11.
Tôi nói chuyện với Lâm Loan, nói cả một buổi trưa.
Sau khi cô ấy bị hủy dung và cắt chi, cô ấy tự ti hơn trước rất nhiều.
Tôi nhìn sắc trời dần hóa âm u, hình như sắp mưa rồi.
Lâm Loan đẩy xe lăn, cầm một chiếc ô từ trong nhà ra đưa cho tôi.
"Khả năng sẽ có mưa đó, nhớ mang ô theo."
Tôi gật đầu, nhận chiếc ô trong tay cô ấy: "Lâm Loan, tôi sẽ tuân thủ giao kèo của chúng ta."
Lâm Loan cười với tôi, nhưng đáy mắt giấu hận thù khó nén.
Tôi nắm tay cô ấy, dịu dàng nói: "Hãy tin tôi."
12.
Sau khi rời căn nhà nhỏ ở ngoại ô, tôi đi thẳng tới một tiệm sửa xe nào đó.
Căn cứ vào tin tức và đoạn băng giám sát tôi bỏ nhiều tiền ra mua, tôi rất dễ dành tìm ra hai tên côn đồ hại Lâm Loan tàn phế.
Lúc xem video trong điện thoại của tôi, sắc mặt thoáng chốc trở nên rất khó coi.
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Thậm chí còn định cướp điện thoại.
"Tôi đâu có ng.u như vậy, các anh có biết tôi đã sao lưu bao nhiêu bản không?"
Mưa bắt đầu rơi, cũng may Lâm Loan có đưa ô cho tôi, nên chưa bị mưa ướt.
Tôi nắm thóp của chúng, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, lại hứa trả một khoản tiền lớn, thế là hai tên côn đồ nháy mắt đổi thái độ, cúi đầu khom lưng đứng sau lưng tôi, còn ngoan ngoãn gọi "chị".
Tôi nhìn video trên điện thoại, nhìn Lâm Loan rơi từ trên lầu xuống hết lần này đến lần khác, tiếng va chạm vang vọng, sắc mặt hai tên côn đồ càng lúc càng khó coi.
"Bỏ cái suy nghĩ đi tìm người thuê các anh đi, cho dù cô ta có thể bảo vệ các anh nhất thời, nhưng người bị các anh làm hại là ai, chắc các anh cũng biết phong thanh chứ nhỉ? Các anh thật sự cho rằng cô ta có thể bảo vệ các anh mãi sao?"
Nói đến nước này, tôi tin là bọn chúng sẽ hiểu.
Tôi có bằng chứng phạm tội của chúng, còn có tiền trả cho chúng.
Mà với chứng cứ gang thép thế này, kẻ đứng sau cũng không thể bảo vệ được họ.
Cho nên ấy à.
So sánh lợi hại hai bên.
Chỉ cần có não thì đều biết nên chọn thế nào.
(Còn tiếp)