[Bàng Sách] Phượng Thê Ngô

(Khâu lại dấm chua lan tràn)

Triển Chiêu bị thương rồi.

Triển hộ vệ của Khai Phong phủ dũng mãnh thiện chiến, nhiều lần lập được kỳ công, nhưng mà chuyện bị thương, bao giờ cũng khó có thể tránh khỏi.

Nhất là lần này, làm hắn bị thương, lại là Trung Châu Vương Bàng Thống.

Nhớ đến qua lại lúc trước, Bạch Ngọc Đường vừa mới theo ca ca buôn bán từ Hải Nam trở về liền kích động chạy tới Khai Phong phủ, hắn không khỏi có chút hứng thú nói không rõ, ách, ở trong lòng.

Lời nói đến bên miệng, lại trượt về trái tim, hai người xa cách đã lâu mới gặp lại, cứ mắt to trừng mắt nhỏ như vậy, tình tiết có chút cũ rích, không khí có chút kỳ lạ, biểu tình có chút phức tạp, phản ứng cũng có chút trì độn.

Cho đến khi có người đẩy của tiến vào, hai người mới nhẹ nhàng thở ra, nếu không, vẫn cứ tiếp tục trừng như vậy, thách thức với mí mắt cũng quá lớn rồi.

Người nọ vào, mặc hoa phục màu trắng, trong tay xách một cái vò rượu nhỏ, mỉm cười, phòng ốc sơ sài của Triển Chiêu dường như cũng trở nên vàng son lộng lẫy.

Mặc kệ nói như thế nào, Bàng Thống cũng là một người tuấn mỹ, nếu như bỏ qua chút tính xấu nào đó.

Hắn tự lo cho mình tự ngồi ở bên cạnh bàn, miễn cưỡng nói: Hai vị, đây chính là rượu ngon.

Bạch Ngọc Đường nghĩ đến vết thương trên người của Triển Chiêu, cùng với rất nhiều cảm tình bất lương khác, một cơn tức từ lòng bàn chân vọt thẳng tới óc, rút Họa Ảnh ra, trực tiếp qua thăm hỏi.

Triển Chiêu vội la lên: Ngọc Đường, đừng làm bậy.

Bạch Ngọc Đường làm sao còn phanh lại được, trong lúc Triển Chiêu nói câu này, hai người đã đấu qua năm sáu chiêu.

Với công lực của Bàng Thống, so sánh với những người như Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, nhiều nhất là ngang tay, hơn nữa trong tay hắn không có binh khí, không bao lâu sau, liền rơi xuống thế hạ phong. Mắt thấy Họa Ảnh sắp chạm đến sườn trái của Bàng Thống, trong lòng Bạch Ngọc Đường xoay chuyển, cuối cùng không đành lòng, tay phải ngừng lại, vỏ kiếm trong tay trái vung lên, Bàng Thống tránh về phía sau, nhưng vỏ kiếm vẫn đánh lên cánh tay phải.

Hắn nhíu chặt mày, nhưng mà cũng không nói thêm gì nữa, đứng tại chỗ thoáng bình ổn hơi thở cho vững vàng, lại ngồi xuống.

Hắn còn lấy một chén trà lên, tự rót một ly, mùi rượu, liền tỏa ra bốn phía.

Uống hết một ly, hắn mới nói: Nghe nói Bạch Ngũ hiệp thích rượu, sao, không đến uống một ly?

Bạch Ngọc Đường nói: Rượu là rượu ngon, nhưng mà, món nợ ngươi đánh Triển Chiêu bị thương, một vò rượu của ngươi há có thể tính rõ được.

Triển Chiêu nói: Ngọc Đường, thật ra chuyện cũng không phải như vậy…

Bạch Ngọc Đường tức giận nói: Ngươi bớt nói đi! Hắn là quan to hơn ngươi! Nhưng mà ta không sợ hắn!

Bàng Thống ung dung nói: Ai nói là ta đến nhận lỗi tính nợ, chỉ là tìm người uống chút rượu mà thôi.

Nói xong, lại lấy lên một chén trà, rót một ly, giao cho Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu bên kia lại nói: Ngọc Đường, thật sự không sao…

Bạch Ngọc Đường ngồi phịch xuống ghế, chỉ vào Triển Chiêu la: Ta trút giận cho ngươi, ngược lại ngươi lúc nào cũng nói không sao, đây chẳng phải rõ ràng là muốn làm ta bẽ mặt hay sao!

Bàng Thống cười nói: Bạch Ngũ hiệp, Triển hộ vệ cũng là muốn tốt cho ngươi, sợ ngươi gây chuyện, ngươi đừng phụ tấm lòng của hắn, nào, nếm thử rượu ta mang đến.

Bạch Ngọc Đường dường như tức giận mà bưng chén rượu kia lên, dốc hết vào trong miệng, cảm giác vừa vào miệng đã mát lạnh, quả nhiên là rượu ngon, hắn liền khen: Ngon!

Sau đó lấy cái chén của mình rót cho Triển Chiêu một chén, đưa tới tay của Triển Chiêu: Ngươi nếm thử, thật sự là rất ngon.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, phì cười, nói: Ngọc Đường, ngươi trở mặt, cũng thật sự rất nhanh, vừa rồi còn đánh nhau với người ta, vậy mà giờ lại uống rượu của người ta.


Bạch Ngọc Đường giật lại cái chén: Ngươi không uống thì thôi, tại sao lại nhiều lời như vậy.

Bàng Thống nói: Nhiều ngày không gặp, thật ra tính tình của Bạch Ngũ hiệp lớn thêm một chút.

Triển Chiêu phải dựa vào đầu giường, vai trái của hắn bị thương, nhưng cũng không cần phải nhích người, chỉ duỗi cánh tay ra, lấy cái chén kia đến, hắn nói: Rượu ngon Vương gia mang đến có lý nào không uống chứ.

Cái chén còn chưa đụng đến môi, chợt nghe có người ở cửa nói: Triển Chiêu, ngươi bị thương, không thể uống rượu.

Ngẩng đầu nhìn thấy, thì ra là Công Tôn Sách.

Sắc mặt của y mệt mỏi, ôm một chồng hồ sơ lớn ở trong tay đặt lên bàn, lập tức đi đến bên giường của Triển Chiêu.

Bàng Thống bên kia, còn đang tự rót tự uống.

Công Tôn Sách vén trung y của Triển Chiêu lên, thấy vải băng vẫn vô cùng chỉnh tề, biết hắn nửa ngày hôm nay không nhúc nhích, y nhẹ nhàng nói: Ngươi cứ ngoan ngoãn tĩnh dưỡng như vậy, qua mấy ngày nữa thì tốt rồi, nhưng mà, không được phép uống rượu.

Y quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường: Bạch Ngũ hiệp đến lúc nào, để ta sai người dọn dẹp phòng cho ngươi.

Bạch Ngọc Đường ôm quyền hành lễ, nói: Làm phiền Công Tôn tiên sinh.

Trong lòng hắn vẫn nhớ thương rượu kia, nói xong liền ngồi xuống, vừa muốn lấy vò rượu, lại thoáng nhìn lên ống tay áo cánh tay phải của Bàng Thống, nhiều vết máu nhỏ, không khỏi giật mình, nói: Đây là có chuyện gì, rõ ràng ta chỉ dùng vỏ kiếm quét qua ngươi một chút.

Bàng Thống thản nhiên nói: Không sao.

Bạch Ngọc Đường nhìn về phía Công Tôn Sách, nét mặt người nọ lại không có chút thay đổi, y ôm lấy hồ sơ, rồi lại đi.

Bàng Thống bưng chén rượu lên, bị Bạch Ngọc Đường giật lấy, nói: Hay là ngươi đi đi, tranh thủ về nhà băng bó lại, đừng để máu nhuộm Khai Phong phủ, các ngươi vốn đã không hợp nhau.

Bàng Thống cười hắc hắc: Thật ra Ngũ hiệp nghĩ rất chu đáo, nhưng mà, nếu bản vương là người dễ hỏng như vậy, không biết đã sớm chết bao nhiêu lần.

Bên kia Công Tôn Sách vừa quay lại, ôm một cái hòm thuốc trong lòng, vừa lúc nghe được Bàng Thống nói như vậy, bất giác nhíu nhíu mày.

Bạch Ngọc Đường thấy y đi vào, hắn đứng dậy nhường chỗ ngồi.

Y kéo ghế tới bên tay phải của Bàng Thống, cũng không nói gì, cuộn tay áo của hắn lên từng tầng từng tầng, lại thấy vải băng đã cực kỳ chỉnh tề, nhưng máu đã sớm thấm ra.

Thế nên Bạch Ngọc Đường mới biết thì ra cánh tay phải của Bàng Thống đã có vết thương, hắn nhìn về phía Triển Chiêu, Triển Chiêu gật đầu với hắn.

Vốn là, hai người sức lực ngang nhau, chỉ một người bị đâm bị thương, cũng quá không công bằng rồi.

Công Tôn Sách tháo lớp băng nhiễm máu kia xuống, miệng vết thương từ khuỷu tay đến cổ tay, cũng may là rất nông, xem như chỉ bị thương da thịt, nhưng mà vừa rồi Bạch Ngọc Đường không biết nặng nhẹ gõ lên, miệng vết thương lại vỡ ra.

Vốn dĩ Bạch Ngọc Đường tức giận Bàng Thống đả thương Triển Chiêu, bây giờ nhìn thấy hắn cũng bị thương, còn bị mình đả thương thêm một lần, hắn không khỏi cảm thấy cắn rứt trong lòng, lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, đưa cho Công Tôn Sách, nói: Công Tôn tiên sinh, đây là thuốc trị thương bí truyền của đại tẩu ta, sau khi dùng miệng vết thương sẽ khép lại vô cùng mau, ta thấy miệng vết thương của Bàng Tướng quân không sâu, nói không chừng còn có thể không để lại sẹo.

Công Tôn Sách nhận lấy, nói tiếng tạ ơn với Bạch Ngọc Đường, y lấy thuốc rắc lên trên cánh tay của Bàng Thống, lại băng bó kỹ một lần nữa.

Bàng Thống nói: Trên giang hồ đồn đại Lô phu nhân của Hãm Không Đảo y thuật kiệt xuất thiên hạ, thì ra là thật, Bạch Ngũ hiệp, ca ca ngươi cưới về cho ngươi một chị dâu tốt a.

Bạch Ngọc Đường mang vẻ mặt trong thiên hạ đều biết không cần ngươi nhiều lời, lại lấy bình thuốc kia thả vào trong ngực.

Triển Chiêu cười nói: Ca ca ta cũng cưới về cho ta một chị dâu tốt a.

Bạch Ngọc Đường nói: Người ca ca nào của ngươi, tại sao ta chưa từng nghe nói tới.

Triển Chiêu chỉ vào Công Tôn Sách nói: Là người đó. Nói xong lại chỉ Bàng Thống: Chị dâu này của ta, không hề kém hơn chị dâu của ngươi đâu.


Tay của Bàng Thống run lên, rượu trong chén súyt chút nữa hất ra ngoài, hắn nói: Ngôn luận của Khai Phong phủ này, thật sự nên chỉnh sửa lại, tất cả đều bị tên Bao Chửng kia làm hư rồi!

Hắn lại nhìn về phía Công Tôn Sách đang thắt vải băng: Công Tôn tiên sinh, ngươi không cần phải dùng lực mạnh như vậy, muốn siết chết ta a.

Công Tôn Sách liếc mắt trừng hắn một cái, mạnh mẽ cắn môi dưới, ý cười đều nhịn ở trong mắt.

Đúng lúc này, nghe thấy ngoài cửa có người nói: Công Tôn tiên sinh, có vụ án.

Công Tôn Sách thở dài: Bao Chửng này tại sao vẫn chưa về a.

Nói xong y mang theo hòm thuốc đi ra ngoài cửa.

Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu: Bao đại ca của ngươi không ở đây sao? Đi làm gì rồi?

Triển Chiêu nói: Tiến cung.

Bạch Ngọc Đường thầm nói, xong rồi xong rồi, Bao đại nhân cũng thất thủ rồi.

Hắn nắm lấy tay áo của Triển Chiêu, lắc qua lắc lại: Tiến cung? Tiến cung! Hắn tiến cung?!

Triển Chiêu gạt tay hắn: Ngươi kích động như vậy làm gì?

Bạch Ngọc Đường nói: Ta sợ, hắn không trở lại, không ai trả tiền công cho các ngươi!

