13.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi chậm rãi đi bộ trên lề đường.
Vì tôi đã kiếm cớ ra khỏi nhà họ Lâm, nên giờ phải tìm cách quay về.
Nhưng đương nhiên là không thể ìu xìu lê xá.c đi về được.
Tốt nhất là bắt Lâm Châu mời tôi về.
Nhắc Tào Tháo, là Tào Tháo tới liền.
Vừa qua chỗ rẽ, tôi đã thấy xe Lâm Châu đỗ ở ven đường.
Còn hắn thì đang đứng hút thuốc dưới mái hiên cạnh đó.
Tôi nhìn Lâm Châu, quả quyết vứt chiếc ô đi, để mưa to giội lên người.
Rất nhanh, cả người tôi ướt đẫm nước mưa.
Tôi lại dụi mắt mấy cái, cho vành mắt đỏ ửng lên.
Cũng may tôi đã tính trước, nên dùng đồ trang điểm chống trôi.
Nhưng gặp mưa thì vẫn phải ra dáng gặp mưa.
Mưa xối ướt như chuột lột, trang dung làm sao mà có thể xinh đẹp lộng lẫy được.
Vừa đáng thương vừa yếu ớt, mới khiến người ta thương xót được.
Tôi vòng tay ôm lấy mình, chậm rãi lê từng bước về phía đối diễn chỗ Lâm Châu đang đứng.
Tôi cố tình chọn góc, đảm bảo Lâm Châu bên đó nhất định sẽ thấy tôi.
Còn hắn có chạy lại với tôi hay không, thì phải thăm dò mới biết được.
Hai mươi giây sau.
Tôi nghe tiếng Lâm Châu gọi tên tôi, nhưng tô giả bộ mắt điếc tai ngơ, vẫn đội mưa đi tiếp.
Có tiếng vang ở phía sau, Lâm Châu cầm một chiếc ô màu đen chạy theo sau lưng tôi, bắt lấy cánh tay tôi.
"Loan Loan, về nhà với anh."
Tôi quay đầu nhìn hắn, ánh mắt rất bình tĩnh.
Đương nhiên, vành mắt bị dụi mấy phát vẫn còn đỏ ửng.
"Anh hai, ngôi nhà kia thật sự chào đón em sao?"
Tôi hỏi hắn như vậy, thế là Lâm Châu im lặng.
Một lúc sau hắn mới lên tiếng: "Em họ Lâm, là em gái anh."
Tôi gắng nhếch khóe miệng ra cười, nói tiếp: "Nếu không phải mẹ em bất ngờ tạ thế, thì không đời nào em về nhà họ Lâm. Nơi này không có bất cứ ai chào đón em cả, cha thiên vị chị ấy, ngay cả anh cũng tin chị ấy hơn em, không phải sao?"
Tôi cố ý nhắc tới mẹ của Lâm Loan, người phụ nữ lúc trẻ bị tình yêu che mắt, cuối cùng bị lừa gạt cả trái tim lẫn thân xác, một mình cặm cụi nuôi con khôn lớn.
Cuối cùng, người phụ nữ ấy còn chưa kịp gặp lại cha Lâm, đã qua đời vì bệnh nặng.
Không chỉ có mẹ Lâm Loan, mẹ của Lâm Châu trước mặt cũng mất tích đến nay chưa tìm thấy, do một nguyên nhân bất khả kháng nào đó.
Tiếng là mất tích, chứ sự thực thì ai cũng biết, đại khái là đời này Lâm Châu sẽ không bao giờ được gặp lại mẹ hắn nữa.
Dù sao nhà họ Lâm cũng là nhà giàu họ lớn, Lâm Châu lại là đứa con trai duy nhất của thế hệ này.
Chỉ cần Lâm Dao sẩy chân, thì Lâm Châu chắc suất trở thành người thừa kế.
Mà người thừa kế, sao có thể mang tiếng nh.ục là con hoang chứ.
Cho nên mấy chuyện này, rất đơn giản, là thủ bút của nhà họ Lâm.
Mà trước kia Lâm Châu sống với mẹ lâu như vậy, tôi không tin hắn sẽ không đổi sắc mặt.
Đặc biệt là, theo một ý nghĩa nào đó, tôi với hắn đều có hoàn cảnh giống nhau.
Cho nên khi tôi nói câu này, Lâm Châu trước giờ vui buồn không lộ ra mặt, lần đầu tiên có một thoáng đau đớn xẹt qua nơi đáy mắt.
Tôi được nước nắm chặt tay Lâm Châu, ngước mắt nhìn hắn.
"Anh hai, anh sẽ bảo vệ em chứ?"
Giống như, bảo vệ anh ngày xưa.
14.
Lâm Châu đưa tôi về nhà họ Lâm.
Trước tiên, tôi dùng nỗi đau của hắn để ép hắn chớ quên mục đích của mình.
Ở nhà họ Lâm này, đối thủ duy nhất của hắn chưa bao giờ là tôi.
Mà chính là Lâm Dao danh chính ngôn thuận được cưng chiều tận trời kia.
Bằng không, một kẻ tâm tư thâm trầm như hắn sao lại đóng vai một ông anh thương em hoàn hảo như thế chứ?
Ru ngủ đối thủ, sau đó âm thầm lặng lẽ đoạt hết mọi thứ.
Đây mới là thủ đoạn nên có của một kẻ thừa kế nhà giàu.
Tôi chỉ đang nhắc nhở hắn, trong căn nhà này, tôi là kẻ không có sức uy hiếp nhất.
Ngoài ra, tôi sẽ giúp hắn.
Lâm Châu vẫn còn cảnh giác với tôi, nhưng chuyện đó cũng là lẽ thường.
Chuyện này không gấp được, cứ nấu nước luộc ếch từ từ sẽ hiệu quả hơn.
Sau khi quay về nhà họ Lâm, Lâm Dao đang ngồi sô pha trong phòng khách đọc báo.
Gương mặt vốn còn treo một nụ cười tươi tắn, vừa thấy tôi một cái đã tắt ngúm không còn thấy gì nữa.
Thậm chí còn lẩm bẩm: "Sao không chế.t dí ở ngoài luôn đi cho rồi."
Cha Lâm cũng ngồi ghế sô pha bên cạnh, tiếng rủa của Lâm Dao cũng không nhỏ. Cho nên ông ta nghe thấy rất rõ, cũng bất mãn nhíu mày một cái, nhưng từ đầu đến cuối không thấy nói gì.
Dù sao thì Lâm Dao cũng là đứa con gái ông ta cưng nhất.
Tôi toàn thân ướt sũng, khoác áo khoác của Lâm Châu. Tôi đang chuẩn bị lên lầu tắm rửa thay đổi thì cha Lâm đột nhiên lên tiếng:
"Loan Loan, cho dù có chuyện gì đi nữa, thì bỏ nhà đi cũng là một hành vi dại dột."
Tôi dừng bước, liếc Lâm Châu đứng cạnh, ném cho hắn một ánh mắt "Quả nhiên là thế".
"Con nhớ rồi ạ."
Tôi đáp lại rồi quay người định về phòng.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Châu đột nhiên lên tiếng, khiến tôi cũng phải bất ngờ.
"Loan Loan bỏ nhà đi là em ấy sai thật."
Tôi nhíu mày, nhìn thẳng Lâm Châu không che đậy.
Tựa hồ hắn hơi lúng túng khi bị tôi nhìn chằm chằm như vậy, quay đầu nhìn Lâm Dao.
Cô ta đang cười không ngậm được mồm khi thấy cha mắng tôi, Lâm Châu cũng mắng tôi.
Nhưng câu tiếp theo của Lâm Châu lại đột nhiên hóa lạnh lẽo.
"Nhưng Dao Dao, em ở nhà không phân đúng sai nhục mạ Loan Loan, em nó cũng là em gái em cơ mà."
Tự nhiên ngồi không cũng ăn đạn, Lâm Dao đứng bật dậy.
Tựa như vẫn chưa thể tin nổi, cô ta chỉ vào mặt tôi, gào lên the thé: "Anh hai, anh mắng em vì nó à!"
Gào xong, cô ta nhào vào lòng cha Lâm, đổ hai giọt lệ vàng ngọc.
Cha Lâm xót con gái, nghiêm mặt.
"Lâm Châu, chỉ là tranh chấp của hai đứa con gái, con làm anh đừng xía vào."
Tôi đứng cạnh xem kịch vui.
Xem cha Lâm bao che Lâm Dao, trách mắng Lâm Châu.
Thật ra tôi cũng muốn biết, rốt cuộc bây giờ hắn đang nghĩ gì.
Thất vọng, hay tức giận nhỉ?
Tuồng vui này, càng lúc càng thú vị rồi đây.
Nhưng mà Lâm Châu vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc không rõ buồn vui kia.
"Nếu chỉ là tranh chấp bình thường giữa hai đứa, thì con đã không nói vậy."
"Nhưng cha hỏi nó thử xem, chiều nay trước mặt Kỳ Dĩ Trì, Dao Dao chửi Loan Loan thế nào."
Mắng tôi, thì cha Lâm không thèm để ý.
Nhưng nếu như dính đến chàng rể quý Kỳ Dĩ Trì nữa thì sao?
Đúng như dự đoán, cha Lâm trước giờ vẫn ôn hòa rộng lượng bỗng nghiêm nghị hẳn lên.
Đồng thời bắt đầu răn dạy Lâm Dao.
Tiếng răn dạy xem lẫn tiếng khóc nỉ non, tôi nghe mà đau cả lỗ tai.
Thế là tôi đi lên phòng luôn, Lâm Châu cũng đi theo tôi.
Sau khi tôi vào phòng, hắn vẫn còn đứng ngoài cửa.
"Anh hai, trả áo khoác cho anh nè."
Tôi gỡ áo khoác trên người xuống trả cho Lâm Châu, hắn gật đầu chuẩn bị đi xuống.
Tôi đột nhiên đưa tay kéo góc áo của hắn.
Lâm Châu dừng lại, nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
"Anh hai."
Tôi lại gọi tiếng nữa, trước khi hắn kịp mở miệng hỏi "sao thế", quả quyết nhón chân lên ôm chặt hắn.
Có lẽ do bất ngờ không kịp chuẩn bị nên người hắn đờ ra.
Tôi nhẹ nhàng thỏ thẻ vào tai hắn: "Anh hai ngủ ngon."
Nói xong, tôi mau chóng lùi lại, sau đó đóng cửa, tạo sự ngăn cách giữa tôi và Lâm Châu.
Qua ô mắt mèo, tôi thấy Lâm Châu còn đứng ngoài cửa, mặt dại ra, một lúc lâu sau mới hoàn hồn rời đi.