[Bàng Sách] Phượng Thê Ngô



Khi Bạch Ngọc Đường bước vào Thị lang phủ lần nữa thì đang là buổi chiều của ngày thứ hai, Thị lang đã không còn là Thị lang, nhưng mà cánh cửa viện sâu thẳm như biển cả, văn hoa phú quý, cũng không vì sự thay đổi của chức quan này mà có bất kỳ biến đổi gì.

Đi vào trong viện, liền thấy hai người mặc áo trắng đứng dưới mái hiên, Công Tôn Sách dùng một tay cầm chiếc quạt giấy, tay kia phủ lên trên mặt quạt, giống như đang tỉ mỉ thưởng thức tranh chữ ở phía trên, mười ngón tay của y nhỏ dài trắng nõn, nhưng mà khớp xương hiện ra rõ ràng, xem ra, loại công việc pháp y, thật ra cũng là một công việc tốn sức.

Bàng Thống đứng phía sau vòng qua thắt lưng của y, mặt vùi vào trong mái tóc bên cổ của y, hoa mẫu đơn trên áo trắng cuộn vòng quanh, chỉ bạc lấp lánh sáng, bao bọc hai người bọn họ ở trong một mảng ngân quang.

Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn Triển Chiêu, thấy hắn đã sớm nghiêng mắt đi, không nhìn tới hai người kia, trên mặt phiếm hồng.

Da mặt của người này, sao vẫn còn mỏng như vậy.

Người khác khanh khanh ta ta, ngươi đỏ mặt theo làm cái gì?!

Bạch Ngọc Đường thông cổ họng, hô một câu: Công Tôn tiên sinh!

Mới vừa phát ra tiếng, tự mình cũng nhịn không được mà run lên, giọng nói quá lớn, cho dù không phải là sấm dậy đất bằng, nhưng cũng đủ dọa người ta nhảy dựng.

Nhưng Công Tôn Sách chỉ chậm rãi quay đầu, hai mắt mờ ảo đào hoa, sóng mắt óng ánh, vẫn dùng thanh âm bình tĩnh ôn hòa nói: Bạch Ngũ hiệp, Triển Chiêu, các ngươi đến rồi.

Nghe giọng điệu của y, lại giống như đã biết bọn họ đến rồi.

Triển Chiêu cung kính nói: Bao đại nhân sai thuộc hạ đến đây, mời hai vị tối nay đến Khai Phong phủ một chuyến.

Lông mày của Công Tôn Sách nhướng lên, không biết là bất mãn với lời mời của Bao Chửng hay là bất mãn với thái độ của Triển Chiêu.

Bàng Thống lại đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: Có lo cơm nước không?

Mặt hắn hơi đỏ lên, chắc là do vùi trong mái tóc kia quá lâu, tóc tùy ý vén lên, sợi tóc và dây buộc rũ xuống, vướng cùng một chỗ với tóc của Công Tôn Sách, ánh mắt vẫn còn chút mơ màng, cũng không biết là ngủ quá ngon hay là ngủ không ngon. Tóm lại, vẻ mặt thật sự rất vô tội.

Bạch Ngọc Đường thầm nói, quả nhiên là vật họp theo loài, mấy người gàn dở này, sao lại cùng tụ tập với nhau.

Triển Chiêu vẫn cung kính như trước nói: Khai Phong phủ chuẩn bị chút rượu nhạt, mong Vương gia và Công Tôn tiên sinh vui lòng đến dự.

Công Tôn Sách khép “xoạt” cây quạt giấy trong tay lại, lạnh lùng nói: Triển Chiêu, ngươi gọi ta là gì?! Tiểu tử ngươi phản rồi!

Bàng Thống vốn đang dùng một tay vòng qua thắt lưng của y một tay ôm lấy bả vai của y, hắn nhẹ giọng dỗ dành: Gọi cái gì thì chẳng giống nhau, nếu ngươi thích nghe người khác gọi ngươi là Công Tôn đại ca thì mỗi ngày ta sẽ gọi ngươi, dù sao cũng chỉ là một từ xưng hô. Có phải hay không, Triển Chiêu?

Triển Chiêu lập tức bị lời nói của hai người bọn họ làm cho dở khóc dở cười, chỉ đành nói: Lời nói của Vương gia rất phải, Công… Công Tôn đại ca.

