Từng bước, từng bước dẫn Bạch Hàn Băng tới Nguyệt Lăng đình. Hồ Phong nhẹ nhàng mở cửa phòng, như sợ làm người bên trong giật mình. Giọng nói nhu hòa, trầm đục:
– Lăng Nhi, nàng còn chưa ngủ sao?
Chỉ trong một cái nháy mắt, Bạch Hàn Băng đã hiểu Hồ Phong dẫn nàng tới đây để làm gì. Hành hạ nàng? Muốn nàng quỳ gối xin tha lỗi? Nàng sẽ làm dù có vứt bỏ tôn nghiêm của chính mình. Đầu gối cách một lớp vải dày vẫn cảm nhận rõ ràng cái buốt lạnh của mặt đất, và trái tim yêu ớt của nàng cũng buốt lạnh như băng.
Hồ Phong tiến đến bên Bạch Chu Lăng, khẽ nâng thân thể tiều tụy của nàng ta ngồi dậy, ôn nhu đút thuốc cho nàng ta. Bạch Chu Lăng thẹn thùng vui sướng, gò má nhuộm hồng một mảnh. Khẽ quay gương mặt xinh đẹp ra ngoài, ánh mắt rơi xuống người đang quỳ trước mặt, Bạch Chu Lăng hoảng hốt níu tay áo Hồ Phong:
– Phong, sao chàng lại bắt Băng muội tới đây? Thiếp đã nói lỗi không phải do nàng mà… Chàng mau bảo Băng muội đứng dậy, Phong…
Bàn tay to nắm nhẹ lấy cằm Bạch Chu Lăng, xoay mặt nàng ta đối diện với mặt mình, Hồ Phong nói từng chữ, từng chữ:
– Nàng ta mới là người có lỗi, nàng không cần phải hạ mình như vậy. Nàng mất đi hài tử là có người cố ý gây chuyện. Chỉ là một sinh linh bé nhỏ chưa thành hình mà có người nhẫn tâm hãm hại. Có phải là quá mức ác độc không?
Từng lời như đâm thẳng vào tâm tư Bạch Chu Lăng, trong lòng sợ hãi vô cùng nhưng vẻ mặt vẫn không đổi, ánh mắt vẫn vẻ thiện lương vô tội, duy có lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, khẽ run run. Bach Chu Lăng thầm cảm thấy thật may mắn khi tay nàng ta đã đặt dưới chăn, nếu không… nếu không… Quả thực không dám nghĩ tới nữa.
Ánh mắt Hồ Phong gắt gao đem người ngồi trước mắt buộc chặt. Cơ hồ hắn có thể dễ dàng đọc được tâm tư nàng ta, nhưng lại cảm thấy mờ mịt, khó nắm bắt. Hàn ý trong đáy mắt ngày càng dày, ý định giết người quả thực không tồi nhưng hắn vẫn phải kìm lại. Hít vào một hơi thật dài, mi mắt hắn khẽ buông, mắt phượng nhắm hờ, bạc môi mở ra, lãnh khốc vô tình tới cực điểm:
– Mai Nhi! Mang cho ta chén trà trên bàn lại đây.
Mai Nhi tuân leengj, cung kính đem chén trà tới trước mặt Hồ Phong. Nhưng hắn không nhận lấy, phất ống tay áo về phía Bạch Hàn Băng:
– Cho nàng ta uống. Đó là cái giá cho việc hãm hại hài tử của ta.
Tim Bạch Hàn Băng như hóa đá. Nàng cảm thấy lạnh, rất lạnh, tựa như thân thể bị ném xuống hầm băng. Bình thản nhận lấy chén trà, nụ cười nhàn nhạt của nàng trở thành một nụ cười rạng rỡ như ánh dương. Rạng rỡ chói mắt đến mức khiến người ta thương cảm, đau xót.
Nàng biết đây là cái gì, đây là Tuyệt Mị Tử Trà. Sắc lam trong suốt, lóng lánh, hương thơm mị hoặc, đúng là tuyệt mị như tên của nó. Nhưng đây lại không phải trà, mà là độc dược. Không làm chết người lại làm cho người xinh đẹp gấp bội phần. Có điều nếu người uống bị thương, dù là vết thương nhỏ như trầy da cũng khiến người đó chảy rất nhiều máu, không ngừng tuôn ra. Nếu không kịp thời cầm máu hoặc tìm biện pháp làm máu đông lại thì kết cục không thể tránh đó chính là chết. Nhưng không chỉ có thế, người uống độc dược này tương lai sẽ không thể có con được nữa, vĩnh viễn cô đơn.
Bạch Chu Lăng khẽ giật mình kinh sợ. Hồ Phong hắn không phải yêu Bạch Hàn Băng sao? Không, tuyệt đối không thể. Có người nào lại để cho người mình yêu uống độc dược không? Không. Vậy bao nhiêu mưa kế trước đây… Còn có hài tử… Nàng đã làm cái gì thế này? Làm ra cái loại sự tình gì đây? Một phần lương thiện nhỏ bé lên tiếng muốn ngăn chặn Bạch Hàn Băng uống độc dược nhưng cơ thể lại không tuân theo, chỉ ngồi trơ ở đó nhìn Bạch Hàn Băng chậm rãi đưa chén trà lên miệng, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Một chén trà nhỏ, nàng uống vô cùng chậm rãi. Như thể muốn thưởng thức hương vị của nó vậy. Nhưng chỉ có nàng mới biết, Tuyệt Mị Tử Trà rất đắng, rất khó uống. Đôi lông mày thanh thanh khẽ nhíu lại, nàng cảm thấy như có lửa đốt trong người, vô cùng khó chịu. Đặt chén trà xuống mặt bàn, nàng cố gắng hết sức lực quay đầu về phía Hồ Phong, cười nói:
– Thiếp có thể đi được chưa?
Hồ Phong nhìn bộ dạng chật vật của nàng, khóe môi nở nụ cười lạnh:
– Nếu ngươi muốn thì cứ đi. Giờ Ngọ ngày mai tới Phong đình gặp ta.
Vẫn nụ cười rạng rỡ như trước, nàng thi lễ rồi khó nhọc quay người bước về phía Bạch Uyển.
Bạch Uyển nằm ở góc phía Tây của Hồ gia, xa xôi hẻo lánh. Còn Nguyệt Lăng đình lại nằm gần đại sảnh, ở vị trí được coi như trung tâm của Hồ gia. Hồ gia rất lớn nên quãng đường từ Nguyệt Lăng đình tới Bạch Uyển là rất dài. Bạch Hàn Băng đầu váng mắt hoa, cố gắng bám trụ lấy bức tường lê bước về phòng mình. Nhưng đi chưa được nửa đường, độc tính phát tác, mắt đột nhiên không còn nhìn thấy, âm thanh cũng biến mất, chân tay nhũn ra. Nàng khuỵu xuống, đôi bàn tay bé nhỏ chống xuống, giữ vững trọng tâm cho cơ thể. Chống chọi không được bao lâu, nàng ngã xuống thảm cỏ xanh mượt, hai mắt nhắm lại, một giọt lệ lặng lẽ lăn dài rồi biến mất ở trong tóc mai của nàng.