Băng Qua Cầu Treo Nguy Hiểm


Đại thiếu gia chưa bao giờ mắng chửi người, cho dù là nói những lời tổn thương người khác, ánh mắt của anh vẫn chăm chú, giọng điệu ôn hòa, tựa như mặt hồ trong suốt, thoạt nhìn vô hại nhưng khi vói tay vào mới phát hiện trong nước giấu đầy băng nhọn.

Giang Ngộ giống như một pho tượng hóa đá, bàn tay đưa ra vẫn duy trì tư thế cầm, nhưng bàn tay bị cậu cẩn thận nắm lấy lại rút về, cậu không nắm được gì
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Kiến Tịch còn tưởng cậu sẽ khóc.

Nhưng cậu không khóc cũng không cười, giống như đã quên mất nên khống chế biểu cảm trên mặt như thế nào, thần sắc trống rỗng, gió thổi qua là có thể làm cậu tan thành từng mảnh.

Không biết qua bao lâu, Giang Ngộ đột nhiên hỏi: “Nếu em thả anh đi, anh còn trở về không?”
Lâm Kiến Tịch im lặng.

“Em đã biết.

” Giang Ngộ nói: “Anh không cần em.


“Giang Ngộ.

” Lâm Kiến Tịch trả lời: “Không phải anh không cần em.


Giang Ngộ dường như sống lại, ánh mắt khẩn cầu nhìn Lâm Kiến Tịch, nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, lại nghe Lâm Kiến Tịch nói: “Mà là chưa từng cần em.


Không khác gì con dao sắc nhất thế gian.

Giang Ngộ hoàn toàn sững sờ.

“Em sẽ không để anh rời đi.

” Đột nhiên thân thể Giang Ngộ như bị rỉ sắt, mỗi một động tác đều tốn rất nhiều sức, cậu chậm chạp đứng lên, đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm Lâm Kiến Tịch, nói: “Nếu muốn chạy, vậy gọi cảnh sát, hoặc là giết em.


Cậu đặt điện thoại vào tay Lâm Kiến Tịch, khom lưng hôn vào lòng bàn tay anh: “Em rất mong chờ phán quyết của anh, anh trai.



Sau đó, cậu bưng mâm đi ra ngoài.

Đồ ăn đã nguội, cậu muốn thay đổi một phần mới.

Bọn họ sống ở tầng lầu rất cao, theo lý mà nói sẽ không nghe không thấy tiếng xe cộ dưới lầu, nhưng không biết vì sao Lâm Kiến Tịch luôn cảm thấy nghe được rất nhiều tiếng người ồn ào, tiếng kèn xe, tiếng gió thổi gào thét.

Những âm thanh hỗn loạn trộn lẫn vào nhau, như từng sợi chỉ quấn lấy anh, kéo anh xuống —— Phương pháp lấy lại tự do quá đơn giản, anh chỉ cần bấm ba con số, rồi mọi thứ sẽ trở lại như cũ, từ đây sẽ thiếu một người mà thôi, không có vấn đề gì lớn.

Anh hít một hơi thật sâu, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt điện thoại trong tay, sau đó giơ tay ném mạnh chiếc điện thoại ra ngoài.

Điện thoại văng lên vách tường, anh nhắm mắt lại, nghĩ thầm, kẻ điên.

Giang Ngộ hoàn toàn điên rồi, nhưng dây xích có thể giữ được con chó điên này lại ở trong tay anh, anh không cần người khác thay anh quản giáo.

Nếu Giang Ngộ cố chấp như vậy, một hai phải đâm vào tường, vậy để cậu đâm đi.

Không khí căng thẳng trôi qua, ngoài mặt hai người lại khôi phục gió êm sóng lặng.

Chỉ là so sánh với lúc trước, bây giờ Lâm Kiến Tịch càng không để ý tới Giang Ngộ.

Anh đã hoàn toàn xem Giang Ngộ như không khí, không nhìn cậu, không để ý tới cậu, càng sẽ không nói chuyện với cậu.

Hai người như dân cờ bạc ăn cả ngã về không, phơi bày toàn bộ lợi thế, để đối phương lui về phía sau.

Mấy ngày trôi qua Lâm Kiến Tịch trông vẫn như thường, Giang Ngộ thì ngược lại, cho dù ném cậu vào vai nhân vật phản diện u ám và thần kinh trong phim, cũng sẽ không có cảm giác phản cảm.

Các nhân viên công ty gần đây bị sắc mặt của bí thư Giang làm cho hoảng sợ, chỉ cần là nơi bí thư Giang đi qua mọi người đều sẽ chạy trốn, không có một bóng dáng.

[Có ai cảm thấy bí thư Giang càng ngày càng hung dữ không? Tôi cũng không dám đi đến trước mặt anh ta nữa, sợ anh ta nhìn tôi không vừa mắt, sẽ giết tôi ngay tại chỗ.

]
[Tôi cũng cảm thấy vậy, Lâm tổng đâu, mau trở lại quản con chó con của anh đi! –!]
[Không phải đã nói Lâm tổng bị bệnh ở nhà tĩnh dưỡng à, vị yêu phi nào đó có lẽ cũng là vì Lâm tổng bị bệnh mới táo bạo như vậy.

]
[Sao Lâm tổng lại đột nhiên bị bệnh, không gặp được Lâm tổng, hiệu suất công việc của tôi đã giảm 20%.


]
[Đừng nói cứ như Lâm tổng đi làm là cô có thể gặp được anh ấy vậy.

]
[Tuy là vậy, nhưng cũng có cơ hội ngẫu nhiên gặp được nhé!]
Lâm tổng mà mọi người nhớ mong đang ở nhà, nhàm chán gõ cửa, rồi sau đó ngón tay ấn lên khoá cửa nhẹ nhàng xoay một chút, quả nhiên, cửa không mở, không biết Giang Ngộ đã đổi mật mã vân tay của anh từ khi nào.

Lâm Kiến Tịch nhướn mày, trở về ngồi xuống sô pha.

Đây là tuần lễ nhẹ nhàng nhất kể từ khi anh tiếp quản công ty, và cũng là một tuần buồn chán nhất, buồn chán đến mức anh không có hứng thú với bất cứ việc gì.

Giang Ngộ nhốt anh cũng nhốt rất thoải mái, không cấm anh tiếp xúc với người khác, cũng không hạn chế không gian hoạt động của anh, anh tự do khi ở nhà, anh có thể tùy ý phá hủy bất cứ thứ gì mà không cần lo dọn dẹp, cũng có thể liên hệ với bất kỳ ai, chỉ trừ một người ——
Anh lười biếng trượt mở màn hình khóa, chọn một số liên lạc, bấm gọi, nhưng điện thoại còn chưa vang lên tiếng đổ chuông đã nhanh chóng tự động cắt đứt.

Anh nhìn hai chữ “Cố Tinh” trên màn hình, bất đắc dĩ cong khóe mắt.

Giang Ngộ mặc kệ anh có xin giúp đỡ với người khác hay không, chỉ cố chấp không cho anh gọi điện thoại cho Cố Tinh, cũng không cho Cố Tinh gọi điện thoại đến.

Lâm Kiến Tịch cực kỳ tò mò, ngày đó Giang Ngộ nghe lén được bao nhiêu, tại sao có thể cho rằng anh và Cố Tinh ở bên nhau? Loại canh phòng nghiêm ngặt này, nếu không phải anh và Cố Tinh thật sự không có quan hệ, vậy Giang Ngộ quả thực rất giống mẹ chồng độc ác tàn nhẫn lấy gậy đánh uyên ương trong phim truyền hình.