Công Tôn Sách hừ một tiếng, trừng trừng mắt, cũng không nói gì, nhưng mà vai hơi run lên, mặc dù y hơi chút là phát cáu, nhưng thái độ rất có chừng mực, thấy người đã chịu nhận lỗi, cũng không nói thêm gì nữa, đành phải ôm tức giận vào trong lòng, y tựa vào người của Bàng Thống, vừa đáng thương vừa bất đắc dĩ.

Bạch Ngọc Đường nhìn thì hiểu được, đây là giờ phút xấu hổ, cần có người đi ra giảng hòa, nhưng Bao Chửng vạn năng không có ở đây, hắn đành phải tự mình ra mặt. Trong lòng hắn tức giận Bàng Thống, hai lần gặp mặt, hắn căn bản là không để ý đến mình, thậm chí ngay cả con mắt cũng chưa từng nhìn qua, nghĩ rằng Bạch Ngũ gia trên giang hồ, mặc dù không dám nói là hô phong hoán vũ, nhưng ít ra cũng có danh dự uy tín, chưa từng chịu qua sự lãnh đạm như vậy, nhân cơ hội này, hắn cao giọng nói: Vương gia, ngươi phải bồi thường cho ta một bộ quần áo.

Bàng Thống chuyển ánh mắt về phía của hắn, thản nhiên nói: A? Bạch Ngũ hiệp có thể nói cho bản vương biết là tại sao không?

Bạch Ngọc Đường thấy hắn biết danh hiệu của mình, hắn vẫn còn tính cách của thiếu niên, tức giận hơi lắng xuống, nói: Lão bà của ngươi hộc máu ở trên người của ta, làm cho bộ áo trắng kia bị bẩn rồi.

Lão bà?! Công Tôn Sách vừa sợ vừa giận, quát lên, ngươi nói, ai là lão bà của hắn?! Hai người các ngươi hôm nay rắp tâm đến chọc tức ta, có phải là do Bao Chửng dạy các ngươi hay không!

Thân mình của y vẫn còn ở trong vòng tay của Bàng Thống, thoát ra không được, vừa nói xong, liền giơ cây quạt trong tay lên giống như muốn ném tới đập người, lại bị Bàng Thống bắt lấy cổ tay.

Bàng Thống mặt mày rạng rỡ, giọng điệu cũng trở nên thân thiết hơn nhiều, hắn nói: Vậy thật sự đã oan ức cho Bạch Ngũ hiệp rồi, đừng nói là bồi thường một bộ, cho dù là tám bộ mười bộ, trăm bộ ngàn bộ, cũng bồi thường.

Động cơ lúc đầu của Bạch Ngọc Đường chỉ là nói giỡn cho vui, không biết tại sao lại làm cho Bàng Thống vui vẻ như thế, đến lúc trăm bộ ngàn bộ áo trắng kia thật sự đưa đến cho hắn, hắn vẫn không biết tại sao. Đây là chuyện sau này.

Sau khi từ biệt hai người bọn họ, Bạch Ngọc Đường không khỏi quay đầu lại nhìn, Công Tôn Sách vừa rồi còn bị danh xưng “lão bà” làm cho tức giận bây giờ đang dùng tay vuốt ve tóc của Bàng Thống, năm ngón tay của y trắng gầy, giống như hoa sen trắng nở rộ, xuyên qua mái tóc đen như mực của người nọ, nhưng mà cách khá xa, không nhìn thấy được sự yêu thương tràn ngập trong mắt của y, tất nhiên, càng không nhìn thấy được sự đau lòng trong mắt của một người khác.

Đột nhiên hắn nghĩ đến, mình nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, nói ra chuyện Công Tôn Sách nôn ra máu, Bàng Thống kia thần thông quảng đại, chắc chắn đã sớm biết việc này, nhưng mà biết là một chuyện, nghe người khác nói lại một lần nữa lại là chuyện khác.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi thở dài một hơi.

Triển Chiêu bên cạnh hỏi: Ngọc Đường, ngươi làm sao vậy, thở than cái gì a?

Hắn nhìn Triển Chiêu, cười “hì hì”.

Triển Chiêu khó hiểu: Ngọc Đường, ngươi không sao chứ? Sao lại cười?

Bạch Ngọc Đường nói: Ta hỏi ngươi, vừa nãy đỏ mặt cái gì?

Triển Chiêu nghe hắn nói, mặt lại “ầm” đỏ lên, ánh mắt như mặt nước lướt qua hai gò má của Bạch Ngọc Đường, lại rũ mắt xuống, không nói chuyện nữa.

Bạch Ngọc Đường nhớ đến đêm qua, bị Bao Chửng vừa xách vừa lôi kéo ra bên ngoài phủ Thị lang, mình còn chưa kịp tức giận, Bao Chửng đã buông hắn ra, thậm chí còn nghiêm túc nói: Bạch Ngũ hiệp, ta về Khai Phong phủ trước, nếu ngươi tìm được Triển Chiêu thì hãy mang hắn về.

Trong bóng đêm mờ mịt, bóng dáng của hắn thẳng tắp gầy gò, Bạch Ngọc Đường chẳng hề biết, thiên hạ nước nhà, đặt trên đầu mày bả vai của người này, hắn không còn lựa chọn nào khác, đành phải cứ vậy mà đi.

Khi Bạch Ngọc Đường tìm được Triển Chiêu ở bên bờ hồ, hắn đứng trước mặt nước ngẩn người. Bạch Ngọc Đường dừng lại ở chỗ cách hắn khá xa, vẫn chưa tiến đến, Triển Chiêu hỏi: Ngọc Đường, ta vẫn không rõ, năm ngoái, lúc ngươi cùng ta trở về, chúng ta chỉ quen biết có vài ngày, sao ngươi, lại khẳng định như vậy?

Cùng người vừa quen biết, tựa như gặp cố nhân (1).

Những lời này, Bạch Ngọc Đường trăn trở trong lòng rất nhiều rất nhiều lần, đến khi thật sự nói ra, xuyên qua kẽ răng đầu lưỡi, lại xa lạ giống như không phải giọng nói của mình.

Mà trong mắt Triển Chiêu, giờ này phút này, là hoa sơn trà khai nở, đầy khắp núi đồi.

Thổi cuộn qua năm tháng xanh tươi của hắn, màu đỏ thiêu đốt bất tận không ngừng.

Hồ nước lãng đãng, bên cầu hoa thược dược vừa đâm bông, mỹ nhân như tranh, một sóng mắt, mười năm phong lưu.

Đột nhiên Triển Chiêu cảm thấy, thật ra ông trời, đối xử với mình cũng không tệ.

Mà bây giờ, hai người vừa mới đưa tin đến phủ Thị lang trở về, thành Biện Lương phố dài mười dặm, cửa sổ xanh lá mái ngói đỏ tươi, ở trong mắt Bạch Ngọc Đường đều trở nên vô cùng đáng yêu.

Triển Chiêu nói: Ngọc Đường, ngươi đừng nhảy tới nhảy lui nữa, mau trở về chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay đi.

Bầu nhiệt huyết trong lòng Bạch Ngọc Đường bị những lời này dội lạnh, hắn nói: Chờ các ngươi chuẩn bị xong ta mới trở về, nếu không chắc chắn sẽ bị Bao đại nhân bắt làm chuyện này chuyện kia.

Lời nói còn chưa rơi xuống đất, người đã chạy rất xa rồi.

Triển Chiêu đứng phía sau hắn hô lên: Ngọc Đường, nhớ về ăn cơm chiều a!

Những lời này, cảnh tượng này, là ký ức rõ nét nhất của nhân dân thành Biện Lương về Triển Chiêu Triển đại nhân Triển hộ vệ, hắn hô lên với một nam tử áo trắng tuấn mỹ: Nhớ về ăn cơm chiều a…

Đêm đó, không biết bao nhiêu thiếu nữ mới lớn ôm ấp tình cảm đầu đời vì những lời này mà vẫn chưa ăn cơm chiều.

—–

(1) “Dữ quân sơ tương thức, do như cố nhân quy” có ý là: Lần đầu gặp mặt người lại tựa như gặp lại bạn cũ. Đây là hai câu thơ rất đẹp, nhưng mà chưa rõ tác giả. Bài thơ tổng cộng có bốn câu: 与君初相识, 犹如故人归. 天涯明月新, 朝暮最相思 (Dữ quân sơ tương thức, do như cố nhân quy. Thiên nhai minh nguyệt tân, triêu mộ tối tương tư.)

Ở Vân Nam có một loại thuốc lá là “hoa trà”, trên hộp thuốc có ghi hai câu này. Rất nhiều người vì hai câu thơ này mà say đắm loại thuốc lá này.

*Hoa sơn trà

"0846173""dsc03419"

Triển tiểu miêu, vì một câu của em mà biết bao thiếu nữ không ăn cơm chiều a =)))

Có Tiểu Bàng bên cạnh giống như có một cái áo lông thú =)) vừa ấm vừa nặng =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui