Băng Phong

Lục Thiên nhìn chằm chằm vào gương mặt vô hồn của Hồ Phong, khóe môi Lục Thiên khẽ nhếch, nắm tay duỗi ra, quay người rời đi. Đến cửa, bất giác Lục Thiên phun ra một câu:
– Ngươi không định làm cho nàng nhớ lại ngươi sao?
Hồ Phong trầm mặc một lúc lâu mới cất tiếng:
– Nếu nhớ lại làm nàng đau khổ thì thà rằng nàng cứ nghĩ Hồ Phong đã chết rồi còn hơn. Ít nhất nàng cũng đã có kí ức hạnh phúc với Hồ Phong của nàng. Còn sự thật… Để thời gian chôn vùi đi.
Lục Thiên không nghĩ tới Hồ Phong hắn quen sẽ nói ra những lời này, hắn sững sờ hồi lâu, dường như đây không phải Hồ Phong mà hắn biết. Lục Thiên tự cười nhạo chính mình, đã bao giờ hắn biết được con người thật của Hồ Phong đâu? Khẽ lắc đầu, Lục Thiên phất trường bào đi khỏi Phong đình.
Bạch Uyển.
– Này, Hàn Mai, ngươi nói cho ta, cái người hôm nay cứ hỏi chuyện tướng công là ai vậy? Tên hắn là gì? Hàn Mai, đừng nghĩ tới chuyện giấu ta….
– Phu nhân… Chuyện này…. Người đừng hỏi nô tì, nô tì cũng không biết. Người đi hỏi lão phu nhân xem…
– Hàn Mai… – Bạch Hàn Băng kéo dài giọng, bàn tay nắm lấy góc áo của Hàn Mai, mở to đôi mắt trong suốt, rèm mi chớp chớp. Khuôn mặt yêu kiều không thể làm người khác khước từ. Hàn Mai nghĩ ngợi một lúc, khuôn mặt trở lại điềm đạm:
– Quả thực nô tì không biết. Có thể là bằng hữu của thiếu gia chăng?
– Bằng hữu của Phong? – Nhíu nhíu mi, nàng quả thực có phần tò mò vị bằng hữu này.
Hàn Mai len lén ra ngoài nhân lúc chủ tử đang trầm tư. Nhẹ nhàng khép cửa lại sau lưng, nàng nhanh chóng chạy tới Bạch Liên các, nói ra toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi. Lão phu nhân suy nghĩ một hồi mới mở được miệng:
– Cứ nói với phu nhân của ngươi, tên hắn là Dạ Phong. Là ân nhân của thiếu gia, đồng thời cũng là bằng hữu của thiếu gia. Dạ phủ ở Lạc Bình thành, vì có việc ở đây nên mới tới Hồ gia tá túc. Dạ Phong chưa lập gia thất…. À, ngươi gọi thiếu phu nhân đến đây, ta có chút chuyện cần nói với nàng.
– Nô tì tuân mệnh. – Hàn Mai cung kính cúi người hành lễ rồi nhanh chóng đi ra.
Lão phu nhân mệt mỏi dựa người vào ghế. Biết làm sao để chuộc lỗi với bằng hữu quá cố của bà bây giờ? Ngày đầu tiên Bạch Hàn Băng bước vào cửa, bà biết đây là không đúng, nhưng không đúng như thế nào thì bà không biết. Đến bây giờ mới biết, hóa ra tất cả là sai lầm. Tất cả là sai rồi…
– Lão phu nhân, thiếu phu nhân đã tới rồi ạ.
– Mau đưa nàng vào đây.
– Lăng Nhi bái kiến mẫu thân.
– Không cần đa lễ lằng nhằng như vậy, mau mau ngồi xuống. Ngươi còn chưa khỏe đâu…
– Vâng… Chẳng hay mẫu thân có gì dạy bảo?
-… Ngươi cũng biết bệnh tình của Băng Nhi chứ? Tất cả là do Phong gây ra, ta nghĩ ta sẽ để hắn chuộc lại lỗi. Nhưng bây giờ Băng không thể nhớ được gì về hắn, a, không đúng. Là có nhớ nhưng lại là một kí ức hoàn toàn mới mẻ, khác xa so với hiện tại. Ta nghĩ như vậy cũng tốt, Băng cũng đã chịu khổ vì Phong nhiều rồi, đến lượt hắn đền đáp lại. Chỉ có điều hơi bất tiện cho ngươi…
– Mẫu thân, xin người cứ nói thẳng, Băng muội thành ra như vậy, Lăng Nhi cũng phải gánh một phần trách nhiệm. Có gì làm được Lăng Nhi lập tức làm…
– Chỉ là một chuyện nho nhỏ thôi, từ nay ngươi không nên tới gần Hồ Phong nữa. Bởi trong mắt Băng, hắn chính là vị bằng hữu cô độc không thê tử của Hồ Phong. Ngươi là chính thê của Hồ Phong mà lại suốt ngày đeo dính lấy bằng hữu của hắn là loại sự tình không thể chấp nhận được. Vậy nên những ngày tiếp theo, có thể Phong sẽ ít gặp ngươi…
– Mẫu thân, Lăng Nhi hiểu rồi. Lăng Nhi sẽ cố gắng hết sức để giúp cho Băng muội có được hồi ức tốt đẹp nhất. Cũng đã muộn rồi, Lăng Nhi không làm phiền mẫu thân nghỉ ngơi nữa, Lăng Nhi xin phép về phòng.
– Ừm, ngươi nhớ bảo toàn thân thể, chú ý một chút.
Nhìn thân ảnh đỏ tươi chói mắt đã rời đi rất xa, lão phu nhân vén bức họa đồ trên tường làm lộ ra một ô cửa nhỏ có gắn những chấn song sắt, khắc sâu vào trong tường, vô cùng kín đáo. Bà gõ lên cửa ba lần liên tục rồi ngừng một chút lại tiếp tục gõ tiếp năm lần. Tấm vải dày ngăn cách được nâng lên, giọng nói âm lãnh như từ âm ti truyền sang, như gần như xa:
– Hồ phu nhân, thỉnh.
– Điều tra âm mưu của Bạch Chu Lăng ngay lập tức, đồng thời tìm hiểu xem sao Phong lại có được Tuyệt Mị Tử Trà.
– Người không yêu cầu thuốc giải sao? – Giọng nói bên kia cửa vẫn cứ đều đều như vậy.
– Không cần, mà nếu ta yêu cầu thì ngươi có thể cung cấp giải dược cho ta sao? Nhanh đi đi. – Lão phu nhân không hài lòng nhíu nhíu mi.
– Nô tài tuân mệnh. – Sau đó tấm vải lại được buông xuống, Hồ lão phu nhân cũng khôi phục lại vị trí cũ cho bức họa trên tường.
Bà đã nghi ngờ Bạch Chu Lăng từ lâu nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy điểm gì khả nghi. Hôm nay bà mới được tận mắt chứng kiến tài năng điều khiển cảm xúc trên mặt của Bạch Chu Lăng. Từ đầu tới cuối nàng ta chỉ cười rạng rỡ, vẻ mặt nhu thuận hiền lành. Có trời mới biết nàng ta nghĩ cái gì trong đầu. Một ả đàn bà nhẫn tâm đem giết chính hài tử trong bụng để đạt được mục đích thì còn việc gì tàn ác hơn mà ả không thể làm chứ? Băng, ta sẽ cố gắng hết sức để giúp con… Nhưng ta không chắc sẽ bảo vệ con chu toàn. Lão thiên, người hãy giúp ta…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui