Băng Qua Cầu Treo Nguy Hiểm


Sau cơn mưa, mùa xuân lại đến.

“Mùa xuân” hai từ tưởng như đẹp đẽ, là mùa vạn vật bừng tỉnh, cũng có thể dùng để thay thế cho tất cả những mối tình đầu chớm nở.

Nhưng đối với Lâm Kiến Tịch mà nói cậu vẫn còn là trẻ con, mùa xuân chỉ là một cái tên đơn giản của một mùa, mùa này còn lâu mới đẹp như trong sách giáo khoa miêu tả, vạn vật thức tỉnh, cũng có nghĩa là đủ loại sâu giun bò ra khỏi mặt đất, mà cậu lại vô cùng sợ hãi những con sâu con giun không xương đó.

Lâm Kiến Tịch không hiểu nổi tại sao trên thế giới lại có hai loại sinh vật giun và sâu lông đáng sợ như vậy.

Sân vườn Lâm gia trở thành cấm địa của cậu, nếu không cần thiết vậy tuyệt đối sẽ không chủ động đặt chân vào dù chỉ một bước.

Mới đầu Giang Ngộ không biết cậu sợ sâu, thẳng đến một ngày nào đó đi học, một cơn gió thổi qua, mấy con sâu lông rơi lả tả, trong đó không biết sao có một con sâu xui xẻo lọt vào giữa khe hở dây giày của Lâm Kiến Tịch.

Một con sâu đủ màu sắc nhìn cực kỳ dữ tợn rơi vào giày cậu!
Lâm Kiến Tịch ngây người một giây, la lên một tiếng thảm thiết, hoảng loạn muốn vung chân cho rớt con sâu, nhưng con sâu kia không biết dùng yêu thuật gì, không chỉ không rớt xuống mà còn chặt chẽ bám vào giày, chậm rãi bò lên trên.

Chân cậu suýt mềm nhũn, không dám cử động, kinh hoảng liên tiếp gọi: “Em trai, em trai, em trai — ”
Giang Ngộ ngồi xổm xuống, dùng tay bắt sâu, ném xuống đất, lại dẫm mạnh một cái: “Anh đừng sợ.”
Cậu bé ngẩng đầu, có chút kiêu ngạo nói: “Sâu bị em dẫm chết rồi.”
Lâm Kiến Tịch dụi dụi nước mắt suýt nữa chảy ra, ngữ khí suy yếu: “Em không sợ sâu sao?”
Cậu là anh trai, thấy sâu như thấy hổ, vậy chẳng phải là một việc vô cùng mất mặt sao?
Giang Ngộ lắc đầu: “Không sợ.”
“…” Lâm Kiến Tịch hoàn hồn, móc khăn giấy trong túi ra lau tay cho Giang Ngộ: “Lau tay, sâu rất dơ, tay có bị gì không?”
Cậu định kêu Giang Ngộ lấy nhánh cây đẩy sâu ra, không nghĩ tới cậu bé lại trực tiếp dùng tay bắt, có một số sâu lông trên người thô ráp, cầm sẽ bị đâm vào tay.

“Không có.” Giang Ngộ mím môi, bỗng nhiên cười rộ lên giống như đứa bé ăn vụng kẹo.

“… Em cười cái gì?” Lâm Kiến Tịch bị cậu bé cười đến hơi xấu hổ, ra vẻ hung dữ hỏi: “Có phải em đang cười anh sợ sâu không?”
“Không phải.” Giang Ngộ nghiêm túc phản bác: “Em suy nghĩ, anh trai sợ sâu, em không sợ, nếu có sâu rơi xuống, em cũng có thể bảo vệ anh trai.”
“… Em nhỏ như vậy, anh mới không cần em bảo vệ đâu.” Lâm Kiến Tịch quay mặt đi, lại vươn tay với Giang Ngộ: “Đi, đi học.”
“Dạ.” Giang Ngộ vô cùng vui vẻ nắm lấy tay cậu.

Lên tới tiểu học, Giang Ngộ rốt cuộc cũng có thể học cùng trường với anh trai, nhưng cậu bé không nghĩ tới, trên con đường trưởng thành lại gặp được khó khăn thứ nhất, đó là chia phòng ngủ.

Hai bạn nhỏ càng lúc càng lớn, không còn là tuổi tác có thể đúng lý hợp tình mà sợ bóng tối, không cần phải chen chúc cùng một chiếc giường, huống chi theo tuổi tăng lên, bọn họ chậm rãi cũng sẽ cần không gian riêng, chia phòng ngủ là chuyện đương nhiên.

Căn phòng của Lâm Kiến Tịch ban đầu thiết kế theo phong cách trẻ con, bây giờ cũng trở nên chật chội.

Ngày đầu tiên tách ra, Giang Ngộ không ngủ được.

Phòng mới rộng rãi thoải mái, tất cả đồ dùng đều đạt tiêu chuẩn, không còn là thiết kế đặc biệt cho trẻ con, tiêu chuẩn đến độ khiến lòng Giang Ngộ trống rỗng.

Phòng một người ở luôn sẽ có cảm giác quạnh quẽ, loại quạnh quẽ này lan tràn đến mỗi một góc trong phòng, không có buồng tắm đầy vịt vàng, không có tủ quần áo chia ra một nửa, không có cái bàn đôi đặt đồ lung tung bừa bãi…
Không có anh trai, không nghe được tiếng oán giận mỗi khi tìm không thấy đồ của anh trai, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Giang Ngộ không quen thế này.

Vì sao nhất định phải tách ra? Cậu bé không muốn tách khỏi anh trai.

Rõ ràng ở cùng một chỗ sẽ càng tốt mới đúng, đồ anh trai bỏ quên ở đâu cậu bé luôn có thể tìm được, mùa đông anh trai sợ lạnh cậu bé có thể che ổ chăn thật ấm, anh trai sợ nóng sẽ đá chăn, cậu bé có thể đắp lại cho anh trai.

Sau nửa đêm, Giang Ngộ vẫn không ngủ được, đứng dậy trộm đi tìm anh trai.

Cậu bé quen đường quen nẻo đi về phía phòng ở lúc trước, đi được nửa đường mới nhớ tới phòng hiện tại của anh trai nằm bên phải, vì thế lại lặng lẽ xoay người.

Tay cậu bé ấn then cửa, không chút ngoài ý muốn phát hiện cửa không khóa, Lâm Kiến Tịch vốn dĩ rất ít khóa cửa, buổi tối cậu ngủ cũng sâu, nếu có ăn trộm tới, ăn trộm cũng có thể nhẹ nhàng trộm đi tất cả đồ vật đáng giá trong phòng mà không cần lo lắng bị phát hiện.

Nhưng hiện tại nơi này không có ăn trộm, chỉ có em trai nhớ anh trai.

“Anh trai.” Giang Ngộ cẩn thận bò lên trên giường, nằm ở bên cạnh Lâm Kiến Tịch.

Lâm Kiến Tịch mơ mơ màng màng mở mắt: “Sao vậy… Không ngủ được?”
Giang Ngộ nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Dạ.”
Lâm Kiến Tịch sờ sờ đầu cậu bé, hàm hồ nói: “Vậy đêm nay em ngủ chỗ này đi, nhưng không có lần sau, em cũng trưởng thành, không thể ngủ với anh hoài được.”
Giang Ngộ không vui, nói: “Em mới mười tuổi.”.

Bạn có biết trang truyện ( .

)
“Không nhỏ.” Giọng nói Lâm Kiến Tịch mang theo ý cười.

“Em không muốn ở riêng.” Giang Ngộ mất mát hỏi: “Chúng ta có thể sống chung với nhau suốt được không?”
“Không được.” Lâm Kiến Tịch dứt khoát trả lời: “Chẳng lẽ sau này em có vợ còn muốn ở cùng anh? Coi có mất mặt không.”
“…” Giang Ngộ nghèo từ, tức giận quay lưng về phía cậu: “Em ghét anh.”
“Ha.” Lâm Kiến Tịch không dao động.

Giang Ngộ rầu rĩ đợi một hồi, khi quay lại phát hiện Lâm Kiến Tịch đã ngủ say.

Giang Ngộ ngơ ngác nhìn cậu, rõ ràng mỗi ngày đều ở cùng nhau, nhưng dường như hiện tại cậu bé mới phát hiện diện mạo của anh trai khác hẳn lúc trước.

Cậu không còn là một đứa trẻ ngây ngô nữa, hiện tại cậu bé và anh trai cùng ra ngoài, mấy dì khác sẽ trêu ghẹo hỏi anh trai cậu bé có bạn gái chưa, lại chỉ hỏi cậu bé học tập thế nào.

Giang Ngộ chợt nhận ra sau này anh trai sẽ có bạn gái, anh ấy đẹp trai như vậy, nhất định có rất nhiều cô gái thích anh ấy, khi anh ấy kết hôn và có con cái của riêng mình, sự tồn tại của em trai này là dư thừa.

“…”
Cậu bé bị ý nghĩ của mình tra tấn, mọi thứ còn chưa xảy ra cậu bé đã cảm thấy buồn bã, không chỉ buồn bã ấm ức, còn có một loại tuyệt vọng sâu thẳm không thể hóa giải.

Cho tới nay, cậu bé xem Lâm Kiến Tịch là tất cả, muốn nhanh trưởng thành cũng muốn bảo vệ anh trai, nhưng hiện tại cậu bé đột nhiên phát hiện, suy nghĩ bấy lâu của cậu bé cũng chỉ là 'suy nghĩ', anh trai không thể chỉ có một mình cậu được.

Nếu sau này anh trai cũng không cần cậu bé, vậy cậu bé nên làm sao bây giờ?
Lúc trước cậu muốn nhanh chóng trưởng thành đuổi kịp anh trai, nhưng hiện tại khi cậu chân chính lớn lên, cậu lại thống hận chuyện này.

Không lớn lên vậy bọn họ sẽ không cần tách ra.

Nhưng cho dù cậu không muốn, thời gian vẫn sẽ không bao giờ dừng lại, quanh năm từ xuân sang thu đến đông chí, thế giới năm này qua năm khác đều sống động theo sự thay đổi của các mùa.

Lại là mùa hè, tiếng ve kêu ồn ào, khi còn nhỏ Lâm Kiến Tịch còn thường xuyên tò mò chúng nó kêu lớn như vậy có bị hư cổ họng hay không, hiện tại anh chỉ muốn chúng nó chết hết đi.

Anh trốn vào trong chăn, bị tiếng ve kêu ồn ào ngủ không yên: “Phiền quá.”
“Ai kêu anh tối hôm qua một hai phải chơi game suốt đêm.” Giang Ngộ không lưu tình bắt bẻ anh: “Không phải chỉ là tốt nghiệp tiểu học thôi sao, có gì mà chúc mừng.”
“Em không hiểu.” Lâm Kiến Tịch nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Đương nhiên là chúc mừng anh không còn là học sinh tiểu học nữa, em biết cảm giác học sinh tiểu học chơi game bị mắng còn không thể phản bác không?”
“Không biết.” Giang Ngộ bình tĩnh nói: “Em cũng không chơi game.”
“Cũng đúng.” Lâm Kiến Tịch lập tức quay đầu lại lời nói thấm thía giáo dục em trai học sinh tiểu học của mình: “Hiện tại em còn là học sinh tiểu học, học sinh tiểu học thì phải chăm chỉ học tập, biết chưa?”
Giang Ngộ: “…”
Hùng Thôi và Hùng Xán cũng ló đầu khỏi ổ chăn: “Giang Ngộ, tại sao em không chơi điện thoại? Bây giờ nhiều học sinh tiểu học đều thích yêu đương qua mạng, bằng không em cũng thử chơi đi, các anh trai giới thiệu cho em mấy em gái học sinh tiểu học đáng yêu.”
Giang Ngộ: “…”
Hai người kia hôm qua ở Lâm gia quậy một đêm, cũng lười về nhà ngủ, trực tiếp trải mền nằm ngủ dưới đất trong phòng Lâm Kiến Tịch, nghe hai anh em nói chuyện, bọn họ cũng gia nhập đội quân trêu chọc học sinh tiểu học, khuyến khích Giang Ngộ chơi trò chơi.

“Yêu đương qua mạng?” Giang Ngộ lặp lại một lần.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Hùng Thôi vàHùng Xán điên cuồng gật đầu: “Thế nào, thú vị đúng không?”
Giang Ngộ không trả lời, xoay ghế dựa nhìn về phía Lâm Kiến Tịch, thuận miệng hỏi: “Anh cũng yêu đương qua mạng à?”
“Hả?” Lâm Kiến Tịch không rõ sao cậu lại đột nhiên hỏi đến mình, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không.”
“Giang Ngộ, em không đẹp bằng anh trai em đâu, với gương mặt của anh trai em còn cần yêu qua mạng ư?” Hùng Thôi lấy máy chơi game, ấn bàn phím lạch cạch: “Hiện tại người theo đuổi cậu ấy cũng rất nhiều.

Đếm một ngày không hết.”
Hùng Xán dỗi cậu ấy: “Vậy ý anh là Giang Ngộ thì cần yêu qua mạng? Có phải anh đang khinh thường Giang Ngộ không? Giang Ngộ, anh ấy khinh thường em, em mau tới đánh anh ấy đi.”
Hùng Thôi: “…”
Cậu ấy buông máy chơi game, một phen câu lấy cổ Hùng Xán, “Thằng nhóc này mày muốn chết đúng không?”
“Có bản lĩnh thì đánh em đi, lêu lêu lêu.”
Hai anh em nhà này lại đánh nhau, Giang Ngộ vòng qua hai người họ, đi đến mép giường Lâm Kiến Tịch, ngoan ngoãn gọi: “Anh ơi.”
Lâm Kiến Tịch hơi nhướn mày: “Hả?”
Căn cứ vào kinh nghiệm của anh, mỗi lần Giang Ngộ dùng ngữ khí ngoan ngoãn nói chuyện, vậy thì có thể là xin hoặc là nhờ anh việc gì đó.

“Anh chơi trò chơi gì.” Giang Ngộ hỏi: “Em muốn chơi với anh.”
“Sao em đột nhiên muốn chơi?” Nghĩ đến lời nói của hai anh em Hùng Thôi, Lâm Kiến Tịch suy tư, hỏi: “Chẳng lẽ em muốn yêu qua mạng? Không được, anh không cho, yêu sớm ảnh hưởng học tập.”
Giang Ngộ cười một tiếng: “Em sẽ không yêu đương.”
“Vậy em chơi trò chơi làm gì?”
“Em giám sát anh.” Giang Ngộ nói: “Em sợ anh yêu đương trong trò chơi.”
Lâm Kiến Tịch: “…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui