[Bàng Sách] Phượng Thê Ngô

Thật lâu về sau, Bạch Ngọc Đường vẫn có thể nhớ như in quang cảnh ngày ấy, Triển Chiêu ngồi ở trên ghế bên dưới cửa sổ, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về quyển sách ở trên bàn, ngoài cửa sổ là mùi hoa sơn chi, có lẽ, còn có mùi của mẫu đơn, từng đợt từng đợt tràn vào trong phòng.

Những chuyện cũ đó, quá khứ của y, sự qua lại của bọn họ, đôi mắt trong veo như nước của Triển Chiêu ánh lên từng chút dịu dàng và tràn trề đau khổ, kể cho hắn nghe.

Sau khi Bàng Thống đến ở, ta cảm thấy hơi bất tiện, muốn dọn qua sống ở chỗ của Bao đại ca, nhưng sợ cứ như vậy dọn đi sẽ làm Công Tôn đại ca đau lòng, ta nghĩ đến việc tìm một chức vị ở Khai Phong phủ, vậy thì dọn đi mới danh chính ngôn thuận.

Không ngờ Hoàng Thượng cất nhắc, phong Triển mỗ làm Ngự tiền đới đao thị vệ, còn ban cái tên Ngự Miêu làm cho Bạch huynh vô cùng giận dữ.

Nhưng quan phủ làm việc dong dài phức tạp, xưa nay vẫn vậy, công văn nhậm chức tạm thời vẫn chưa đến tay, ta đành phải tiếp tục ở lại phủ Thị lang này, ban ngày ta cùng Bao đại nhân đi phá án, buổi tối đi ngao du khắp nơi, mãi đến lúc tối khuya mới trở về.

Ta nhớ rõ ngày hôm ấy, dường như là trước hay sau Trung thu gì đó, trời đổ mưa, đến khuya ta mới trở về, vừa mới đi qua cổng chính thì nhìn thấy phòng của Công Tôn đại ca vẫn còn sáng đèn, ta đang vô cùng ngạc nhiên trong lòng, lại thấy Bàng Thống từ trong phòng đi ra.

Mưa thu kia tuy không coi là lớn, nhưng mà giội vào người thì vẫn rét lạnh, Bàng Thống cũng không che ô, hắn mặc áo khoác ngoài màu trắng.

Trên áo có vòng hoa mẫu đơn dệt bằng chỉ bạc, dưới ngọn đèn chiếu rọi, hàn quang lấp lánh.

Hắn đi rất gấp, bộ dáng nổi giận đùng đùng. Sau đó Công Tôn đại ca đi ra, mặc trên người, y phục màu đen huyền.

Ta vừa thấy đã biết, y phục này, là bộ ta giúp Bao đại ca chỉnh sửa.

Hai người bọn họ, mỗi khi đến lễ tết, sẽ tặng quà cho nhau.

Bạch Ngọc Đường cảm khái: Cảm tình của hai người bọn họ, thật đúng là sâu đậm.

Sâu đậm thì sâu đậm, nhưng mà… mỗi lần tặng quà, nhất định là thứ đối phương không thích nhất.

Ví dụ như Công Tôn đại ca ghét màu đen, Bao đại ca nhất định phải tặng quần áo màu đen cho hắn. Bao đại ca sợ nhất là uống thuốc, Công Tôn đại ca vẫn luôn dùng dược liệu làm thành bánh trung thu nhân dược liệu tặng cho hắn.

Bạch Ngọc Đường khó hiểu: Đây, cần gì phải làm như vậy?

Chẳng qua là cảm thấy chơi rất vui, bọn họ đã chơi không biết chán đến hơn hai mươi năm.

Nhưng cả hai lại không chịu nhận thua, ví dụ như nếu Bao đại ca ăn bánh trung thu kia, Công Tôn đại ca nhất định sẽ mặc quần áo này.

Bạch Ngọc Đường âm thầm vui mừng, thật may, thật may, không làm thanh mai trúc mã với hai người kia.

Ta nhìn hai người bọn họ một người đứng ở trong mưa muốn đi, một người đứng ở trước cửa muốn giữ, bản thân ta cũng tiến thoái lưỡng nan, sợ chỉ cần cử động một chút, để cho bọn họ biết ta đang ở đây, tình cảnh đó, sẽ càng thêm xấu hổ.

Chợt nghe Công Tôn đại ca nói: Bàng Thống, bây giờ ngươi muốn đi đâu?

Người nọ ngừng bước chân, nhưng vẫn đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng nói: Chẳng phải Công Tôn đại nhân bảo bản vương đi tìm hồng nhan tri kỷ sao, bản vương xin tuân theo lời đại nhân dạy bảo, bây giờ đi.

Ngươi, cứ như vậy mà đi?

Người nọ bỗng nhiên xoay người lại, lớn tiếng nói: Không đi như vậy thì đi như thế nào?! Công tử có áo của Bao đại nhân ở bên cạnh, còn cần bản vương giũ nệm trải giường sao!

Bạch Ngọc Đường không khỏi thở dài: Ai, đang yên đang lành là một tướng quân, lại bị Công Tôn đại nhân giày vò thành bộ dáng oán phụ như vậy.

Lời của Công Tôn đại ca đều nghẹn lại, hắn nói: Ngươi, nếu ngươi đã muốn đi, dù sao cũng phải… mang ô đi.

Được, cung kính không bằng tuân lệnh, phiền đại nhân lấy ô đưa cho bản vương đi.

Công Tôn đại ca xoay người vào phòng, lát sau cầm theo một chiếc ô giấy dầu đi ra, hắn đứng trước cửa dưới mái hiên, không đi về phía trước, chỉ vươn chiếc ô ra ngoài.

Bàng Thống đành phải đi về lấy ô, cả người vẫn còn bị giội thấu trong mưa.

Không ngờ, tay còn chưa đụng tới chiếc ô kia, Công Tôn đại ca đã vung mạnh chiếc ô lên đánh ập xuống người nọ. Lúc đó ta cũng không dự đoán được hắn sẽ có chiêu thức ấy, chắc hẳn Bàng Thống còn đang trong cơn giận không phòng bị kịp, tuy công phu của hắn rất cao, có né được một chút, nhưng vẫn bị chóp của chiếc ô quất tới đỉnh đầu.

Hắn kinh hãi, trở tay cầm lấy một đầu của chiếc ô, một đầu khác vẫn còn ở trong tay của Công Tôn đại ca, hai người cứ giằng co như vậy, cuối cùng nhất thời im lặng.

Sau đó, chợt nghe thấy Bàng Thống quát, thật ra là rống lên: Công Tôn Sách! Ngươi có biết là đánh vào đầu sẽ làm người ta ngốc đi không hả!

Công Tôn đại ca không nhanh không chậm nói: Đương nhiên là biết, ta chính là muốn đánh cho ngươi ngốc đi, đỡ cho ngươi khỏi phải thính phong thị vũ*.

(*Thính phong thị vũ: Mới nghe gió nổi đã nghĩ mưa rơi, mới nghe đồn đại đã nghĩ là thật)

Bạch Ngọc Đường bội phúc đến mức tái mặt: Công Tôn tiên sinh thật không hổ danh là Đệ nhất tài tử Đại Tống a, ngay cả việc nhà cũng kiên trì chiến lược địch tiến ta lui địch ở ta phá địch mệt ta đánh địch lui ta đuổi sải bước tiến thoái dụ địch xâm nhập tập trung binh lực tiêu diệt từng bộ phận của địch đánh du kích là chính nhưng không bỏ qua vận động tiến công trong điều kiện có lợi a. Triển Chiêu, thảo nào người ta nói, không có tài mới là đức*, nếu nữ tử trong thiên hạ đều trí tuệ mưu lược giống như Công Tôn tiên sinh, thời nay đã thay đổi rồi. (Hơi của Ngũ gia thật dài a =)))

(*Câu này đầy đủ là “Nam tử hữu đức tiện thị tài, nữ tử vô tài tiện thị đức” của Trần Kế Minh (Trần Mi Công) người thời nhà Minh học rộng tài cao, dịch ra là: Nam giới có đức mới có tài, phụ nữ không có tài mới là đức, mang ý chỉ trọng nam khinh nữ, con gái không nên học nhiều, không cần đọc sách biết làm thơ…)

Triển Chiêu nói: Ai nói… ai nói là không đúng đâu. Lúc ấy ta cũng toát mồ hôi dùm Bàng Thống, có thể hắn vẫn chưa hiểu rõ tính chất quan hệ giữa Công Tôn đại ca và Bao đại ca, không biết tại sao bỗng nhiên ăn phải dấm chua, lại không biết tại sao bỗng nhiên bị đánh.

Sau đó, công văn nhậm chức của ta đến, ta liền nói với Công Tôn đại ca chuyện muốn dọn qua Khai Phong phủ, lúc ấy hắn chỉ nói: Triển Chiêu, phòng của ngươi ta vĩnh viễn giữ lại cho ngươi, lúc nào ngươi muốn về thì cứ về, đừng để tên than đen kia ăn hiếp.

Ngày ta đi, là sáng sớm, vốn định thừa lúc sáng sớm, cứ như vậy mà đi cho xong, không ngờ Công Tôn đại ca và Bàng Thống đã dậy rồi, bọn họ đứng đợi ở trước cửa lớn.

Bàng Thống kia nhìn thấy ta, cười nói: Hôm qua bản vương bốc một quẻ, nói là sáng nay có cố nhân đi xa. Quả nhiên quả nhiên.

Ta nói: Vương gia nói đùa rồi, ta chỉ đến Khai Phong phủ, sao có thể cho là đi xa.

Người nọ không nói nữa, mỉm cười, nhìn về phía Công Tôn đại ca.

Ta luôn nhớ rõ, ngày ấy Công Tôn đại ca mặc bộ áo màu xanh lá nhạt, góc áo thêu cành trúc, là bộ dáng như lúc ta gặp hắn lần đầu.

Hắn đi đến trước mặt ta, vươn tay. Trong khoảnh khắc ấy ta cảm thấy như bị ảo giác, người vẫn giống như người của trước kia, nhưng mà, lòng bàn tay kia, đến tột cùng là năm nào tháng nào, trong lúc không hay không biết, đã có thêm những đường cong dây dưa.

Rõ rệt, mà quanh co.

Ta cầm lấy tay của hắn, hắn nói: Triển Chiêu, ta, cuối cùng, thật có lỗi với ngươi.

Ánh mắt của hắn khi đó, ở trong ánh nắng ban mai, là trời quang mênh mông vô bờ vô bến.

Thì ra, hắn, cái gì cũng đã biết rồi.

Ta không biết nói sao cho phải, chỉ cảm thấy trong mắt đau rát cay cay.

Bàng Thống kia đột nhiên cười ha hả, hắn nói: Các ngươi đang tính làm cái gì, cũng đâu phải là gả con gái đi.

Công Tôn đại ca nói: Chẳng lẽ không phải là gả con gái đi sao, lại còn là gả đến Khai Phong phủ, lấy phải người chồng không hiền lành.

Đang nói, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa, từ xa về gần, thì ra là Phi Vân Kỵ đưa hoa đến, người nọ nhìn thấy Bàng Thống, xoay người xuống ngựa cúi chào, trong giỏ hoa sơn chi, một đóa hoa bỗng nhiên bay xuống.

Ta theo bản năng muốn đón lấy, không ngờ tay áo của Bàng Thống quấn đến, hoa kia, rơi vào trong tay của hắn.

Hắn mỉm cười với ta, trong nụ cười đó không có bất cứ cảm tình gì, ấm áp, hay là cười nhạo, đều không có.

Hắn đặt hoa vào trong tay của Công Tôn đại ca, sau đó nhận lẵng hoa từ Phi Vân Kỵ.

Sau khi ta từ biệt bọn họ, đi trên con đường lớn trong không khí sáng sớm lạnh lẽo của thành Biện Lương, tiếng vó ngựa trong suốt của Phi Vân Kỵ vẫn còn vang ở bên tai, gạt đi không được.

Ngẩng đầu, nhìn thấy ánh bình minh đỏ rực chiếu rọi như xé rách thiên không, nhiều điểm tích dần, tụ lại rơi xuống.

Ngọc Đường, có rất nhiều chuyện sẽ qua đi như thế, chỉ cần, ngươi chịu đi.

Bạch Ngọc Đường lại nở nụ cười, đây là lần đầu tiên Triển Chiêu nhìn thấy hắn cười như vậy, mắt phượng hẹp dài hơi hơi nheo lại, khóe miệng cong lên, hắn nói: Triển Chiêu, ta không giống với ngươi, ta cho rằng, tuyệt đối, sẽ không buông tay.

Bạch Ngọc Đường cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Triển Chiêu như vậy, không còn bình tĩnh ôn hòa như thường ngày nữa, trong mắt, là ưu thương nặng trĩu.

Ta quay đầu lại, thấy hai người kia vẫn còn đứng ở trước cửa, một trắng một xanh, mùi hoa sơn chi, hương bay bảy dặm, bầu bạn như bóng với hình.

Rốt cuộc ta hiểu được, hai người bọn họ gặp nhau cũng không phải là sự trùng hợp của số mệnh, mà là sự tất nhiên của số mệnh đã an bài.

Giữa bọn họ, bất luận là sớm chiều bầu bạn hay là cách xa ngàn dặm, bất luận là kẻ nào, cũng không thể chặt đứt huyết mạch tương liên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui