Đêm tối tĩnh mịch bao phủ lấy tòa biệt viện trong Hồ gia. Nơi này có đôi phần giống với Bạch Uyển của nàng, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của không khí Xuân niên sắp tới. Có điều nếu nói nơi ở của nàng là nơi thanh nhã không vướng bụi trần, thì nơi này lại mang chút u ám, phần nào giống cõi âm. Có lẽ do tòa biệt viện này nằm ở nơi quá hẻo lánh chăng?
Nàng để mặc Dạ Phong trong khuê phòng, hắn chỉ bị bất tỉnh ba canh giờ, chắc cũng sắp tỉnh rồi, nàng cũng chẳng muốn nghĩ tới bất kì một lời giải thích hay biện bạch về việc nàng giấu diếm võ công. Dù gì chuyện này sớm muộn gì cũng bại lộ, có điều là sớm hay muộn mà thôi. Bạch Hàn Băng chống cằm ngắm nhìn màn đêm qua ô cửa sổ nhỏ, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Tại sao vừa rồi nàng nhìn hắn lại nhớ tới chàng? Nhưng khí chất trên người hắn rất giống với chàng…
Làm sao đây? Nàng… Nàng rung động trước hắn rồi sao? Chỉ vì hắn giống chàng? Làm sao có thể…?
Nhưng nàng có thể cảm nhận được trái tim của mình đập vô cùng hỗn loạn khi đứng trước mặt hắn, khi nhìn vào mắt hắn, khi trrong thấy bóng dáng cô tịch của hắn… Nhưng xúc cảm này cũng tương tự như trước đây, khi nàng bên chàng, bên Hồ Phong. Phong, hắn là bằng hữu của chàng. Chàng bảo thiếp phải làm sao?
Lần trước Bạch Hàn Băng còn cân nhắc, còn có ý nghi ngờ tình cảm của mình, nhưng hôm nay nàng quả thực đã xác định được rồi. Cũng biết phải làm sao rồi.
Tuyệt tình.
Bởi nàng không muốn tiếp tục dây dưa, làm ra chuyện có lỗi với Phong. Phong… Hồ Phong… Dạ Phong… Kiếp này ta có mối duyên nợ với hai người. Để kiếp sau ta trả nợ được không? Kiếp sau ta nhất định sẽ trả hết mà. Nếu không hết, còn kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa… Còn kiếp này, Dạ Phong, mong ngươi thứ lỗi cho ta, ta chỉ có thể làm nương tử của Hồ Phong mà thôi… (2 ng` là 1 mà chị ơi
~)
– Loạt xoạt… – Hai tiếng rất nhỏ vang lên từ bụi cây gần đó. Bạch Hàn Băng cảnh giác, ánh mắt nhanh chóng nhìn thấy một thân ảnh màu vàng đang chuyển động. Hai ngón tay của nàng khẽ động, chỉ nghe tiếng xé gió rồi:
– Huỵch!
Thân ảnh màu vàng đó đã nằm bất tỉnh trên mặt đất. Nàng nhanh nhẹn nhảy xuống, tiến gần tới người nằm trên mặt đất, xem xét gương mặt của người đó. Hai tròng mắt mở to, gương mặt lạnh ngắt như không còn sức sống. Nàng chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng. Đưa tay lên mũi thì không còn thở nữa, sờ tay của người đó nàng chỉ cảm thấy lạnh cứng. Người này đã chết từ lâu rồi, chết do trúng độc. Lại xem xét kĩ 1 lượt gương mặt của xác chết, nàng cảm thấy không được quen mắt lắm, có vẻ là một a hoàn của phòng khác. Nhưng tại sao lại có thể chuyển động được? Bật giác nàng ngửi thấy một mùi hương lạ. Không xong! Trong đầu vừa nghĩ tới thì trước mắt đã không còn nhìn thấy gì nữa.
– Bạch Hàn Băng ơi Bạch Hàn Băng! Ngươi nghĩ ngươi có võ công thì có thể đối phó với chủ tử của ta sao? Ngươi còn non nớt lắm…
– Chủ tử, việc người dặn dò Mai Nhi đã an bài đâu vào đó. Người không cần lo lắng nữa. – Mai Nhi nhanh chóng báo cáo lại tình hình bên ngoài, gương mặt xinh đẹp như hoa tỏ vẻ mừng rỡ.
– Tốt. Ta không tin lần này Bạch Hàn Băng vẫn còn có thể tồn tại được ở trong Hồ gia. – Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nở một nụ cười âm lãnh, nụ cười của quỷ dữ. Bạch Chu Lăng phe phấy chiết phiến màu đỏ trên tay, tiếp tục nói, thanh âm vẫn dịu dàng như trước:
– Có điều hình như ta cảm thấy Hồ phu nhân vẫn không tin tưởng ta. Lần này… – Mắt hoa đào tràn ngập tiếu ý, xinh đẹp như mùa xuân. Câu nói này Bạch Chu Lăng cố ý bỏ lửng. Lần này… Không biết rằng bà ta có còn tin tưởng được biểu muội yêu quý của Bạch Chu Lăng này nữa không….