Bạch vương phủ.
– Tiểu thư, sao người không phản đối? Đường đường là nữ nhi của Bạch vương gia mà lại chịu làm trắc thê của Hồ thiếu gia? Hồ gia? Phi! Chỉ là một cái thế gia, lấy được tiểu thư nhà ta là phúc bảy mươi đời… Phi!
Liên Nhi một thân thanh y xinh đẹp, lớn tiếng phỉ nhổ. Nghe nói cha con Hồ gia tới bàn chuyện hôn sự, nàng mới lén lén lút lút như trộm, nấp ngoài cửa nghe lén. Những tưởng sắp được nhìn thấy tiểu thư đẹp như tiên nữ hạnh phúc sung sướng, nào ngờ cái tên Hồ thiếu gia gì gì kia đập vỡ mộng đẹp. Nàng lại tiếp tục mong chờ Vương gia cự tuyệt, nhưng lại tiếp tục phải rước lấy một bụng khí tức.
– Ta còn không tức giận thì ngươi tức cái gì? Làm trắc thê? Cũng được. Ta không cầu nhiều, được như thế là đã quá tốt rồi.
Bạch Hàn Băng nhàn nhạt nói. Quả thực đây là việc đáng mừng đối với nàng. Làm trắc thê cũng được mà làm chính thê thì nàng không dám với, đã có lúc nàng chỉ mong muốn mình là một nha hoàn nho nhỏ hầu hạ hắn. Nhưng nay giấc mộng được bên cạnh hắn đã sắp thực hiện được, nàng còn cần cái gì nữa? Tuy Bạch Hàn Băng biết hắn không thích nàng nhưng nàng cả đời chỉ mong bên cạnh hắn, dù bị hắn lạnh nhạt, ghét bỏ nàng vẫn yêu hắn, sẽ không từ bỏ. Dù sao thì nàng cũng không có được ấm áp trong Vương phủ đầy hoa lệ này từ rất lâu rồi…
Bạch Hàn Băng nhìn bộ giá y trước mắt mình. Màu đỏ, đỏ như máu, đỏ đến chói mắt, đỏ đến đau lòng…
Rằm tháng tư, Hồ gia được trang hoàng lộng lẫy hơn hẳn ngày thường, khắp nơi nhộn nhịp bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ của Hồ thiếu gia. Chỉ duy nhất có một nơi vẫn tĩnh mịch, không chịu ảnh hưởng của bầu không khí vui vẻ rộn ràng ngoài kia. Bạch Uyển vẫn nhuốm màu lặng lẽ, cô tịch vốn có, khung cảnh ngập tràn trong sắc trắng thanh khiết của những đóa mẫu đơn, mùi hương nhàn nhạt vướng vít khắp nơi trong Uyển. Trong sắc trắng lại nổi bật một thân hồng y nam tử, mái tóc đen búi hững hờ, những sợi tóc theo gió khẽ bay, dáng vẻ ấy nhìn thật mỹ lệ mà cũng thật cô đơn. Hắn bứt một đóa bạch mẫu đơn, rồi không hề thương tiếc mà vò nát, từng cánh hoa khẽ rơi xuống nhưng vẫn đẹp vô cùng, vẻ đẹp thê lương khi bị người khác hủy hoại, tàn phá… Hồ Phong ngây người nhìn những cánh hoa trắng muốt rơi trên mặt đất, rồi như tỉnh mộng, hắn lập tức quay người bước ra khỏi Bạch Uyển, như trốn tránh một cái gì đó…
Hôn lễ đã được bắt đầu, Bạch Chu Lăng là chính thê nên nàng được bước chân vào Hồ gia sớm hơn và long trọng hơn Bạch Hàn Băng. Một canh giờ sau, Bạch Hàn Băng mới chính thức trở thành người của Hồ gia, bắt đầu chuỗi ngày bi kịch đẫm nước mắt mà chính nàng còn chẳng ngờ được là sẽ thê thảm đến nhường ấy…
P/s: Bắt đầu từ chương ba trở đi, cuộc sống của Hàn Băng không còn như xưa nữa…. Mà là bắt đầu của NGƯỢC, NGƯỢC NỮA, NGƯỢC MÃI….. Hắc hắc hắc…..