Kế hoạch báo thù đổ bể, bạn nhỏ Lâm Lâm vắt hết óc suy nghĩ, muốn tìm ra manh mối ở đau khiến mình thất bại.
Thay quần áo là lén lút thay, thời gian ra ngoài cũng chọn lúc người lớn tụ tập đánh bài, rõ ràng lúc chạy ra không hề bị phát hiện, vậy tại sao bây giờ lại bị bắt?
Anh liếc mắt nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Giang Ngộ: “Giang Tiểu Ngộ, có phải là em đi cáo trạng không?”
Đôi mắt Giang Ngộ tròn tròn bên trong đựng đầy vô tội và ấm ức: “Không có.
”
“Thật sự không có?”
“Không có.
”
Vẻ mặt Giang Ngộ “Bị anh trai nghi ngờ, đau lòng quá”, cũng không biết tại sao, Lâm Kiến Tịch lại không tin câu này của cậu.
“Giang Ngộ, lại đây.
”
Giang Ngộ nhìn vẻ mặt của anh, trong lòng biết anh đang muốn “Nghiêm hình bức cung”, đứa trẻ thông minh sẽ chạy đi, chỉ có đồ ngốc mới thật sự đi qua.
Nhưng Giang Ngộ là đồ ngốc.
“Anh…”
Lâm Kiến Tịch áp đảo cậu xuống giường, cào eo cậu: “Có phải em đi cáo trạng không? Có phải em không? Hả?”
Giang Ngộ không sợ nhột, cậu chỉ sợ Lâm Kiến Tịch.
Cậu lăn qua lộn lại ở trên giường, tránh né bàn tay của Lâm Kiến Tịch, nhưng lúc này cậu thật sự nhỏ yếu và bất lực, nỗ lực như thế nào cũng không trốn được mười ngón tay của anh trai.
“Anh à! Anh…” Cậu suy yếu giãy giụa, không thể không xin tha: “Em sai rồi, em chỉ muốn chơi với anh.
”
Lâm Kiến Tịch dừng tay, lộ ra vẻ mặt thương tâm, “Em thật sự dám đi cáo trạng, anh buồn rồi, anh không chơi với em.
”
Vì đề cao mức độ đáng tin, người nào đó còn che mặt lại, đau khổ khóc lên: “Hu hu hu hu.
”
Đầu óc Giang Ngộ choáng váng bò dậy, biết anh đang giả bộ khóc, đầu quả tim vẫn run rẩy kịch liệt.
“Anh…” Cậu vô thố bắt lấy cánh tay Lâm Kiến Tịch, nhẹ nhàng lắc lắc: “Anh đừng khóc.
”
“Vậy sau này em có nghe lời anh nữa không?”
“Nghe.
” Giang Ngộ lẩm bẩm: “Anh đừng khóc, cái gì em cũng nghe theo anh.
”
Lâm Kiến Tịch cảm thấy ngữ khí của cậu không đúng lắm, buông tay cẩn thận quan sát mặt cậu, rồi lại không nhìn ra khác thường.
Đó là ảo giác của anh hay là Giang Ngộ bị anh hù dọa cho sợ rồi?
“Đùa em thôi, anh không khóc.
” Anh cười xoa đầu Giang Ngộ: “Giang Tiểu Ngộ, em muốn chơi cái gì?”
“Chơi” chỉ là cái cớ của Giang Ngộ, cậu cũng không muốn chơi.
Cậu nhìn Lâm Kiến Tịch, cẩn thận nói: “Em muốn ngủ, anh ngủ với em được không?”
“Hửm? Được.
” Lâm Kiến Tịch trả lời: “Đúng lúc anh cũng mệt.
”
Trên đường về quê anh không ngủ, cộng thêm chạy ra ngoài một chuyến, cơ thể trẻ con của anh đã sắp không chịu nổi, nói ngủ là ngủ, không hề do dự.
Giang Ngộ dựa vào bên cạnh anh, quyến luyến nhìn anh, đã trở về được nửa năm, lòng cậu vẫn còn sợ hãi sẽ mất đi Lâm Kiến Tịch bất cứ lúc nào, sợ một lần nữa mất đi sẽ trở thành vĩnh quyết, cho dù nhìn bao lâu cũng cảm thấy không đủ.
Nếu có thể dung nhập anh trai vào trong xương cốt thì tốt rồi, đi nơi nào cũng không cần lo lắng bị vứt bỏ, dòng máu chảy trong mạch máu là anh, chống đỡ trái tim đập cũng là anh, trên khung xương đều khắc đầy tên của anh.
Cậu rất sợ! Mất anh một lần nữa.
Lúc này, người nào đó không xảy ra sự cố ngoài ý muốn, người một nhà yên ổn ở dưới quê chơi đến gần ngày khai giảng mới trở về.
Cũng không yên ổn lắm, Lâm Kiến Tịch thường xuyên muốn chạy ra ngoài gây sóng gió, Giang Ngộ chỉ có thể đi theo giám sát anh, tiếng hét gọi anh trai của cậu gần như đọng lại ở mọi nơi trên đồng ruộng.
Mùa đông đã qua, mùa xuân lại đến, mưa xuân năm nay đặc biệt nhiều, Lâm gia lại thường xuyên vang lên tiếng thét của người nào đó chạy khắp nơi trốn tránh sâu bọ và giun đất.
Năm này qua năm khác, thời đại học mẫu giáo dài đằng đẵng của Giang Ngộ cuối cùng cũng kết thúc, vào đêm được thăng cấp thành học sinh tiểu học, Lâm Kiến Tịch cố ý đặt một chiếc bánh kem cho cậu, như một món quà kỷ niệm.
Giang Ngộ nhìn dòng chữ vặn vẹo “Chúc mừng em trai trở thành học sinh tiểu học” trên chiếc bánh kem, và khuôn mặt cười không ra cười ở cuối dòng chữ, nhất thời không phân biệt được người này có thực sự đang chúc mừng mình hay không.
Mặc kệ có phải hay không, đây đều là anh tự viết.
Giang Ngộ hiếm khi tùy hứng một lần, cậu cẩn thận cắt một lớp kem mỏng có dòng chữ trên chiếc bánh kem vào dĩa của mình, “Đây là của em.
”
“Tại sao?”
Là do anh viết, cho nên là của cậu.
Nhưng những lời này không thể nói ra.
Giang Ngộ nói: “Em thích ăn cái này.
”
Lâm Kiến Tịch suy tư: “Thật sao? Biết vậy anh đã vẽ đầy bánh kem.
”
Từ khi nào Giang Ngộ lại thích ăn bánh kem dâu? Trước kia cũng chưa từng thấy cậu biểu hiện ra ngoài.
Đại thiếu gia hoàn toàn không để ý, trước kia anh cũng chưa từng viết lên bánh kem tặng cho Giang Ngộ.
Ăn bánh kem xong, Lâm Kiến Tịch đầy từ ái nhìn chăm chú vào cậu: “Bảo bối, em học lớp một rồi.
”
“?”
Giang Ngộ không rõ nguyên do, còn bị ánh mắt này của anh nhìn đến tê dại.
Lâm Kiến Tịch kéo cậu đến thư phòng, ấn cậu ngồi xuống ghế, sau đó trịnh trọng lấy trong tủ ra hai cuốn "Bộ luật dân sự".
Giáo dục nên bắt đầu từ khi còn nhỏ, giáo dục pháp luật cũng vậy.
Để tránh cho Giang Ngộ mắc sai lầm lần nữa, anh cảm thấy mình vẫn phải thiết lập các giá trị quan đúng đắn cho Giang Ngộ từ khi còn nhỏ.
Giang Ngộ: “…”
Lâm Kiến Tịch hỏi: “Em biết mấy chữ này không?”
Giang Ngộ xem xét vẻ mặt của anh, ngập ngừng đáp: “Biết.
”
“Kỳ quái.
” Lâm Kiến Tịch nhíu mày: “Em mới học lớp một, sao lại biết nhiều chữ như vậy?”
“…”
Đừng coi thường số lượng chữ của học sinh lớp một nhận biết, được không?
“Nếu em đã biết, vậy cầm lên đọc đi, chăm chỉ học tập.
” Lâm Kiến Tịch đẩy cuốn sách đến trước mặt cậu, cười tủm tỉm nói: “Anh trai cũng học tập cùng em.
”
Giang Ngộ còn tưởng anh muốn đọc chung với mình, ngay sau đó lại thấy anh lấy ra một quyển tài chính quốc tế.
Giang Ngộ im lặng bỏ qua vấn đề một cậu bé chín tuổi có thể hiểu được tài chính hay không, lặng lẽ mở sách ra.
Lâm Trí Minh sau khi tan làm về nhà, đi ngang qua thư phòng, thấy hai đứa nhỏ đang chăm chỉ học hành, ông nhẹ nhàng bước tới xem hai đứa nhỏ học như thế nào.
Sau khi nhìn thấy bìa cuốn sách mà hai người đọc, vẻ mặt từ ái của ông chuyển hóa thành dấu chấm hỏi.
Có điều gì đó không ổn với hai đứa nhỏ này sao? Là do áp lực lớn từ phụ huynh ư? Nhưng vợ chồng ông bình thường cũng đâu có gây áp lực gì cho hai đứa nhỏ?
Lâm Trí Minh vừa hoài nghi chính mình, vừa hoài nghi hai đứa nhỏ, đầu óc suy nghĩ hỗn loạn, cuối cùng ông cũng không quấy rầy hai đứa nhỏ, yên lặng đi ra ngoài.
Lúc này Lâm Trí Minh còn không biết, đây mới chỉ là bắt đầu.
Mới đầu ông còn bởi vì hai đứa nhỏ đọc sách không hợp với độ tuổi của chúng mà nghi ngờ nhân sinh, nhưng theo thời gian trôi qua, ông dần dần bình tĩnh lại, sau đó lại thấy bình thường, cũng coi như là một trải nghiệm khó quên.
Vài năm trôi qua trong nháy mắt.
Mùa hè, ánh nắng chiều chói chang, thời gian cũng bị hòa tan trong sức nóng mãnh liệt, tích tắc, tích tắc, mỗi một giây đều dài lâu, dài đến mức tưởng chừng không có điểm cuối.
Lâm Kiến Tịch trốn trong thư phòng, nhìn những chiếc vòi phun nước trong vườn đang chăm chỉ tưới ra một màn cầu vồng ngắn ngủi, ngắm xong, anh trượt ghế trở lại bàn tiếp tục vẽ lung tung trên trang giấy.
Anh không có tâm tình học tập, cũng không muốn chơi, đành phải đi phá người khác: “Giang Ngộ.
”
Giang Ngộ ngẩng đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng lộ ra nghi hoặc: “Sao vậy?”
Lâm Kiến Tịch dừng một chút.
Kiếp này anh sửa lại phương thức ở chung với Giang Ngộ, Giang Ngộ cũng không dính anh nhiều như kiếp trước, nhưng anh luôn cảm thấy, Giang Ngộ càng ngày càng giống với kiếp trước.
Rõ ràng đời này có thay đổi, nhưng Giang Ngộ vẫn phát triển theo hướng lạnh lùng như tảng băng, bên ngoài trầm mặc ít lời, không thích nói cười, chỉ có khi ở nhà đối mặt với anh, cậu mới lộ ra cảm xúc thật.
Anh dường như lại trở thành người đặc biệt nhất trong lòng Giang Ngộ.
Thỉnh thoảng anh xuất thần, khi đối mặt với hình dáng khuôn mặt ngày càng rõ ràng của Giang Ngộ, anh quả thực không thể phân biệt được người mình đang đối mặt là Giang Ngộ hoàn toàn không biết gì cả hay là Giang Ngộ của kiếp trước.
Anh im lặng quá lâu, Giang Ngộ đành phải dùng bút gõ lên bàn, ra hiệu cho anh tỉnh táo lại.
“Anh?”
Lâm Kiến Tịch thu hồi suy nghĩ, cong môi: “Anh ra đề kiểm tra em, được không?”
Giang Ngộ không phản đối: “Được.
”
Lâm Kiến Tịch rút quyển sách trong tập đề thi trên giá sách, khoanh tròn vài đề rồi đẩy đến trước mặt Giang Ngộ: “Làm mấy câu này đi.
”
Giang Ngộ rũ mắt nhìn thấy nội dung đề bài đều dài đến mức phải đọc ba phút mới xong, nhịn không được nhướn mày: “Làm xong có thưởng không, anh trai?”
“Không có đâu, bảo bối.
”
Tốt, khen thưởng đã có được, Giang Ngộ cầm bút lên nghiêm túc làm bài.
Lâm Kiến Tịch ngồi đối diện cậu, chống cằm lười biếng nhìn cậu trả lời câu hỏi.
Thiếu niên trưởng thành rất nhanh, tay cầm bút của Giang Ngộ thon gầy mảnh khảnh, nhưng cánh tay lại được bao phủ bởi một tầng cơ bắp trông rất mạnh mẽ, lông mày đậm, ánh mắt tập trung, như thể đề bài trong tay là việc quan trọng nhất cậu cần phải làm.
Anh nhìn một lúc, buồn ngủ dựa vào bàn, trong nháy mắt đó, anh dường như lại thấy được Giang Ngộ của đời trước.
Đó là người đã từng trở thành bí thư Giang lạnh lùng vô tình, cậu ngồi ở trước mặt anh xử lý công việc của công ty không chút do dự, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn anh, trong đôi mắt thâm thúy ấy chứa đầy độc chiếm trần trụi.
Như một con dã thú khó thuần.
Lâm Kiến Tịch hoảng hốt vươn tay, sờ căm con dã thú, nhìn thấy nó nheo mắt, lại lấy sự ngoan ngoãn hồn nhiên không hợp với vẻ bề ngoài hung tàn của nó, dụi dụi vào lòng bàn tay anh.
“… Đời này em đừng giống như đời trước.
” Anh bất đắc dĩ thở dài: “… Giang Ngộ.
”
Tay cầm bút của Giang Ngộ ngừng lại.
Lâm Kiến Tịch đang nhìn cậu, lại không phải nhìn cậu, thứ anh đang nhìn là Giang Ngộ của đời trước, là Giang Ngộ đã khiến anh tức giận, là Giang Vũ đã cưỡng bức anh và nhốt anh lại không cho anh chạy trốn.
Cậu đột nhiên muốn hỏi, Giang Ngộ có đáng không? Dù là đời trước hay đời này, Giang Ngộ đều đáng được sự quan tâm của anh?
Tại sao anh vẫn còn nghĩ đến tên khốn đó?
Giang Ngộ đọc luật nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa thấy kết quả tích cực gì, cậu là người xấu bẩm sinh, trăm vạn luật không giữ được cậu, chỉ có một người có thể giữ được cậu.
Nhưng người này quá tốt, tốt đến mức cậu nhìn thấy cũng tự cảm thấy xấu hổ, càng không dám nghĩ tới việc anh lại tới cứu mình.
Giang Ngộ chạm nhẹ vào đầu ngón tay mát lạnh của Lâm Kiến Tịch, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Anh trai.
”
Lâm Kiến Tịch không biết khi nào đã ngủ mất, không đáp lại cậu.
Anh nên như vậy, vĩnh viễn cũng đừng đáp lại cậu.
Tiểu Giang: Hic! Hu hu, mình là một con chó con không nghe lời, mình không xứng có được tình yêu của anh trai!.