Giang Ngộ dường như coi Cố Tinh là kẻ thù, nhưng Cố Tinh không phải là kẻ thù của cậu, trước kia không phải, bây giờ cũng không phải, sau này cũng không phải.

Anh lướt điện thoại xong, không nhanh không chậm trở lại phòng, khóa trái cửa.

Trong vòng nửa giờ, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, sau vài tiếng bước chân, cửa phòng của anh bị gõ vang: “Anh.


Lâm Kiến Tịch ngã xuống giường, lấy chăn che tai, coi như không nghe thấy.

Ngoài cửa, âm thanh của Giang Ngộ càng lúc càng thấp, “Anh trai… Để ý em được không, nói với em một câu đi, mắng em cũng được.

Đã mấy ngày rồi anh không nói chuyện với em! "

Cậu dừng một chút, giọng nói trở nên khàn khàn: “Cầu xin anh…”
Người ngoài có thể chỉ nghe được giọng của cậu càng nhỏ, nhưng Lâm Kiến Tịch lại biết rõ, cậu sắp khóc.

Giang Ngộ không đợi được câu trả lời của anh, giọng nói cầu xin càng ngày càng thấp, cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy.

Cậu thậm chí còn không có dũng khí giơ tay gõ cửa, trán áp vào cửa, chỉ có như vậy cậu mới không dễ dàng ngã xuống đất.

Một tuần nay, Lâm Kiến Tịch không nói một lời nào với cậu, cậu vẫn có thể chịu đựng được, không để ý tới cậu cũng không sao, cậu sẽ tự mình tìm mọi cách nói chuyện với anh, nói chào buổi sáng, ngủ ngon, nói công việc, nói món ăn hôm nay.

Cậu sống đến bây giờ đây có lẽ là lúc cậu nói nhiều nhất, cậu đã cố gắng hết sức để lấp đầy chỗ trống, nhưng những lời nói không được đáp lại càng trở nên vô nghĩa, cậu càng cố gắng bù đắp thì chỗ trống càng nhiều.

Mỗi lần đối diện với khuôn mặt thờ ơ của Lâm Kiến Tịch, cậu đều phát hiện, thì ra hô hấp là một việc khó khăn đến vậy.

Khó khăn đến nỗi cậu đã cố gắng hết sức mà vẫn không thể cảm nhận được một chút oxy.

Thân thể của Lâm Kiến Tịch bị cậu bao vây, nhưng trái tim của cậu lại bị Lâm Kiến Tịch bóp chặt trong tay, từ trước đến nay cậu chưa từng là người thắng.

Động tĩnh ngoài cửa hoàn toàn biến mất, như thể chưa từng có ai ở đó.

Lâm Kiến Tịch mở mắt ra, liếc nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, sau đó thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cổ tay mình.

Vết bầm tím trên cổ tay anh đang dần biến mất và các dấu cắn trên cơ thể cũng sắp lành.

Nhưng đến khi nào thì Giang Ngộ… Mới hiểu ra?
Giang Ngộ là một con dã thú chỉ biết tiến và lùi, phía trước là vực thẳm, phía sau cũng là vực thẳm, loanh quanh hoang mang không biết tiến hay lùi.

Thời gian giống như chiếc đồng hồ bỏ túi bị hoen gỉ, chạy càng lúc càng chậm.

Giang Ngộ không ngờ mình lại gặp một vị khách không mời mà cậu không muốn gặp nhất trong văn phòng.

Cậu dừng bước, các cấp dưới đi theo phía sau cậu không rõ nguyên do, nhìn thoáng qua trong văn phòng, lại nhìn sắc mặt của cậu, cuối cùng ăn ý lặng lẽ rời khỏi văn phòng.

Người không liên quan xuống sân khấu, Giang Ngộ mới hỏi: “Sao cô lại đến đây?”
Cậu cố nén giọng nói, âm thanh lạnh lùng.

Cố Tinh đứng lên: “Tôi đến đây để báo cáo công việc cho Lâm tổng.


“Anh ấy không ở công ty.

Nếu có báo cáo gì, cô có thể trực tiếp báo cáo với tôi.



“Ngoài công việc ra, tôi còn một việc khác.

” Cố Tinh có thể cảm nhận được Giang Ngộ có ác cảm với cô, nhưng có một việc rất quan trọng, cô xem xét sắc mặt của Giang Ngộ, cuối cùng vẫn hỏi: “Một tháng nay, tôi vẫn không thể gọi điện thoại được cho Lâm tổng, bí thư Giang, xin hỏi cậu có biết tại sao không?”
Sau khi phát hiện mình không thể gọi cho Lâm Kiến Tịch, cô cũng đã nói chuyện với những người khác trong công ty, nhưng phản hồi của Sherry nằm ngoài dự đoán của cô, Sherry nói bọn họ đều có thể gọi điện bình thường cho Lâm tổng, hỏi một đám người xong, Cố Tinh mới phát hiện, đây là nhằm vào cô.

Nhưng tại sao? Dù Lâm Kiến Tịch muốn tránh hiềm nghi cũng không cần phải tránh đến mức điện thoại công việc cũng không nhận chứ? Lại nghĩ đến những người khác nói anh bị bệnh ở nhà tĩnh dưỡng, không nhìn thấy bóng dáng của anh, cho dù là hoang đường, nhưng cô vẫn không khống chế được nghĩ đến phương hướng xấu.

Sau khi cô tận mắt nhìn thấy Giang Ngộ, phỏng đoán trong lòng cô đã ứng nghiệm được sáu bảy phần.

Nhìn bộ dáng Giang Ngộ rõ ràng đã mất kiểm soát, rất khác so với khi ở cùng Lâm Kiến Tịch.

Đưa cậu vào làng giải trí như thế này chắc chắn sẽ thu hút một lượng lớn người hâm mộ tổng tài cao ngạo tối tăm, nhưng một người đang yêu và một người cuối cùng đã ở bên người mình thích thì không nên có trạng thái này.

Giang Ngộ chậm rãi nâng mắt lên, ý vị sâu xa nhìn cô: “Làm sao tôi biết được? Có lẽ anh trai tôi không muốn nói chuyện với cô thì sao?”
Khi nói ra lời này, Giang Ngộ biết mình vẫn không thể bình tĩnh lại được, cậu nên có biểu hiện điềm tĩnh của một kẻ chiến thắng, chứ không phải như một con chó giận dữ.

“Tôi có việc muốn nói với Lâm tổng.

” Cố Tinh thuận miệng nói: “Nghe nói Lâm tổng ở cùng một chỗ với cậu, bí thư Giang có thể cho tôi đi thăm Lâm tổng không?”
“Tôi đã nói.

” Kiên nhẫn của Giang Ngộ dần dần khô kiệt: “Có chuyện gì, có thể nói trực tiếp với tôi.


“Việc riêng, không thể nói với cậu.


Giang Ngộ không chút suy nghĩ đáp: “Không được.


“Bí thư Giang.

” Cố Tinh không tự chủ được lui về phía sau một bước: “Lâm tổng bị bệnh gì, ngay cả bạn bè cũng không thể đi thăm?”
Có thể là giọng điệu của cô, hoặc cũng có thể là bởi vì hai từ “Bạn bè”, nói tóm lại, Giang Ngộ đã tức giận.

“Bạn bè? Cô là bạn của anh ấy? Xin lỗi, trước khi cô xuất hiện tôi chưa từng nghe anh trai tôi nhắc đến 'bạn bè' nào là cô.

” Giang Ngộ bước tới gần cô, hơi cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm như bóng đêm khiến người ta vô cớ sợ hãi: "Anh ấy là anh trai của tôi, tôi có thể mời cô tránh xa anh trai của tôi ra được không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận