài lần mới có thể thuận lợi hút vào, cảm giác như khói thuốc mãnh liệt đang kích từng dây thần kinh cùng các giác quan trong cơ thể.

Rượu, nuốt thử một ngụm, từ trước đến nay người ngay cả hỉ nộ không hiện lên mặt, nay nhịn không được khẽ nhíu mày. Khó uống, nhưng y vẫn ngưỡng cổ uống vào. (=.= anh có lẽ là tiểu công duy nhất trong hiện đại văn không biết thút thuốc và uống rượu )

Lưng tựa vào tường ngồi trong góc, tay trái cầm thuốc tay phải cầm rượu, Đồng Hi Diệp ngẩng đầu lẳng lặng suy tư nghĩ Tần Thước vì cái gì lại thích hai cái thứ vô bổ này.

Nhưng đời ngượi lại không cho Đồng Hi Diệp quá nhiều thời gian giống như vậy, kể từ lúc rời khỏi hắn, y chỉ còn lại sự tiếc nuối.

—————————————–

– Đằng Phi, ngươi đồ cảnh sát biết luật mà vẫn phạm luật?. – Tần Thước tựa vào trên cửa sắt rất nặng, đối mặt với bốn vách tường lạnh lẽo, trêu tức lấy thuốc ra đốt: – Ngươi tính định giam ta bao lâu?

– Đến khi Đồng Hi Diệp được tòa thẩm lý và phán quyết chấm dứt. – Đằng Phi hướng về phía cái lỗ thông khí nhỏ trên cửa sắt hô to, tìm được kho hàng bỏ hoang này tốn không ít công sức của cậu.

Trong không gian tĩnh mịch một mảng mờ mịt u tối, chỉ có một ánh sáng nhỏ trên đầu điếu thuốc lúc sáng lúc tối, thẳng đến tàn lụy trong tay Tần Thước.

– Đằng Phi, thả ta ra ngoài đi, ta muốn nghĩ biện pháp cứu hắn. – Ngữ khi của Tần Thước trầm trầm ổn ổn.

– Không được, dùng ngươi làm mồi nhử để Đồng Hi Diệp chịu tội thay, đó là âm mưu của đám người kia, ngươi đi chính là mắc mưu bọn họ. – Đằng Phi mặt cúi thấp, trên mặt che giấu không được vẻ bi thương: – Có trách thì trách hắn đi nhầm đường, đã vào con đường đó nhất định phải trả giá, không ai có thể thoát được.

Tần Thước hừ lạnh một tiếng:

– Ngươi đang nói ai?

Đằng Phi không trả lời, chính là trong mắt càng hiện lên tia đau đớn.

– Ngươi cho là nhốt ta lại là có thể bảo vệ tánh mạng của ta sao? – Thanh âm của Tần Thước càng âm trầm, giống như mặt biển giữa đêm khuya làm cho người khác cảm thấy nông sâu khó dò: – Ta nói lại lần cuối cùng nữa, mở cửa ra, nếu không ta sẽ dùng thân tông cửa ra.

– Nói gì cũng vô dụng thôi, ta tuyệt đối sẽ không…

Đột nhiên một tiếng nổ vang lên, cửa sắt rung động không ngừng, những mảnh rỉ sắt trên cửa lơ lửng rơi xuống đất.

Đằng Phi ngạc nhiên, trong kho hàng rỗng tuếch chả có thứ gì, lẽ nào Tần Thước dùng tay đấm sao? Bước lại gần cửa thông gió nhỏ trên cửa nhìn vào, cảnh tượng trước mắt làm câu kinh hãi đến không thốt nên lời.

Máu lưu đầy trên mặt Tần Thước, hắn đang mỉm cười một cách đầy tự tin, một hình ảnh quỷ dị đến cực điểm. Thân hình Tần Thước loạng choạng, nhưng lại không ngã xuống, chỉ cố gắng lui về phía sau, dựa vào tường, từ từ đi đến gần cửa.

Đồng tử kịch liệt có rút lại, Đằng Phi hoàn hồn hô to:


– Ngươi tính định đâm đầu tự tử chết sao?

– Ta chỉ muốn đi ra ngoài thôi. – Tần Thước trầm ổn trả lời, khẽ cúi đầu, chuẩn bị tư thế tông cửa lần nữa.

– Ta…ta nhận thua. – Đằng Phi lấy chìa khóa mở cửa ra: – Gặp loại ngu ngốc không muốn sống như người thì chỉ có nước bó tay!

-Coi như ngươi không gặp may đi. – Tần Thước băng bó cái trán đang máu chảy không ngừng, đi ra khỏi nhà kho.

——————————————————

Lần đầu cùng với kẻ cầu đầu hắc đạo Chung Ly Thiên dối mặt giằng co, Tần Thước lại có vẻ không chút để ý, quần áo rách nát lôi thôi lếch thếch, trên đầu còn quấn băng gạc mơ hồ có thể thấy máu. Hắn lẻ loi một mình đi đến, lại còn mỉm cười thong dong, tựa hồ như thể có thiên quân vạn mã đang chờ lệnh của hắn. ( nói chung anh nà điếc không sợ súng dồi =.=)

Chung Ly Thiên không nói chuyện, Tần Thước cũng trậm mặc.

Người mở lời trước chính là Nõan Ngôn:

– Tần Thước, đầu của ngươi, là ai làm?

– Ta tự làm. – Tần Thước cười sáng lạng đáp lưu loát, thật giống như ai ai cũng sẽ thích cái đầu quấn đầy băng của mình vậy.

– Gần đây, cứ hễ ai gặp trở ngại liền đến tìm ta, cứ như đó là giải pháp tốt nhất vậy. – Chung Ly Thiên đan mười ngón tay vào nhau, nhìn chằm chằm Tần Thước đầy hứng thú.

– Ta không phải đến tìm ngươi cầu cứu. – Tần Thước nhìn thẳng vào đôi mắt của Chung Ly Thiên: – Mà là đến hợp tác với ngươi.

– Dựa vào cái gì? – Ánh mắt Chung Ly Thiên liền thay đổi.

– Dựa vào chính ngươi là Chung Ly Thiên, tác phong của gươi chính là cướp lấy cái lợi lớn nhất, mà không hề lưu tình chút nào, hiện tại hẳn Tam đại trưởng lão cùng bốn đội đã trở thành chướng ngại vật của ngươi. – Tần Thước cười cười đùa cợt: – Không bằng đem nói thẳng ra, ngươi lúc ban đầu chính là muốn Lão Đại của ta cùng Tam đại trưởng lão sống mái với nhau một trận đến lưỡng bại câu thương, nhưng không ngờ đến chính là Lão Đại ta lại tự động giải tán bang Tập Thiên. Hiện tại hẳn nhiên Tam đại trưởng lão trở thành trở ngại của ngươi, nhưng ngươi lại không tiện ra tay giết bọn họ, vậy nếu ta sắm vai kẻ đến báo thù bọn họ không phải tiện hơn hay sao?

Ba, ba, ba, Chung Ly Thiên thong thả vỗ tay, cười nói:

– Đặc sắc, có thể trong thời gian ngắn mà vẫn hiểu rõ được tình hình, ngươi so với tưởng tượng của ta còn thông minh hơn nhiều. Ngươi muốn gầy dựng lại bang Tập Thiên sao?

– Ngươi sai rồi. – Tần Thước lạnh lùng nói: – Ta không pahỉ giúp bang tổ gì cả, người ta muốn giúp là Đồng Hi Diệp.

– Trên tay ta quả thực có vài dữ liệu có thể xác minh được Đồng Hi Diệp vô tội, à không, phải nói là từng có mới đúng… – Chung Ly Thiên thản nhiên cười nói: – Vì ta đã đem làm quà tặng cho đồng minh mới của mình rồi, vổn tưởng rằng nàng ta sẽ cứu Đồng Tử ra, nhưng đến bây giờ chả thấy có động tĩnh gì.

Tần Thước dừng một lát, có điều hiểu ra thì thào tự nói:

– Lòng dạ của nữ nhân, thâm sâu khó lường.

———————————-

Yến Gai Ny thản nhiên ngồi trước bàn làm việc lớn, hương cà phê nồng đậm quanh quẩn trong phòng:

– Nghe nói ngươi dám tay đến hang sói, không những thế còn thành công làm cho Chung Ly Thiên hợp tác với ngươi, hiện tại ngươi cũng tơi tìm ta hợp tác sao?


Tần Thước cười khổ nói:

– Ta đến cầu cô, cầu cô hãy cứu Lão Đại của ta ra.

Khóe môi đỏ mọng hơi hơi nhếch lên, như tơ mị nhãn ý cười dào dạt:

– Phải có người quỳ xuống cầu xin ta, thì ta mới có thể suy xét lại.

Vừa dứt lời, đầu gối của Tần Thước liền rơi xuống đất, không một chút do dự, biểu tình cũng không chút biến hóa, trong hai tròng mắt trong suốt không có sự khuất nhục cùng cam lòng, chỉ có một loại kiên định nóng bỏng… Hắn phải cứu Đồng Hi Diệp, trừ chuyện đó ra, đối với hắn chuyện gì cũng không màng.

– Cho ta một lý do, vì sao phải cứu hắn, rồi cùng Tam trưởng lão đối đầu. – Yến Giai Ny từ tốn nói.

– Có một lý do rất lớn đó là… Cô yêu hắn. – Tần Thước hướng nàng nhếch miệng cười: – Ta là chướng ngại vật của hai người, cô có thể làm cho ta vĩnh viễn biến mất, nhưng vì cái gì cô lại dễ dàng buông người mình thích đến vậy? Gặp được ý trung nhân không phải dễ a.

Yến giai Ny mặt không chút thay đổi nói:

– Ngươi có ý gì?

– Ta cam đoan sẽ rời xa hắn, sẽ biện ra một cái lý do thỏa đáng mà không một chút liên quan đến cô. – Tần Thước gãi gãi ót, suy tư một lát tiếp tục nói: – Hoặc là vì để yên tâm, cứ đem ta quăng xuống dưới vịnh bắc bộ luôn đi. Sớm nên nghĩ tới các ngươi chính là trai tài gái sắc do ông trời định đoạt, ta lại trở thành trở ngại của gia đình người ta hẳn cũng nên bị báo ứng.

Khẩu khí thoải mái trêu tức, Yến Giai Ny biết Tần Thước là người nói được làm được, nàng đứng lên đi đến gần, ngồi xổm xuống đối diện Tần Thước:

– Ta biết ngươi bị bọn Lữ Ba cưỡng *** qua, cái loại tư vị đó có phải so với chết còn khô hơn không?

Lần đầu tiên, Yến Giai Ny nhìn thấy tia sợ hãi len lỏi trong ánh mắt Tần Thước, nhưng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, nháy mắt hắn liền đã khôi phục lại thần thái thản nhiên bất cần đời.

Tần Thước nhìn thẳng nàng, cười cười bình thản nói:

– Chỉ cần ngươi lên tiếng, nhất định ngài mai ta sẽ đi tìm Đế Không Kỳ Hạ đăng ký làm MB (money boy), ta cam đoan mỗi đêm ta sẽ tiếp ít nhất ba nam nhân, làm cho đến khi ta chết mới thôi. (Bây giờ mới biết anh Chung Ly Thiên chuyên về ngành MB na~)

————————————-

1 năm sau…

Chứng cớ mới được đưa lên, hành vi Tam trưởng lão cùng Lạc Hải buôn bán thuốc phiện được đưa ra ánh sáng, Đồng Hi Diệp bị hầu tòa để thẩm vấn và định tội suốt một năm, suốt thời gian đó y luôn bị tạm giam, thẳng đến hôm nay pháp viện tuyên án y vô tội được thả ra:

Như được hồi sinh, lại một lần nữa được tự do, nhưng như vậy cũng chẳng làm tâm tình trầm trọng của Đồng Hi Diệp thay đổi chút nào, y không thấy Tần Thước đến đón mình. Bỗng nhiên một chiếc xe màu đên dừng trước mặt Đồng Hi Diệp, từ trên xe bước xuống không phải ai khác mà chính là Yến Giai Ny:

– Trông thấy vị thể tử đã liều mạng vì người, đên câu chào hỏi cũng không nói sao?

Đồng Hi Diệp hững hờ nói:

– Vì cái gì lại cứu ta?


Yến Giai Ny đem mặt tiến đến gần, nhanh bắt lấy ánh mắt của Đồng Hi Diệp:

– Ngươi đang suy nghĩ cái gì, lại không trực tiếp hỏi, không giống tác phong thường ngày luôn nói thẳng của ngươi chút nào, ngươi đang sợ hãi hay là đang trốn tránh?

Thanh âm trầm thấp như từ trong thâm sơn cùng cốc truyền ra:

– Ngươi đã đem hắn làm gì rồi?

– Khi đó hắn tới tìm ta, ta bảo hắn quỳ xuống hắn liền quỳ… – Yến Giai Ny cẩn thân miêu tả cảnh tượng lúc đó: – ….. “Chỉ cần ngươi lên tiếng, nhất định ngài mai ta sẽ đi tìm Đế Không Kỳ Hạ đăng ký làm MB, ta cam đoan mỗi đêm ta sẽ tiếp ít nhất ba nam nhân, làm cho đến khi ta chết mới thôi” cuối cùng hắn nói như vậy, nhưng đã làm ta động lòng.

Đột nhiên Đồng Hi Diệp dùng tay nắm lấy cổ áo của Yến Giai Ny.

Mấy gã vệ sĩ bên cạnh liền rút súng nhắm vào sau lưng Đồng Hi Diệp:

– Mau buông tiểu thư ra!

Đồng Hi Diệp ngoảng mặt làm ngơ, giờ phút này y-kẻ từng hoàn mỹ đến độ một cái giận dữ cũng không hiện lên mặt, nhưng giờ đây trong ánh mắt của y rõ ràng chỉ có sự kích động cùng phẫn nộ thiêu đốt, trên gương mặt, từng mạch máu trên cơ thể đều nóng đên muốn vỡ ra.

Yến Giai Ny phất tay bảo đám vệ sĩ lui xuống, nàng cười đến đơn thuần, giống như một tiểu cô nương đang trêu chọc tình nhân của mình:

– Sao lại nhìn chằm chằm ta một cách hung ác vậy, muồn đánh nhau sao?

– Ta đang nghĩ muốn giết cô. – Đồng Hi Diệp nói gằn từng chữ một.

– Nhớ lúc trước ngươi đã có lần nói rằng ngươi chưa từng liếc mắc nhìn ta dù chỉ một chút, đúng không? Nhưng hiện tại trong mắt ngươi đều tràn ngập hình ảnh của ta!

Đồng Hi Diệp thả nàng ra, thấp giọng nỏi:

– Hắn đang ở đâu?

– Đang ở nhà của các ngươi, đang bị cột trên giường… Ngươi không bận tâm chuyện hắn bị bao nhiêu nam nhân chơi đùa sao?

Đồng Hi Diệp kiên quyết xoay người rời đi, bóng dáng y nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Yến Giai Ny.

Yến Giai Ny cũng không để ý tới, xoay mắt đối diện với một người phụ nữ phốt pháp (mập) đang ngồi trong xe:

– Lý luật sư, ngươi đã tận mắt chứng kiến hắn đã dùng vũ lực với ta- vợ của hắn, như vậy là bạo lực gia đình, vậy là có thể mà đệ đơn ly hôn rồi đúng không?

Người phụ nữ kia đẩy đẩy mắt kính, nghiêm trang nói:

– Đúng là như vậy, nhưng cô đã suy nghĩ kỹ càng chưa?

– Cái gì?

– Ta có cảm giác cô rất yêu người nam nhân kia.

Yến Giai Ny đột nhiên cười:

– Đáng tiếc là có một người nam nhân khác dù không phải chồng ta nhưng lại dạy ta cách thế nào là yêu một người.

—————————————————————–

Đồng Hi Diệp nhẹ nhàng mở cửa ra, vô thanh vô tức đi vào phòng ngủ, Tần Thước đang nằm trên chiếc giường hỗn độn, tay bị tách ra hai bên cột vào đầu giường, trên thân trần trụi, dưới lưng đang đắp một cái chăn đơn mỏng. Hắn đang ngủ, chau mày, giống như một đứa nhỏ hàm chứa ủy khuất đi vào giấc mộng.


Tim như bị đâm xuyên qua, bén nhọn đau đớn, từ đầu đến ngón tay đều tê liệt mất cảm giác, không cách nào có thể nhúc nhích được. Đồng Hi Diệp cũng không muốn đánh thức người đang ngủ say kia, có thể nhìn ngắm hắn y đã thỏa mãn một phần nào đó rồi, mặc cho trong lòng đang đè nén cảm xúc muốn chạm vào người kia.

Một năm này, Tần Thước như thế nào có thể sống qua? Hắn như thế nào có thể chịu sự khuất nhục này? Tần Thước của y, cho tới bây giờ luôn là đứa nhỏ quật cường cùng cao ngạo, cho dù bị công kích như thế nào đi chăng nữa cũng vẫn sẽ mỉm cười như không, so với ánh mặt trời còn chói sáng hơn.

– Mẹ nó, cư nhiên còn ngủ được! – Âm thanh trong trẻo vang lên, không khí nặng nề trong phòng tựa hồ vơi đi không ít.

– Lão Đại, hôm nãy ngươi về rồi sao! Ai, mấy cái dây thừng này sao chặt vậy. – Tần Thước vặn vẹo thân thể, hắn tập trung sức lực cố gắng muốn cởi dây trói, đến độ người kia đến đứng bên cạnh hắn, hắn cũng không hay biết gì.

– Muốn ta giúp không?

– Tốt, mau giúp ta cởi trói đi… – Tần Thước bỗng nhiên quay đầu, miệng mở rộng thật lâu không khép lại được, một lúc lâu mới nói: – Lão Đại, ngươi đã trở lại rồi a.

– Bắt đầu giải thích tình hình đi. – Đồng Hi Diệp nghiêng người ngồi bên mép giường, y từ trên nhìn xuống Tần Thước.

– Chính là lão bà của ngươi a, nàng ta muốn ta một năm không được gặp ngươi mới bằng lòng cứu người ra a. – Tần Thước thở dài một hơi: – Không nghĩ tới cuối cùng nàng lại ra điều kiện như vậy đối với ta.

– Còn nữa không?. – Đồng Hi Diệp tựa hồ không chút để ý thuận miệng hỏi.

Tần Thước biến sắc, chột dạ mặt ngó sang chỗ khác:

– Không có, chính là một năm không gặp ngươi, vốn hôm nay định đi đón ngươi, ai ngờ đâu nàng ta thừa dịp ta không đề phòng mà ám toán ta, còn trói ta lại, nói cái gì mà muốn đi tìm người để tiến hành sự trả thù cuối cùng, nàng ấy không có làm gì quá với ngươi chứ?

Đồng Hi Diệp không thèm nói lại, chỉ là ánh mắt nhìn Tần Thước đã dần dần thay đổi, giống như ngọn lửa đang bốc cháy lên, càng ngày càng nóng lên.

Nhận thấy có gì đó không thích hợp, Tần Thước nuốt nuốt nước miếng, chính mình thấy như biến thành một con nai đang chờ đợi “được” làm thịt:

– Này….Lão Đại, trước tiên hãy cởi trói cho ta được không?

– Không quan trọng, ngươi như bây giờ là tốt lắm rồi. – Đồng Hi Diệp cười khẽ, tay xoa xoa thắt lưng Tần Thước, thân thể y áp lên rồi dùng đôi môi hôn dọc từ tai đến cổ hắn một cách nhẹ nhàng.

– Lão Đại, ngươi đây chính là thừa nước đục thả câu a….. – Ngữ điệu bỗng thay đổi, rung động hẳn lên.

– Ta phát hiện ra ngươi càng ngày càng ương bướng. – Đồng Hi Diệp nhanh chóng công thành đoạt đất, động tác nóng bỏng lại phối hợp với khẩu khí lạnh như băng, kỳ quái đến làm cho ai kia phải rùng mình: – Chẳng những không nghe lời ta nói, mà còn nói dối với ta.

Dục vọng đè nén đã lâu bị tấn công trực tiếp, khoái cảm như thủy triều từng lớp từng lớp đánh ập vào thần trí Tần Thước, năng lực suy nghĩ bị cướp đoạt triệt để, Tần Thước thức thời bắt đầu cầu xin:

– Lão Đại ta biết sai rồi a, lần sau tuyệt đối không dám, về sau ngươi nói gì ta đều nghe cả a.

– Thật không? – Đồng Hi Diệp nhếch miệng cười: – Thế hãy nói ngươi yêu ta.

– Mệnh lệnh này ta vẫn sẽ không nghe theo, bởi vì ta chính là muốn nói. – Tần Thước tươi cười sáng lạng: – Ta yêu ngươi, Lão Đại.

Hết chương 16 (Hạ)

~Toàn bộ văn hoàn~

*chỉ chỉ*

Hoàn rồi các vị ơi T^T, hạnh phúc quá vui quá, cứ như vừa mới được bóc tem một em thụ vậy, “đã”dã man XDXDXDXDXD.

Chân thành cảm ơn những nàng đã ủng hộ ta trong suốt chặn đường edit bộ Băng phong chích dục này, và đặc biệt hơn nữa là cảm ơn bé Ni cưng nhà ta, đã giúp ta- kẻ mù vi tính, chỉnh sửa và up bản word này lên, iu cưng lắm, tối nay anh sẽ BDSM cưng để bày tỏ tình cảm nha~.

– 155 –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận