Ngày ngày tháng tháng êm đềm trôi qua, khí trời bắt đầu lạnh, Bạch mẫu đơn không còn ra hoa nữa, Bạch Uyển nhuốm vẻ cô đơn khôn cùng. Nhưng ngày nào ở lương đình cũng vẳng ra tiếng đàn, tiếng cười đùa nói chuyện, không khí ấm áp hơn trước rất nhiều.
– Lục Thiên, Liên Nhi ta quyết không phục, không phục… AAAA~ Tiểu thư… Lục Thiên hắn… hắn…
– Mỹ nhân qua đây, ta còn chưa làm gì nàng mà.
– Tiểu thư, sao người nỡ nhìn thấy chết mà không cứu?
-… Ngươi sắp chết sao? Bao giờ ngươi chết hãy gọi ta. Phiền phức.
– ….. Tiểu thư!!!!
– Mỹ nhân, nàng thấy đó, tiểu thư nhà nàng cũng không cứu nổi nàng đâu… Hắc hắc…
– A~ Bỏ ta xuống, bỏ ta xuống… Phi lễ, mau… mau… Hỗn…
Liên Nhi đỏ bừng mặt, giãy giụa cật lực trong vòng tay rắn chắc của Lục Thiên. Lục Thiên cười gian tà, vẻ mặt yêu mị động lòng người. Đáng tiếc Liên Nhi không được chiêm ngưỡng bởi bị hắn ôm lấy từ phía sau. Hắn ghé tai Liên Nhi, thổi nhẹ vào tai nàng:
– Liên Nhi, nàng nên ngoan ngoãn hơn một chút, nếu không đêm nay…
Đêm nay… đêm nay… Vết hồng trên khuôn mặt xinh đẹp của Liên Nhi lan dần xuống chiếc cổ mềm mịn trắng ngần, kiều diễm, phong tình vạn chủng như muốn câu dẫn hồn người – mà cụ thể ở đây là Lục Thiên. Hắn thực tâm chỉ muốn đem nàng ăn đến tận xương, không còn mảnh vụn nào, nhưng… Kiềm chế, kiềm chế… Ai~ Kiềm chế nhiều cũng không có lợi nha…
Liên Nhi hận không thể bóp chết tên hỗn đản đang ôm nàng trong lòng, nhưng tận sâu trong tâm nàng không muốn hắn bỏ tay ra. Nàng cũng không cựa quậy nữa, để mặc vòng tay ấm áp vẫn quấn lấy người nàng.
Toàn bộ khung cảnh ngọt ngào này rơi vào mắt Bạch Hàn Băng. Nàng cũng đã quen thuộc với sự có mặt của Lục Thiên, cũng đã biết chuyện Liên Nhi và Lục Thiên có tư tình. Liên Nhi cố gắng giấu diếm cách mấy cũng không qua nổi mắt Bạch Hàn Băng, đã nói cho nàng biết. Với chuyện này, nàng cũng không phản đối, chỉ nhắc nhở không nên để người thứ tư biết.
Ngoài mặt không lộ một chút biểu cảm, dung nhan vẫn lạnh nhạt như thường ngày nhưng tâm nàng lại thầm lo lắng cho Liên Nhi, dù gì thì Lục Thiên cũng là một công tử phong lưu, các đại tiểu thư danh giá ngưỡng mộ hắn nhiều không thể đếm. Mà Liên Nhi chỉ là a hoàn hồi môn của nàng. Nếu… nếu Lục Thiên thực sự yêu thích Liên Nhi, có ý định chung thân cả đời chỉ e không thể được. Nhất định nàng phải sớm nói chuyện với Lục Thiên. Nàng muốn Liên Nhi được hạnh phúc hơn nàng, không muốn Liên Nhi chịu khổ sở đày đọa. Có khổ sở gì thì mình nàng gánh chịu là đủ rồi, không cần lôi kéo cả người thân thiết nhất của nàng vào.
Mi mắt cong dài xinh đẹp buông xuống, che lấp đôi con ngươi mệt mỏi. Mấy đêm rồi Bạch Hàn Băng không thể chợp mắt, cứ nhắm mắt lại nghe thấy thanh âm lãnh khốc của hắn, lại nhìn thấy cái bụng nhô cao của biểu tỷ. Khuôn mặt hắn, khuôn mặt biểu tỷ kề nhau, ấm áp hạnh phúc khiến lòng nàng quặn thắt. Nước mắt không thể chảy, bởi nước mắt của nàng đã hòa tan cùng những bi thương… Yêu hắn khiến nàng đau đớn, nhưng nếu phải từ bỏ hắn, nàng sẽ phải từ bỏ cả trái tim, sinh mạng của mình…
– Phu nhân, phu nhân gọi Lục mỗ đến là vì việc của Liên Nhi?
– Đúng, ta muốn công tử trả lời thành thât. Công tử có yêu Liên Nhi không? Có thực tâm muốn cưới nàng?
– Lục mỗ yêu nàng, thực tâm muốn lấy nàng. – Lục Thiên khẳng định không do dự, lời nói ra như chém đinh chặt sắt, khiến Bạch Hàn Băng âm thầm kính nể, nhưng nỗi âu lo vẫn không giảm.
– Công tử tính như thế nào? Liên Nhi nói đi nói lại vẫn chỉ là một a hoàn, thân phận so với công tử thấp kém như vậy Lục gia chịu chấp nhận Liên Nhi sao?
– Chuyện Lục gia, Lục mỗ tự khắc có biện pháp. – Lục Thiên ngây người một chút rồi trầm mặc nói.
– Biện pháp? Công tử nói xem, cái biện pháp đó như thế nào mà có thể đưa một a hoàn vào cửa làm Lục thiếu phu nhân?
Bạch Hàn Băng cười lạnh, nhìn mỹ nam tử đang suy tư, khuôn mặt lộ vẻ nghiêm trọng hiếm thấy. Không muốn dồn hắn vào cùng đường, nàng nhàn nhạt cất lời:
– Ta sẽ nhận Liên Nhi làm nghĩa muội.
Lục Thiên như thấy ngàn hoa đua nở trước mắt, ngẩn người mất nửa ngày. Lúc thần trí tỉnh táo lại đã không còn thấy Bạch Hàn Băng đâu nữa, không nghĩ ngợi nhiều, hắn lập tức chạy đi tìm tiểu bảo bối của hắn, thông báo tin vui.