Tôi chỉ liếc mắt quan sát một cái, ngay lập tức thu tầm mắt lại, sau đó đi theo Lâm Châu lên tầng hai nghỉ ngơi.
Thường thì mấy buổi tiệc thế này đều chuẩn bị sẵn quần áo dự phòng trong phòng nghỉ.
Nhất là hôm nay tôi biết kiểu gì cũng có chuyện như vậy, nên đã chuẩn bị đồ thay từ sáng sớm.
||||| Truyện đề cử: Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng |||||
Tắm rửa sạch sẽ một cái, thay quần áo mới.
Vừa ra cửa đã thấy Lâm Châu còn đó chưa đi.
Tôi đứng trong hành lang nhìn ra phòng tiệc, tiếng cười đùa rộn rã chưa dừng một phút giây nào, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Lâm Dao cũng chẳng thấy đâu.
Tôi nhìn quanh một lượt, cũng không thấy chồng chưa cưới Kỳ Dĩ Trì của cô ta đâu.
Sau khi thu tầm mắt lại, tôi thấy Lâm Châu vẫn nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bèn quay lại phòng nghỉ, Lâm Châu cũng vào theo tôi.
"Anh hai muốn nói gì với em ạ?"
Hôm nay tôi cố tình biểu diễn bản nhạc mà chị tôi đàn trước khi chết, là để nhắc nhở Lâm Dao chớ quên m.áu tươi ướt đẫm trên tay cô ta.
Cho dù cách cả thời không xa xôi.
Có những món nợ, nhất định phải trả.
Có lẽ phản ứng của Lâm Dao quá khác thường, nên Lâm Châu tiếp tục sinh lòng cảnh giác với tôi.
Hắn rót cho tôi một ly nước ấm, miệng treo nụ cời nhã nhặn: "Bản nhạc rất êm tai, tên gì vậy?"
Tôi nhận ly nước, lắc đầu.
"Bản nhạc này không có tên."
Lúc chị tôi soạn bản nhạc này, tôi cũng chỉ mới nghe được có một lần.
Đây vốn là quà sinh nhật tặng Vân Vương điện hạ.
Chẳng ngờ lúc về kinh bao nhiêu là chuyện, mãi đến trước khi ch.ết, trong biển lửa ngợp trời, chị tôi mới lại đàn khúc này."
Cho nên tôi cũng không biết nó tên gì.
"Không có tên à?" Lâm Châu nhíu mày, không tiếp tục truy hỏi vấn đề này nữa.
Mà hắn cố ý nhắc tới Lâm Dao, thăm dò tôi: "Hình như Dao Dao từng nghe, trước kia em từng đàn cho nó nghe rồi à?"
Tôi mỉm cười, nhưng khó tránh vẻ bất đắc dĩ.
Hơi rũ mắt, tỏ vẻ vô tội mà trong lòng chua xót.
"Chị ba không thích em, đâu phải giờ anh mới biết."
Cho nên, cô ta làm gì có tâm tình ngồi nghe tôi đánh đàn.
Còn vì sao cô ta lại phản ứng quyết liệt như vậy.
Chỉ cần tôi cắn răng không nói, vậy thì không có bất kỳ ai có thể bắt thóp được tôi.
Chẳng lẽ, là "xuyên không" hoang đường mà người ta nói à?
Mặc dù chuyện này có xảy ra thật, nhưng người ta sẽ chỉ tin tưởng cảm giác và nhận thức của chính mình mà thôi.
Vì lẽ đó, cho dù Lâm Dao có nói sự thật, thì người khác sẽ chỉ thấy cô ta bị thần kinh mà thôi.
Lòng cảnh giác của Lâm Châu với tôi chưa từng buông lỏng một giây, tôi suy nghĩ một lát, quyết định đổi chiêu thức.
"Anh hai cảm thấy, đều là con gái nhà họ Lâm, nhưng em vĩnh viễn không so được với chị ba đúng không?"
Tôi buông rèm mắt, chỉ mấy giây, từng giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống khóe mi.
Nước mắt nóng hổi nối nhau rơi xuống, cũng may hôm nay trang điểm chống nước, nên tôi thoải mái khóc như mưa như gió, khóc đến run rẩy, khiến người phải thương xót.
Tôi muốn xem thử Lâm Châu rốt cuộc là người thế nào.
Hắn thấy tôi khóc, ánh mắt hoang mang thấy rõ.
"Không phải chất vấn em đâu, anh chỉ thuận miệng hỏi thôi mà."
Lâm Châu vội rút mấy tờ khăn giấy trong hộp ra đưa cho tôi.
Tôi không nhận, mà thu mình ôm vai ngồi trên sô pha lặng yên rơi nước mắt.
Nếu chiêu này có hiệu quả.
Vậy thì tôi không ngại khóc dữ dội hơn.
Lâm Châu thở dài, cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
"Anh sai rồi."
Cuối cùng hắn đành chịu đầu hàng trước, thấy đã đạt được mục đích, tôi chậm rãi đưa tay lau nước mắt.
Nhưng tôi không hề quên kế hoạch của mình.
"Hôm nay ai cũng có quà cho em, anh có quà cho em không?"
Bị nhắc đột ngột, chắc chắn là không có rồi.
Đúng như dự đoán, Lâm Châu lắc đầu.
"Ngày mai anh bù cho nhé, được không?"
Tôi thuận thế túm góc áo hắn, diễn vai em gái ngoan, ánh mắt chờ mong nhìn hắn: "Anh hai giúp em quay một bộ phim được không?"
Kịch bản phim, tôi đã viết xong từ lâu.
Đây là món quà mà tôi muốn tặng Lâm Dao.
Nhưng dù tôi đã được nhận về nhà họ Lâm, trên danh nghĩ là tiểu thư nhà họ Lâm, nhưng dù sao thời gian còn ngắn, căn cơ còn cạn, nhất thời không có nhiều tiền như vậy để làm phim.
Cho nên toàn bộ ván cờ hôm nay đều là để làm nền cho việc này.
Tiền quay một bộ phim cũng chẳng phải chuyện to tát gì với Lâm Châu cả.
Trong mắt hắn thoáng một chút không rõ.
Thế là tôi chủ động nói luôn: "Anh hai lo gì ạ? Kịch bản em viết xong rồi, anh hai có thể xem qua trước rồi quyết định."
Đương nhiên hắn không thể phát hiện được gì đâu.
Dù sao, đó cũng là những chuyện Lâm Dao đã làm ở cổ đại.
Tôi chỉ cải biến một chút, nhưng chắc chắn sẽ khiến Lâm Dao vô cùng bất ngờ.
Cuối cùng Lâm Châu cũng đồng ý.
Tôi ra vẻ hết sức vui sướng, thậm chí còn nói với hắn là tôi sẽ tự tay làm bánh ngọt mời hắn để rút ngắn khoảng cách nữa.
Trong thế giới kia, tôi mặc dù là tiểu thư con nhà quan, nhưng pha trà làm bánh cũng là thú vui tiêu khiển thường ngày.
Lại nói, tay nghề của tôi cũng khá lắm đấy.
Mà những thứ này, đều là nhờ chị tôi dạy tôi từng li từng tí một.
7.
Sau trò hề trong bữa tiệc hôm ấy.
Lâm Dao lại sưng sỉa mặt mũi với tôi mấy ngày liền, còn tôi thì vẫn tươi cười đáp lại.
Cảm giác đánh vào bị bông chắc cũng chẳng vui vẻ gì.
Nhưng chắc vì đã được cha Lâm cảnh cáo nhiều lần, nên dù mỗi lần gặp tôi Lâm Dao đều sẽ xóc xỉa vài câu, nhưng không dám làm gì quá đáng nữa.
Hai ngày nay tôi cũng không để ý đến cô ta nữa.
Vì đã hứa làm bánh ngọt cho Lâm Châu, nên tôi bèn dặn dì giúp việc mua một ít hoa quế làm bánh loại tốt.
Tự mình vào bếp làm một đĩa bánh hoa quế cho hắn.
Trước biệt thự nhà họ Lâm có một khoảng sân lớn, trong sân trồng rất nhiều loại hoa.
Hôm ấy tôi xách giỏ ra sân hái hoa, định làm vài loại bánh ngọt vị khác.
Thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Tôi rút điện thoại trong túi ra, nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, không khỏi ngây người.
Vội vàng nhét điện thoại vào trong túi áo, đang chuẩn bị dọn dẹp đống đồ này để ra ngoài thì Kỳ Dĩ Trì xuất hiện.
Anh ta liếc mắt thấy tôi đang hái hoa, thuận miệng hỏi: "Hái nhiều hoa vậy để làm gì?"
Tôi liếc mắt nhìn dì giúp việc đi lên lầu, chợt thấy mình cũng không cần vội đi ra ngoài như vậy.
Tôi xách giỏ mây đựng đầy cánh hoa tới trước mặt Kỳ Dĩ Trì.
"Em định dùng làm bánh ngọt. Lúc nãy mới làm một ít, anh có muốn nếm thử không?"
Ánh mắt Kỳ Dĩ Trì thoáng ngạc vẻ nhiên, thấy anh ta không từ chối, tôi bèn để giỏ hoa xuống, vào bếp bưng một dĩa bánh hoa quế ra đưa cho anh ta.
"Nếm thử nhé?"
Vừa nói chuyện, tôi vừa đánh mắt lên phía cửa sổ phòng Lâm Dao.
Kỳ Dĩ Trì nhận bánh, thận trọng cắn một miếng nhỏ.
Sau đó nở nụ cười.
"Ngon thật."
Tôi không nói thêm gì nữa, loáng thoáng nghe thấy có động tĩnh trên cửa sổ lầu hai, thế là cố ý nghiêng người về phía trước một chút.
Sau ba giây.
Lâm Dao ném một ly nước qua cửa sổ.
Bởi vì Kỳ Dĩ Trì đứng đối diện cửa sổ, nên hắn kịp nhìn thấy ly nước bị ném tới, vội vàng kéo tôi né được.
Ly nước rơi xuống mặt cỏ, nhưng vì bị ném mạnh quá nên vẫn bị vỡ tan tành.
Lâm Dao thò đầu ra cửa sổ, chỉ tay vào mặt tôi, không kiêng kỵ gì gào lên chửi tôi: "Lâm Loan, con đũ.y nhà mày, đồ không biết nhụ.c!"
Chửi quá khó nghe.
Ngay cả Kỳ Dĩ Trì cũng không chịu nổi, cau mày.
Tôi với hắn chỉ nói chuyện bình thường, mà Lâm Dao lại chửi tôi bất chấp như vậy, chẳng phải là không tin tưởng Kỳ Dĩ Trì sao?
Đương nhiên anh ta sẽ không vui rồi.
Lâm Dao lao xuống.
Đôi mắt đẹp trợn trừng nhìn tôi, nhưng lại cấn Kỳ Dĩ Trì, nên chỉ đành kiềm chế cơn giận trong lòng, không dám phát tiết trước mặt người mình thích.
Tôi cũng không giải thích, xách giỏ hoa xoay người vào bếp.
"Tao cho mày đi chưa? Lâm Loan, đừng tưởng tao không biết mày..."
"Lâm Dao!"
Lâm Dao không kiềm chế được nữa, đang định đuổi theo thì đã bị Lâm Châu trong nhà bước ra nạt cho một phát.
"Anh hai!"
Lâm Dao rơm rớm nước mắt, ấm ức nói.
Lâm Châu mặt mày lạnh te, liếc mắt nhìn Lâm Dao, sau đó lại nhìn tôi.
Nhưng lời thì lại nói với Lâm Dao.
"Dao Dao, hôm nay không phải em định đi chơi với Dĩ Trì sao?"
Chỉ một câu nói đã làm Lâm Dao tỉnh hẳn.
Lâm Dao vừa mới nổi giận đùng đùng đó, vừa liếc mắt si mê nhìn Kỳ Dĩ Trì một cái, nháy mắt đổi một gương mặt khác, chạy tới cạnh Kỳ Dĩ Trì thân thiết ôm tay anh ta.
"Dĩ Trì, bọn mình đi chơi nha?"
Nhưng sau chuyện vừa này, đương nhiên Kỳ Dĩ Trì chẳng vui vẻ gì cho lắm.
"Xin lỗi, anh có chuyện đột xuất cần giải quyết. Lần sau anh dẫn em đi chơi."
Kỳ Dĩ Trì khéo khéo từ chối hẹn hò, không thèm để ý tới Lâm Dao đang rơm rớm nước mắt, cầm điện thoại lên gọi rồi xin phép rời nhà họ Lâm.
Cho dù Lâm Dao sau lưng có gọi cỡ nào đi nữa thì Kỳ Dĩ Trì vẫn bước đi không quay đầu lại.
(Còn tiếp)