Băng Phong Chích Dục

-Chờ một chút! –Tần Thước bỗng nhiên ngồi dậy.

Đằng Phi tâm chùng xuống, lo lắng:

-Ngươi đổi ý?

-Đổi ý ta cho ngươi ngủ. –Tần Thước cười nói: -Hiện tại, Hỏa Thành và đám đàn em đang còn ở ngoài, ngươi đi ra ngoài sớm quá, bọn họ sẽ biết ta không có tra tấn hành hạ ngươi, tám phần họ sẽ bắt ngươi lại mà giáo huấn một trận a.

-A? –Đằng Phi không hiểu lắm.

-Ở trong này đợi hừng sáng, bọn họ bỏ đi rồi ngươi hẵn đi ra. –Tần Thước hướng cậu vẫy tay: -Lại đây ngồi đi, vừa rồi ta không làm gì ngươi thì bây giờ càng không có làm đâu, yên tâm đi.

Vẫn vài phần không yên, Đằng Phi ngồi bên cạnh Tần Thước, bỗng Tần Thước đột ngốt ngồi dậy, Đằng Phi cơ hồ cả kinh đứng dậy:

-Ngươi làm gì?

-Đi WC. –Tần Thước không quay đầu lại, than thở nói: -Bị ngươi gợi hỏa dục lên nên phải giải quyết thôi, ta không muốn tuổi còn trẻ mà đã bị hỏa dục thiêu chết đâu.

Đằng Phi lẳng lặng cuối đầu vài giây, đột nhiên phì cười một tiếng, ngay cả chính cậu cũng không biết rốt cuộc mình phì cười vì cái gì nữa.

Chờ Tần Thước mang theo vẻ mặt phóng thích đi ra khỏi WC, thì Đằng Phi đã nằm một bên giường thích ý chợp mắt.

-Ngươi đang câu dẫn ta phải không? –Tần Thước cười cười tiến lại gần, nhấc chân đá đá cậu: – Nằm qua một bên đi, ta cũng mệt lắm rồi.

Không bao lâu trước, Đằng Phi cùng hắn còn hận đến nghiến răng nghiến lợi, vậy mà bây giờ lại cùng nhau nằm chung một giường. Trong lòng cậu bình tĩnh đến không ngờ, người nam nhân này giống như có một ma lực vậy, làm cho người khác hoàn toàn tin tưởng hắn.


-Ngươi tên gì?

-Tần Thước, sao vậy? Hứng thú với ta rồi sao?

-Ngươi ở bên Đồng Hi Diệp bao lâu rồi?

-Năm, ân, sáu năm rồi!

-Nói thật, nhìn ngươi chả giống đám đầu đường xó chợ cho lắm(em này bị mù mắt =.=!!!), thế tại sao ngươi lại thành ra thế này?

-A ha hả. –Tần Thước cười lớn, trong mắt có một tia sáng lóe ra, rất sâu xa, sâu đến tận trong lòng, sâu đến quá khứ của mấy nhiều năm trước: -Chuyện đó quả thật rất buồn cười, năm đó, có một nữ nhân không biết từ đâu tới nói với ta rằng nàng bị Lão Đại cưỡng gian. Ta liền ngây ngốc cả tin, không biết tự lượng sức mình đi giết Lão Đại, kết quả bị giáo huấn một trận thành một đống y như rác rưởi rồi bị vứt vào một tòa nhà hoang phế, không bao lâu nữa nó sẽ bị phá bỏ.

Còn nhớ rõ, lúc đó chính mình trợn mắt nhìn lên trần nhà, hơn mấy kg sắt thép bê tông lung lay sắp sập. Như mành chỉ treo chuông, Đồng Hi Diệp đã ôm lấy hắn kéo qua một chỗ an toàn hơn. Bả vai Đồng Hi Diệp đang bị thương nặng, máu huyết trào ra không ngừng, tung tóe cả lên mặt và miệng hắn, nóng ấm, tanh nồng, hết thảy đều rõ một một như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.

Lúc bọn họ bị nhốt ở khu phế tích đó, Đồng Hi Diệp đã để Tần Thước gối đầu nằm trên chân của mình , tay y lạnh như băng đặt lên trên trán của hắn và nói:

-Ta sẽ không để cho ngươi chết.

Tự giễu cười cười:

-Ta là đứa con của kẻ phạm tội cưỡng gian, ta chết đi rồi sẽ là cống hiến lớn cho xã hội.

-Mạng của ngươi là do ta cứu. –Đồng Hi Diệp lạnh lùng nói: -Muốn chết thì hãy vì ta mà chết.


-Muốn a. –Thật sự thống khoái mà đáp ứng, Tần Thước cảm thấy rằng nam nhân này làm hắn thấy thoải mái, hắn chưa từng cảm nhận được sự thích ý cùng yên ổn như vậy bao giờ.

Sáng sớm ngày hôm sau, cả hai ly khải khỏi khu phế tích đó và được đưa tới bệnh viện. Sau đó, hắn liền đi theo Đồng Hi Diệp, hắn vĩnh viễn không quên được Đồng Hi Diệp đã vì mình mà đổ máu. Cùng với đêm đó, tại nới cái lạnh rét căm đến nỗi làm người ta muốn chết, chính y đã cho hắn sự bình thản, thản nhiên.

Đằng Phi nghe xong, duỗi thẳng cánh tay gối dưới đầu đã lâu đến mỏi nhừ và nói:

-Cố gắng quên mình cứu một kẻ đến giết mình, nhìn chung loại sự tình này không giống tác phong làm việc của “lãnh huyết Đồng Tử”. Bất quá bởi vì hắn cứu ngươi một mạng, ngươi liền đem cả đời để trả ơn hắn, này không phải…

-Không hẳn là như vậy. –Tần Thước cười ngả ngớn: -Ta không phải báo đáp hắn vì cái ân tình gì đó, mà là ta thật sự nguyện ý đi theo hắn.

-Nguyên nhân?

-Không thể nói rõ. Có thể vì đi theo hắn ta mới cảm thấy rằng cuộc sống không hẳn quá nhàm chán, có thể là hắn đã giáo huấn ta một con người phải sống như thế nào. Có thể đơn thuần ta thích có người mắng ta, quản ta, cũng có thể mỗi năm đều làm sinh nhật cho ta… -Tần Thước đột nhiên ngừng nói, sắc mặt dần dần ngưng trọng âm trầm: -Không đúng!

-Sao vậy? –Đằng Phi ngạc nhiên

-Ngày mốt mới là sinh nhật ta, không có lý nào hôm nay hắn chúc ta sinh nhật vui vẻ, trừ phi ngày mai có chuyện gì đó đặc biệt. –Tần Thước đảo mắt nhìn đến Đằng Phi đang ở đối diện: -Hắn lợi dụng ngươi dời đi sự chú ý của ta!

Tần Thước bỗng nhảy dựng lên, cầm điện thoại, bấm bấm số rồi lao ra khỏi phòng. Để Đằng Phi ở lại một mình trong phòng, trên mặt lộ ra biểu tình trầm tư, đôi mắt sáng trong, âm tình khó dò.

Kho hàng chứa chất nổ cơ hồ là nơi đàm phán lý tưởng nhất, bởi vì nếu ai nổ súng, kết cục đều sẽ cùng nhau tan xác và lên chầu trời.

Nhị đường chủ của Long Hổ môn-Mạnh Sơn Hổ, là một gã nam nhân đã hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt dữ tợn, gã mặc áo dài đường trang màu đỏ, tay cầm cái tẩu thuốc, xung quanh có hơn hai mươi mấy thuộc hạ. Còn Đồng Hi Diệp vẫn thủy chung mang trang phục màu trắng, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm, đi đến trước mặt gã.


-Đồng Tử, dám đơn thân độc mã đến gặp tao, không đơn giản nha~. –Mạnh Sơn Hổ cười cười, lộ ra một hàm răng hô vàng khè vì hút thuốc.

-Tháng này các ngươi dám nẫng tay trên nuốt mất bốn cái hợp đồng làm ăn của ta, lại có một lần, tự gánh lấy hậu quả -Đồng Hi Diệp đi thẳng vào vấn đề cần nói.

-Lời này của ngươi thật sự không đúng rồi, tiền thì mọi người có quyền kiếm, chuyện có gì ta tác đâu nào. –Mạnh Sơn Hổ không có hảo ý nhìn chằm chằm Đồng Hi Diệp: -Huống hồ chỉ có một ngàn vạn. Nghe nói ai muốn qua đêm cùng với ngươi sẽ chỉ trả số tiền như vậy, vả lại với khuôn mặt này của ngươi… -Gã đưa tay nâng cằm của Đồng Hi Diệp lên

Đồng Hi Diệp khồng hề nhúc nhích, lạnh lùng nói:

-Xem ra đàm phán đã thất bại.

Mạn Sơn Hổ chỉ cảm thấy tia sáng lóe lên trước mắt, một thứ gì đó từ trên tay của mình rớt xuống đất, chất lỏng màu đỏ ấm áp phun ra. Một vũng máu đỏ tươi trên mặt đất bao lấy nửa ngón tay cái, một vết chém hoàn hảo đã cắt đi nửa ngón tay của gã.

Cùng với tiếng kêu thất thanh của Mạnh Sơn Hổ, gã thủ hạ thân tín của Mạnh Sợn Hổ là người phản ứng nhanh nhất, liền rút cây đao bên người hướng Đồng Hi Diệp mà chém tới tấp. Đồng Hi Diệp toàn thân tựa hồ không hề nhúc nhích, xoay cổ tay, y cầm ngược chủy thủ chỉ dài có mười sáu cen-ti-mét trong tay, lại vững vàng chống chọi lại cây đao thể tích to hơn gấp mấy lần. Một bên thanh âm gió thổi của đao, còn một bên thanh chủy thủ lại tỏa khí lạnh như băng. Y chán ghét cùng khinh miệt nói:

-Động đao? Lũ phế vật các ngươi làm sao nhanh bằng ta?

Gã thủ hạ kia cứ nghĩ dùng khảm đao để áp chế Đồng Hi Diệp, nhưng lại không ngờ bị y dùng chủy thủ làm khảm đao kia đâm sâu vào thùng gỗ bên cạnh rút ra không được. Đồng Hi Diệp xoay thanh chủy thủ lại, nhẹ nhàng kề sát cổ và cắt yết hầu của gã, mặt mũi gã tràng đầy hoảng sợ nhìn máu phun ra từ cổ mình. Những giọt máu vung vẩy bắn lên bộ quần áo trắng của y. (ôi anh ngầu quá *tim bay tá lả*)

-Đừng quá kiêu ngạo! –Mạnh Sơn Hổ rống lên, tiếp theo là một tiếng súng vang lên, viên đạn sượt qua gò má của Đồng Hi Diệp (con bà nó~ mún pà băm chết ko hả dám hủy hoại nhan sắc anh Diệp), y hơi bất ngờ và hoảng một chút. Thấy cây súng trong tay của Mạnh Sơn Hổ, đích thật là một cây súng, nhưng lại khác với nhữung cây súng bình thường khác.

Đồng Hi Diệp cười lạnh:

-Dùng ngà voi quý giá để chế tạo ra súng và đạn, giá trị chắc không nhỏ, mà lại không hề có thuốc súng, dùng nó lấy mạng của ta xem cũng coi như nể ta vài phần nhỉ .

Mạnh Sơn Hổ một bên để cho đám thuộc hạ băng bó ngón tay của gã, một bên không dám chậm trễ sùng súng ngắm thẳng vào Đồng Hi Diệp:

-Long thái tử gia ta đây biết ngươi không phải hạng dễ đối phó, đặt biệt tốn cả đống tiền dolla để mua nó về. Ta chọn nơi này để đàm phám là vì biết ngươi sẽ không đem theo súng hay sẽ nổ súng bậy bạ, ngoại trừ cây súng này đây, chỉ có nó mới có thể an ổn nổ súng trong cái kho hàng đầy thuốc nổ này.


Gã tiến đến gần Đồng Hi Diệp, giơ súng chỉa thẳng giữa trán của Đồng Hi Diệp:

-Bất quá ta nghĩ rằng tiêu số tiền đó cũng đáng. Đồng Tử, ta không nỡ cứ như vậy mà giết ngươi, không được chơi đùa với ngươi thật sự là lãng phí, đáng tiếc.

Trên mặt Đồng Hi Diệp không biểu hiện như gã mong chờ, biểu tình như là bối rối hay bị sỉ nhục, y chỉ đạm mạc lộ ra vẻ mỉa mai.

-Đem quần áo cởi hết ra cho ta. –Mạnh Sơn Hổ dùng họng súng gõ gõ vào đầu Đồng Hi Diệp: -Trò hảy chỉ mới bắt đầu thôi.

Đồng Hi Diệp vẻ mặt bình thảng nâng tay cởi bỏ cổ áo, thản nhiên nhìn gã và nói:

-Đúng như ý ngươi.

Bỗng điện thoại của Mạnh Sơn Hổ vang lên, gã nhận lấy điện thoại từ tay thủ hạ một cách cao hứng vui vẻ, nhưng không ngờ cái cao hứng kia lại bị đánh gãy. Giống như cổ bị ai đó bóp chặt đến không thể nói được lời nào. Ngay lúc gã tập hợp đàn em đến đây để đối phó với Đồng Hi Diệp, thì y đã hợp lực lượng lại đánh úp địa phận của gã, cuối cũng đã đánh thắng Phủ Hoàng Long.(chém)

Khóe miệng Đồng Hi Diệp khẽ nhếch lên, y thản nhiên ché nhạo:

-Long Hổ môn không có thành ý đàm phán, chẵng lẽ ta không nhận ra sao?

-Ngươi, ngươi, ngươi dám dùng kế “điệu hổ ly sơn” với bọn ta! Ngươi dám dùng chính bản thân mình làm mổi nhử? –Mạnh Sơn Hổ nói chuyện lắp bắp, tay cầm súng cũng bắt đầu run rẩy, mặt kệ bàn tay đang bị thương, gã bóp chặt mặt của Đồng Hi Diệp, hung tợn nói: -Vậy ngươi có tính đến chuyện sẽ chết trong tay bọn ta không?

Mạnh Sơn Hổ đem mặt tiến sát lại gần mặt y:

-Ta nói sai rồi, không phải trong tay, mà là dưới đũng quần của bọn ta, ngươi sẽ bị chúng ta thao đến chết mới thôi!

-Không muốn chết, thì cách xa hắn ra cho ta! –Từ trên cao truyện đến một tiếng nói, nháy mắt đã làm cho tất cả mọi người phải dời sự chú ý.

Hết chương 4 (Hạ)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận