4.
Đến giờ cơm tối.
Dì giúp việc lên gõ cửa, gọi tôi xuống ăn cơm.
Tôi dạ một tiếng, sau đó mở cửa đi xuống lầu.
Nhưng chưa xuống tới nơi, tôi đã nghe thấy tiếng Lâm Dao và Lâm Châu trò chuyện chỗ cửa vào.
Lâm Dao nói: "Ả tiện nhân kia cố ý! Nó không hiền lành ngây thơ như vẻ ngoài đâu. Anh hai, anh phải tin em!"
Sau khi cô ta nói xong, Lâm Châu không nói gì mà chỉ cưng chiều xoa đầu cô ta.
Lâm Dao tức tối dậm chân, nói tiếp: "Anh hai, lát nữa em chứng minh cho anh coi."
Ả đần Lâm Dao này, định đối phó tôi kiểu gì nhỉ?
Đừng nói.
Tôi còn đang chờ mong đây.
5.
Tôi cố ý gây tiếng động để họ phát hiện tôi đang xuống, thế là Lâm Dao không nói gì nữa.
Mà nháy mắt ra hiệu với Lâm Châu đứng cạnh, hoàn toàn không nghĩ là tôi sẽ thấy.
Tôi rũ mắt, nhìn sang bàn ăn.
Cơm tối vẫn chưa soạn xong, cho nên tôi ngồi xuống sô pha trong phòng khách nghỉ một lát.
Lâm Dao đi tới, tay cầm một ly nước.
"Loan Loan, uống nước đi này."
Thái độ thay đổi thật đột ngột, lúc thấy tôi, thế mà cô ta còn mỉm cười nữa cơ.
Tôi không vội đưa tay nhận lấy ly nước ngay.
Mà chỉ nhìn cô ta chằm chằm, như cười như không.
Hồi sáng mới gây lộn om sòm, mà giờ đã tươi cười ngọt nhạt thế kia.
Tôi phàm là còn có não, thì đương nhiên biết cô ta đang giở trò.
Lâm Dao hơi cuống, cô ta cắn răng nói tiếp: "Chuyện hồi sáng là chị sai, dù sao em cũng là em gái chị, chảy cùng một dòng máu giống chị, coi như là chị xin lỗi em được không?"
Cô ta hạ mình hết cỡ, nhất là trước mặt các dì giúp việc.
Dưới bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào, cảm giác như nếu tôi mà còn không chấp nhận lời xin lỗi này, thì tôi mới là đứa gây sự vô cớ vậy.
Cho nên tôi nhất định phải nhận ly nước cô ta đưa.
Cô ta có thể diễn nước mắt cá sấu, thì tôi cũng có thể giả ngây thơ vô số tội.
"Chị nói gì vậy chứ? Không phải chị em mình vẫn hòa thuận vui vẻ sao?"
Nói xong câu ấy, tôi đưa tay chuẩn bị đỡ ly nước.
Nhưng lúc tôi sắp chạm vào ly nước, Lâm Dao đột nhiên nghiêng người sang bên, sau đó tay phải buông ra.
Lúc ly nước sắp rơi xuống, tôi cấp tốc đưa tay cầm lấy, tay còn lại kéo Lâm Dao sắp ngã chổng vó lại.
Tôi kéo một cái, cả người Lâm Dao đổ lên sô pha.
Hình như vì không giống trong tưởng tượng của mình nên cô ta vẫn còn sững sờ ngơ ngác, tôi ra đòn phủ đầu, cố ý tăng âm lượng, muốn cho tất cả những ai ở trong căn phòng này đều nghe thấy.
"Chị à sao chị lại bất cẩn thế? May mà em đỡ được chị."
Sau khi hoàn hồn, Lâm Dao nhìn tôi bằng ánh mắt u ám như ngâm th.uốc đ.ộc vậy.
Tôi vẫn mỉm cười với cô ta, dịu dàng mà vô tội.
Đến bước này, tôi xem như đã hiểu được cô ta muốn cho tôi "lộ mặt thật" như thế nào.
Lấy lý do đưa nước cho tôi, sau đó đợi tôi sắp chạm vào ly nước thì thả rơi ly rồi thuận thế té xuống đất.
Sau đó nặn ra một giọt nước mắt, già mồm bảo rằng không trách tôi đâu.
Người nào thấy vậy chắc đều sẽ cho rằng tôi mang lòng oán hận nên mới xô cô ta.
Đến đó, chẳng phải "bộ mặt thật" của tôi sẽ lộ rõ hay sao?
Cho nên tôi quyết đánh phủ đầu, chặt đứt cơ hội diễn sâu của cô ta luôn.
Chắc vì gài bẫy tôi không thành công, cho nên Lâm Dao không vui cho lắm, không thèm ăn cơm tối, cầm túi xách nổi giận đùng đùng đi mất.
Bớt một kẻ chướng mắt, chén cơm trong tay cũng ngon hơn bình thường.
Tôi ung dung thong thả ăn cơm tối, mà Lâm Châu ngồi đối diện tôi thì thỉnh thoảng lại đánh mắt sang dò xét tôi.
Sói mói trần trụi, không thèm che đậy chút nào.
Tôi hớp một ngụm sữa bò, thình lình ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Anh hai, sao cứ nhìn em chằm chằm vậy?"
Vốn dĩ không nói toạc ra thì cũng chẳng có chuyện gì, nhưng tôi cứ nói thẳng, khiến Lâm Châu nhất thời trầm mặc.
Một lúc sau, hắn mỉm cười nói: "Loan Loan rất thông minh."
Tôi tạm thời cho là hắn đang khen tôi.
Cũng không mất thời gian nghiên cứu xem hắn có ẩn ý gì sau câu nói này không.
Tôi thản nhiên nhận lời khen của hắn.
Thậm chí còn lễ phép nói lời cảm ơn nữa.
Người khó đối phó nhất ở nhà họ Lâm chưa bao giờ là ả n.gu Lâm Dao kia.
Mà là người đứng sau chống lưng cho cô ta, Lâm Châu.
Tôi nhìn sữa bò trong ly.
Để nghĩ xem, nên đối phó cả nhà này như thế nào đây nhỉ?