Bàng Thống nói: Mấy ngày trước tất cả các quan trên nhị phẩm đều vào triều nghị sự, Bao Chửng là rường cột nước nhà, tất nhiên không thể thiếu hắn, nhưng mà, ta nghe nói chuyện đã sớm bàn bạc xong rồi.

Khi nói chuyện, nghe thấy bên ngoài có người chạy bộ hồng hộc, mọi người nhìn qua, thấy Công Tôn Sách vọt vào trong phòng, y ôm lấy vò rượu trên bàn đi nhanh ra ngoài, vừa mới đi tới cửa, lại quay lại, giật lấy cái chén trong tay của Bàng Thống, nghênh ngang mà đi.

Triển Chiêu la về hướng cửa sổ: Công Tôn đại ca, cái chén kia đừng có ném mất a, nếu không sẽ không làm thành được một bộ.

Bàng Thống ngẩn ra một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười.

Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng hỏi: Hai người bọn họ, cãi nhau?

Triển Chiêu gật gật đầu.

Bàng Thống ở bên kia xuất thần, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt mờ ám không rõ.

Bạch Ngọc Đường nói: Tại sao?

Triển Chiêu nói: Không biết nữa, sau khi Bao đại nhân tiến cung, chuyện lớn nhỏ ở Khai Phong phủ đều đặt lên người của Công Tôn đại ca, mệt đến mức tìm không ra phương hướng, người ngồi bên kia, hai ngày đầu còn qua đây, nhưng Công Tôn đại ca làm gì có thời gian để ý đến hắn, sau đó hắn dứt khoát không đến nữa, mới ngày hôm qua, không có vụ án, Công Tôn đại ca đi tới vương phủ tìm hắn, không bao lâu sau đã thở hổn hển quay lại. Hắn nhốt mình vào trong phòng, người nọ đứng ở ngoài cửa gọi, sau nữa Công Tôn đại ca bắt đầu ném đồ ra ngoài…

Bạch Ngọc Đường nhịn không được nhẹ nhàng vỗ tay: Lúc chị dâu và ca ca của ta đánh nhau cũng như vậy đó!

Triển Chiêu nói: Nói nhỏ chút, đừng để cho hắn nghe thấy.

Bàng Thống quay đầu lại, nhướng mày, nói: Hai người lớn tiếng như vậy, là sợ ta nghe thấy hay là sợ ta không nghe thấy.

Triển Chiêu nói: Vậy được, ngươi nói đi, Công Tôn đại ca lấy đồ đạc ném ngươi thì cũng thôi đi, tại sao ngươi còn lấy đồ ném hắn.

Bạch Ngọc Đường tức giận nói: Đây, đây hơi quá đáng rồi!


Bàng Thống ung dung nói: Triển hộ vệ, lời ngươi vừa nói có hai chỗ không ổn, một, tại sao hắn có thể lấy đồ đạc ném ta, ta không thể lấy đồ đạc ném hắn? Hai, ai nói ta lấy đồ ném hắn!

Triển Chiêu nói: Ngươi nghe ngươi nghe, điều thứ nhất của ngươi, rõ ràng chính là tìm lí do cho mình, hắn là một thư sinh, cho dù lấy đồ ném ngươi, có thể có khí lực lớn thế nào chứ, ngươi ném lại một chén trà, hắn thiếu chút nữa ngất đi rồi!

Bạch Ngọc Đường “vù” một cái đứng lên: Họ Bàng, ngươi quá đáng rồi, khi dễ Khai Phong phủ không có người sao!

Triển Chiêu nắm tay của Bạch Ngọc Đường: Ngọc Đường, ngươi đã hiểu chưa, đây là nguyên nhân ta với hắn đánh nhau.

Bạch Ngọc Đường nói: Kẻ xấu ỷ mạnh hiếp yếu đến bậc này, vừa nãy ta thật sự không nên lấy thuốc cho ngươi dùng!

Bàng Thống nói: Ta thật sự xúi quẩy rồi, tại sao lại gặp phải hai cậu em vợ không phân biệt được phải trái trắng đen như các ngươi chứ!

Bạch Ngọc Đường nói: Ngươi nói cho rõ ràng, rốt cuộc là chú em chồng hay là cậu em vợ.

Bàng Thống nói: Hai người các ngươi, tuổi vẫn còn nhỏ, tại sao lại cảm thấy hứng thú với chuyện nhà của người khác như vậy. [=))))]

Triển Chiêu bên kia nghe hắn nói câu này, đã sớm đỏ mặt, hắn kéo Bạch Ngọc Đường ngồi ở đầu giường, nói: Bất kể là gì, dù sao ngươi cũng không đúng.

Bàng Thống hừ lạnh một tiếng: Ta đúng hay không, cũng không cần hai người các ngươi tới phán xét.

Bạch Ngọc Đường cũng hừ lạnh một tiếng: Được được, hai ta không phán xét, chờ Bao đại nhân trở lại xem thử hắn phán ngươi thế nào.

Bàng Thống vỗ lên cái bàn nói: Lôi Bao Chửng ra cũng vô dụng thôi!

Triển Chiêu vỗ lên giường: Vậy ngươi muốn làm sao!

Bàng Thống hít sâu một hơi, nói: Hai vị thiếu hiệp, ngươi và ta đều là người tập võ, ta nghĩ có những đạo lý cũng nên nói rõ ràng, hôm qua Công Tôn đại ca của các ngươi lấy đồ ném ta, ta vẫn né tránh, không dám đánh lại, sợ làm hắn bị thương, sau đó hắn càng ném càng nhanh, lúc chén trà kia bị ném tới, ta thật sự né không thoát, không hề nghĩ ngợi, liền vung tay cản lại, nhưng mà ta thật sự không ném đến hắn, hắn ngồi trên mặt đất khóc, là bị tức giận, không phải bị ném đau.

Bạch Ngọc Đường lại vù đứng lên: Họ Bàng, ngươi đã chọc Công Tôn tiên sinh khóc, khi dễ Khai Phong phủ không có người sao?

Bàng Thống nói: Bạch Ngũ hiệp, ngươi mở miệng một cái là Khai Phong phủ, từ lúc vào phòng, ngay cả ngụm trà cũng chưa uống đâu, đã nghĩ đến chuyện tiến dần từng bước sao?

Bạch Ngọc Đường vừa định nói, ta đúng là nghĩ như vậy, sao nào? Triển Chiêu bên kia lại mạnh mẽ kéo hắn ngồi xuống, nói: Vương gia, chuyện của hai người các ngươi, chúng ta cũng không quản được, nói chung ngươi không thể khi dễ Công Tôn đại ca, ngươi phải nói cho rõ ràng, đi đi, ta đánh ngươi bị thương, ngươi đánh ta bị thương, hai ta cũng coi như huề nhau.

Bàng Thống tựa lưng vào ghế, nói: Ta mới không đi, ta muốn chờ Công Tôn Sách xử án trở về.

Lại nói bên kia, Công Tôn Sách đến công đường, thấy ở dưới có hai nam một nữ đang quỳ, ba người kia thấy Công Tôn Sách, biết là chủ bộ của Khai Phong phủ, vội vàng dập đầu, Công Tôn Sách nói: Khai Phong phủ doãn Bao đại nhân tiến cung diện thánh, các ngươi có gì oan khuất, cứ nói ra, mấy ngày nay ta thay hắn xử án.

Nàng kia ngẩng đầu lên, đôi mắt  to lệ quang lấp lánh, giọng nói lại trong trẻo vững vàng: Đại nhân, có thể dời bước đến hậu đường thấm vấn hay không?

Công Tôn Sách nhìn tình hình của ba người bọn họ, cũng hơi hiểu được, nói: Được, đem ba người này đến hậu đường.

Đến hậu đường, Công Tôn Sách hỏi: Các ngươi gây nên chuyện gì?

Một nam tử trong số ba người nói: Ta muốn bỏ vợ.

Công Tôn Sách nói: Tại sao?

Nam tử kia nói: Dâm đãng.

Công Tôn Sách nói: Nếu như vậy, đã vi phạm thất xuất chi liệt*, tự ngươi có thể bỏ, còn báo lên Khai Phong phủ làm gì.

(*Thất xuất chi liệt: m nghĩ là tam tòng tứ đức)

Nàng kia nói: Đại nhân, phu gia nói muốn bỏ ta, ta cũng không dám nhiều lời, nhưng mà cách nói này, liên quan đến danh tiết, mong rằng đại nhân phán xét sáng suốt.

Nam tử kia tức giận nói: Danh tiết! Ngươi còn không biết xấu hổ nói đến danh tiết! Khởi bẩm đại nhân, vừa rồi tiểu nhân về nhà, thấy hai người này ở trong phòng, kia, tên khốn kia ngồi ở trên ghế, người này đang tựa lên vai của hắn, ngươi, các ngươi không cần khinh người quá đáng, đã như vậy rồi, còn muốn ta mắt nhắm mắt mở sao?

Công Tôn Sách nhìn về phía nam tử còn lại, thấy hắn khá thanh tú, giống như người đọc sách, y hỏi: Lời hắn nói có thật không?

Nam tử nói: Hắn chỉ tin vào thứ hắn nhìn thấy, làm sao cũng không chịu nghe lý do, nhất định phải bỏ chị dâu ngay lập tức, ta nghĩ, việc này liên quan đến sự trong sạch của hai người chúng ta, vẫn nên để quan phủ phán xét thì tốt hơn.

Công Tôn Sách nói: Các ngươi có lý do gì?


Trượng phu của nàng kia la lên: Có thể có lý do gì! Chẳng qua chỉ là thông đồng làm chuyện bất chính mà thôi!

Nam tử thanh tú kia thở dài một hơi, nói: Ca ca mời ta hôm nay đến nhà hắn ăn cơm chiều, buổi chiều ta không có việc gì, mới đến được một lúc, khi đó chị dâu đang nấu cơm, ta giúp nàng bẻ mấy nhánh dây mướp leo trên tường xuống, ai ngờ để cho nhánh cây làm rách chỗ quần áo ở bả vai, chị dâu lấy kim chỉ, đang máy vá cho ta, đại ca liền vào đến, cứ hiểu lầm như vậy.

Công Tôn Sách nói: Tại sao ngươi không cởi áo ra để cho nàng vá?

Vừa mới thốt ra, chính mình cũng cảm thấy không ổn, lại nói: Cũng vậy, nếu ngươi cởi áo ra, chỉ sợ càng nói không rõ được. Ngươi nói nàng vá quần áo cho ngươi, có chứng cứ không?

Nàng kia nói: Quan nhân đột nhiên vọt vào, bắt lấy ta rồi mắng, kim chỉ kia, còn ở trên áo của thúc thúc.

(*Quan nhân và phu gia đều là cách gọi chồng)

Công Tôn Sách đi đến bên người của nam tử kia, thấy áo trên bả vai của hắn, quả nhiên bị rách, kim còn chưa gỡ xuống, liền với chỉ, vẫn ghim ở chỗ đó.

Y nói với trượng phu của nàng kia: Tự ngươi nhìn đi.

Chờ đuổi ba người này đi rồi, Công Tôn Sách khẽ thở dài, lẩm bẩm: Xem ra, ta thật sự đã hiểu lầm hắn?

Y trở lại hậu viện, lập tức đi đến cửa sổ phòng của Triển Chiêu, thấy ba người bên trong cứ ngồi như vậy, ai cũng không để ý đến ai, y liền đứng ở ngoài cửa sổ, nhẹ giọng kêu: Bàng Thống, ngươi ra đây.

Bàng Thống giật mình, nắm lấy cánh tay vươn ra của Công Tôn Sách, trực tiếp trèo cửa sổ đi ra.

Triển Chiêu nói: Cửa sổ phòng của ta đi rất tốt sao? Chỗ kia rõ ràng có cánh cửa.

Công Tôn Sách kéo Bàng Thống đến phòng của mình, hỏi hắn: Hôm qua ta đi tìm ngươi, ngươi đến tột cùng đang làm gì?

Bàng Thống nói: Tỳ nữ kia khâu quần áo cho ta a.

Công Tôn Sách nói: Vì sao ngươi không thay bộ khác?

Bàng Thống nói: Chẳng phải ngươi thích ta mặc bộ áo kia sao, không cẩn thận bị rách, ta đã nghĩ tranh thủ vá cho xong, đến Khai Phong phủ tìm ngươi, ai biết ngươi sẽ đến.

Công Tôn Sách cúi đầu suy nghĩ một lát, nói: Nói như vậy, là ta hiểu lầm ngươi? Ngươi có giận ta không?

Bàng Thống nói: Ngươi phát cáu với ta một ngày, còn lấy đồ đập ta, ta có thể không giận sao, nhưng đáng giận nhất chính là, hai tiểu tử Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên lại trách móc ta.

Công Tôn Sách lại thở dài một hơi, nói: Thật ra, hôm qua ta thấy các ngươi như thế, trong lòng cũng rối loạn, biết rõ sự thật có thể không giống với những gì mình nghĩ, nhưng mà trong lòng ta lại nghĩ cũng vậy thôi, ngươi xuất thân con nhà dòng dõi quý tộc, lại là thân nam tử, chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt, với ngươi mà nói, chẳng qua vốn là chuyện bình thường, mặc dù là thật, nhiều nhất ta cũng không thoải mái trong lòng hai ngày, cũng không thể làm gì ngươi, nhưng mà, mỗi ngày cứ lo lắng như vậy, cuối cùng cũng là tra tấn.

Bàng Thống ôm lấy thắt lưng của y, nói: Nếu ngươi lo lắng, ta sẽ ngày ngày giờ giờ ở bên cạnh ngươi là được, hay là, ngay cả chút tín nhiệm đó ngươi cũng không chịu cho ta?

Công Tôn Sách nói: Rõ ràng ngươi biết, chuyện này và tín nhiệm không có quan hệ.

Y vươn tay vuốt ve gò má của người nọ, nhẹ nhàng trượt qua, cuối cùng vòng qua cổ của hắn, vùi mặt vào bờ vai của hắn, nói: Nhưng mà ngươi làm Triển Chiêu bị thương, ta thật sự tức giận.

Bàng Thống nói: Ngươi chỉ biết mỗi ngày lo lắng sợ ta vượt tường, nhưng ngươi có nghĩ tới, mỗi ngày ta hận không thể giam ngươi ở bên cạnh, chỉ sợ người khác cướp ngươi đi, hay là có một ngày ngươi chán ghét mệt mỏi, bỏ ta mà đi, ta có thể làm gì được chứ! Ta đả thương Triển Chiêu ngươi tức giận, chẳng lẽ ta bị Triển Chiêu đả thương ngươi không tức giận sao?

Công Tôn Sách tựa vào bả vai của hắn cười khẽ: Ta không tức giận đâu, ngươi học nghệ chưa tinh thông, trách không được người khác.

Y đột nhiên vùng ra khỏi khuôn ngực của Bàng Thống, kéo hắn ngồi lên ghế, nắm lấy tay phải của hắn: Nhưng mà, Bạch Ngũ hiệp này rất không biết chừng mực, để ta xem lại lần nữa.

Vết thương kia vốn dĩ y đã băng bó tốt rồi, cũng không có gì để xem, nhưng mà chỗ cổ tay vẫn còn để lại vết máu, trong lòng y khẽ động, ôn nhu bi thương không hiểu tại sao đều dâng lên, nhẹ nhàng, liếm qua cổ tay của hắn.

Trên người của Bàng Thống, giờ này khắc này, còn chưa kịp động tình, đã sớm động tâm.

Hắn kéo Công Tôn Sách ngồi lên đầu gối của mình, cười hỏi: Tối hôm nay, đến phủ của ngươi hay là phủ của ta, ở Khai Phong phủ này, ta cũng nhất định mặc kệ.

Công Tôn Sách trừng hắn: Cái gì mặc kệ hay không mặc kệ, vậy ta hỏi ngươi, Triển Chiêu đã gọi ngươi là chị dâu, ngươi còn không theo ta?

Bàng Thống cười to: Nếu ngươi muốn thì tự mình tới bắt, dựa vào lời nói của người khác thì có ích gì.

Công Tôn Sách: Tự ta đến thì tự ta đến, tới lúc đó ngươi đừng đổi ý là được! Nhưng mà ta mệt mỏi cả ngày rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi.

Hai người sải bước đi đến viện ngoài, bên kia, không biết Bạch Ngọc Đường lại cùng Triển Chiêu nói đến tin đồn thú vị gì trên giang hồ, Bao Chửng? Cũng không biết khi nào thì trở về a….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận