– Thật sao? Chàng nói…nói…ta…ta…ta…tiểu thư…nghĩa muội…
Liên Nhi kinh hãi lắp bắp, cái đầu nhỏ xinh đẹp lắc qua lắc lại. Nàng bị câu nói vừa rồi của Lục Thiên sợ đến ngây người. Cái gì mà nghĩa muội chứ? Hắn đang đùa nàng sao?
Nhìn tiểu bảo bối của mình đáng yêu như vậy, Lục Thiên không kìm nổi, ôm chặt lấy thân hình mềm mại, khẽ vuốt mái tóc đen dài của nàng, tựa cằm mình lên đỉnh đầu nàng, giọng nói trầm trầm lại mang theo ấm áp:
– Là thật. Sau này nàng có thể đường đường chính chính bước vào nhà ta, không cần e ngại về địa vị, về gia thế. Ta sẽ mãi mãi bên cạnh nàng, vĩnh viễn bảo hộ nàng.
Nghe những lời nói ngọt ngào như vậy, cử chỉ dịu dàng như vậy, Liên Nhi vô cùng mãn nguyện cùng hạnh phúc. Bao nhiêu nghi vấn đều vứt ra đằng sau, rất xa. Nàng cọ cọ khuôn mặt đỏ ửng vào ngực hắn, thanh âm nhỏ như muỗi kêu:
– Thiếp nguyện ý bên chàng suốt đời, suốt kiếp…
Tiểu bảo bối, ta sẽ vĩnh viễn bên cạnh nàng.
Tiểu bảo bối, ta sẽ vĩnh viễn bảo hộ nàng.
Tiểu bảo bối, ta vĩnh viễn yêu nàng…
Hạnh phúc vốn khó tìm, vậy mà Lục Thiên cùng Liên Nhi dễ dàng tìm được.
Ái tình cần đau khổ, vậy mà Lục Thiên cùng Liên Nhi chỉ thấy ngọt ngào.
Giữa muôn vạn người trên thế gian, hai người có thể dễ dàng tìm đến nhau, hạnh phúc đến răng long đầu bạc, âu có thể coi như duyên phận.
Vậy còn Bạch Hàn Băng nàng thì sao? Trên thế gian muôn vạn người, tuyệt nhiên chỉ yêu mỗi hắn. Nhưng đáng tiếc, nàng vĩnh viễn chỉ có thể đứng từ xa nhìn bóng dáng hắn quay đi.
Liên Nhi đã chính thức trở thành nghĩa muội của Bạch Hàn Băng dưới sự chứng kiến của Lục Thiên. Sau đó, Liên Nhi vẫn ở Bạch Uyển, nhưng với thân phận cao quý hơn. Điều này làm hầu hết gia nhân trong phủ có chút ghen tị nhưng rồi lại thấy ngưỡng mộ. Họ ngưỡng mộ Liên Nhi có vận khí tốt đến như vậy, được Đệ nhất Lục cầm yêu thương, lại có chủ nhân nhân ái giúp đỡ… Không biết Liên Nhi đã tu được mấy kiếp nha~…
Bạch Hàn Băng tựa người vào cửa sổ, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, bạch y khẽ động, duyên dáng như cánh hồ điệp. Tiết trời ngày càng lạnh, bạch mẫu đơn không thể nở được nữa, Liên Nhi không muốn thấy cảnh tiêu điều nên trồng thêm một loại hoa màu tim tím mà chính nàng cũng không biết tên. Tiểu thư, à không phải. Là nghĩa tỷ, nghĩa tỷ ngày ngày nhìn vạt hoa tím rồi cười buồn, khe khẽ nói gì đó mà nàng không nghe thấy.
Lục Thiên không hiểu cái tên bằng hữu Hồ Phong chết tiệt ấy có gì tốt đẹp mà khiến nghĩa tẩu thanh khiết như đóa sương mai trở nên u uất như vậy. Mà tiểu bảo bối của hắn quả thật không có đầu óc mà, cư nhiên đem diên vĩ một loạt trồng ở Bạch Uyển. Diên vĩ – ái tình tuyệt vọng. Tâm tình của nghĩa tẩu cũng là ái tình tuyệt vọng.
Nghĩa tẩu ngày càng gầy, mỗi bữa ăn rất ít. Không lấy nước mắt rửa mặt nhưng nụ cười đeo trên mặt lại khiến người khác đau lòng. Hắn đã từng có ý định chuốc xuân dược cho cái tên hỗn đản kia rồi bê vào Bạch Uyển, nhưng nghĩ kĩ lại đó không phải là ý hay. Rõ ràng thấy tên mắt chó kia cũng yêu nghĩa tẩu, nhưng không biết vì cớ gì mà luôn dày vò tinh thần của nàng. Còn Bạch Chu Lăng, hắn lờ mờ cảm thấy nàng ta không phải thiện lương, tươi tắn như cái vẻ bề ngoài. Nhưng chỉ là hồ nghi nên hắn cũng không dám khẳng định. Lại đưa mắt về phía nghĩa tẩu, Lục Thiên cảm khái lẩm bẩm:
– Hồng nhan bạc mệnh.