Băng Phong

Khi Bạch Hàn Băng tỉnh giấc, mặt trời lên đến đỉnh đầu. Lòng nàng tràn ngập cảm giác hoang mang, thân thể cùng thần trí vẫn linh mẫn, không phải dấu hiệu của trúng thuốc mê. Nhưng nàng vẫn cảm thấy nghi ngại. Đã rất lâu, rất lâu nàng không ngủ say đến thế. Một chút tia sáng lóe lên, thật nhanh, nhưng rồi lại bị chính nàng dập tắt. Nàng cười giễu bản thân ngu ngốc. Nàng lại mong đợi cái gì nữa đây?
Ngồi ngây ra ở giường một lúc lâu, Bạch Hàn Băng nhớ ra rằng nàng chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh bên ngoài Bạch Uyển. Thực ra nàng đã được nghe Liên Nhi cùng các a hoàn khác kể về các nơi khác trong Hồ gia. Cũng biết đại khái nơi nào ai ở, nơi nào không có người lui tới. Nơi bị bỏ không trong Hồ gia không nhiều lắm, chỉ có Điệp Vũ cư cùng Thanh Trúc đình. Nàng chợt nổi hứng muốn tới hai nơi đó, coi như là nàng tò mò đi. Thay một bộ y phục màu lam nhạt, nhờ Hàn Mai – a hoàn mới của nàng vấn lại tóc, kiểu tóc cầu kì phức tạp của các vị phu nhân.
Bạch Hàn Băng vừa bước ra khỏi Bạch Uyển đã chạm mặt Bạch Chu Lăng. Biểu tỷ của nàng vẫn thích những bộ xiêm y màu đỏ, cùng với nụ cười trong sáng tươi trẻ mê người. Bach Hàn Băng có hơi bất ngờ khi nhìn thấy sau lưng Bạch Chu Lăng chỉ có duy nhất Mai Nhi – a hoàn hồi môn của nàng. Một cỗ cảm giác bất an bắt đầu xâm chiếm tâm tư Bạch Hàn Băng. Giữ vững thần thái bình thản, nàng hành lễ rồi cất lời:
– Tỷ quá bộ sang Bạch Uyển thật là vinh hạnh cho muội tử. Chẳng hay có việc gì dạy bảo?
Bạch Chu Lăng chu chu môi, làm ra bộ dáng tinh nghịch:

– Biểu muội, tỷ đến thăm muội mà. Rất lâu rồi muội không tới thăm tỷ đó nha… Mấy ngày hôm nay Phong không cho tỷ rời phòng, chán muốn chết đi được. Tỷ lại còn bị tiểu tử trong bụng nghịch ngợm không thôi nữa. Aizz… Là tỷ rất nhớ, rất nhớ muội nha
~Vừa nói Chu Lăng vừa ôm lấy cánh tay Bạch Hàn Băng vô cùng thân thiết. Bạch Hàn Băng cẩn thận gỡ tay mình ra khỏi vòng ôm của Bạch Chu Lăng, nhàn nhạt nói:
– Trời lạnh rồi, tỷ vào đi. Để thân thể lạnh là không tốt cho hài tử trong bụng. Bach Uyển không có gì đặc sắc, để tỷ phải chê cười rồi.
Nàng nhường cho Bạch Chu Lăng đi trước, còn bản thân thì chậm rãi bước đằng sau, cố gắng tìm ra một sự khác biệt dù là nhỏ nhất trong thần sắc của Mai Nhi. Nhưng hoàn toàn thất bại. Bạch Hàn Băng là người rất thông minh, từ lâu đã phát hiện ra Bạch Chu Lăng không đơn thuần như nàng ta tỏ ra, cũng chẳng phải là người dễ đối phó. Nàng cố gắng tránh thật xa Bạch Chu Lăng nhưng lần này là nàng ta tìm đến tận cửa, khó có thể trốn tránh. Chi bằng thử một lần đối mặt xem sao.
– Á!
– Thiếu phu nhân cẩn thận!
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến Bạch Hàn Băng không kịp nghĩ ngợi, thân thủ lao ra đỡ lấy thân hình nặng nề đang nghiêng ngả của Bạch Chu Lăng. Nhưng nàng chợt thấy sau gáy đau nhói rồi không còn thấy gì nữa, tất cả chỉ còn lại một màu đen kịt. Giống như những ngày sắp tới của nàng, cũng đen như vậy.
Nguyệt Lăng đình.

– Lão… lão gia… là lỗi của Mai Nhi. Là Mai Nhi không nên để thiếu phu nhân đi trước, là Mai Nhi không nên… không nên để thiếu phu nhân tới Bạch Uyển… để thiếu phu nhân bị… bị sảy thai. Lão gia, là lỗi của Mai Nhi! Là lỗi của Mai Nhi!
Mai Nhi quỳ ở dưới sàn, toàn thân run rẩy không ngừng, hai cánh tay nhỏ bé níu chặt lấy chân Hồ lão gia. Mai Nhi không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám buông tay, giọng nói cơ hồ bị tiếng nấc nghẹn che khuất, khiến người khác cảm thấy đau xót.
Bạch Chu Lăng yếu ớt mở khẽ rèm mi, thanh âm khó nhọc cùng mệt mỏi từ trên giường vọng xuống:
– Cha… Đừng trách Mai Nhi… Là lỗi… của con… Con không nên… không nên rời khỏi giường, cũng không nên rời khỏi Nguyệt Lăng đình… Là con… năn nỉ… Mai Nhi… bắt ép nàng dẫn tới Bạch Uyển… Con chỉ… muốn tới thăm… Băng muội… một chút… một chút… nhưng… nhưng… Con không biết… không biết… hài tử… hài tử… lại dễ dàng mất đi như vậy…
Từ đôi mắt đẹp của Bạch Chu Lăng, một giọt lệ trong suốt chảy xuống. Nhắm mắt lại, cánh môi nhợt nhạt nở một nụ cười thê lương, nàng gắng gượng lấy tay chạm vào phần bụng bằng phẳng của mình, nước mắt thấm đẫm khuôn mặt tiều tụy. Nhìn thấy cảnh này, Hồ lão phu nhân đau lòng vuốt mái tóc nàng, khe khẽ an ủi:

– Hài tử ngoan, cố gắng tĩnh dưỡng, đừng quá đau buồn mà ảnh hưởng tới thân thể.
Hồ Phong lúc trước trầm mặc không nói, bây giờ bước tới bên giường, nắm lấy đôi bàn tay xanh xao đang đặt lên bụng của Bạch Chu Lăng, giọng nói trầm trầm phảng phất chua xót:
– Không sao cả. Tất cả đều không sao cả. Chỉ cần nàng mạnh khỏe là tốt rồi. Coi như Hồ gia không có duyên với đứa bé này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui