[Bàng Sách] Phượng Thê Ngô

Ngũ gia ở Hãm Không Đảo thổi tiêu liên tục mấy ngày, lại cùng mấy lão nhân ở phòng thường trực đánh cờ mấy ngày, lại viết tấm biển mới và câu đối cho nhà của bốn vị ca ca, lại vẽ cho Hãm Không Ngũ Thử một bức tranh gia đình. Tóm lại, thời gian dường như thật sự quá chậm, cuộc sống dường như trở nên thật nhàm chán.

Ngũ gia quyết định, lên đường hồi phủ, Khai Phong phủ.

Ngày ấy Triển Chiêu đang đi tuần, vừa mới qua một năm, ồn ào náo động qua đi lại đến yên tĩnh trường kỳ, hắn cảm thấy bên tai, trái tim trống rỗng, tựa như có gió thổi qua, bay phất phới. Đây đến tột cùng là tại sao? Vốn dĩ ở bên cạnh người kia, chỉ là nghĩ, có thể bên cạnh hắn cả đời, đúng vậy, không dám xằng bậy nói đến kiếp sau, chỉ cần cả đời này, cả đời này là tốt rồi, nhưng mà, ngón tay mát lạnh kia cuối cùng không chịu lưu lại ở trong lòng bàn tay của mình. Thôi được, nếu cuộc đời sau này của hắn có thể được ủ ấm ở trong tay của người kia, cũng vậy thôi, nhưng cuối cùng, vẫn là một mảng lạnh lẽo.

Bạch Ngọc Đường lại trở về, trên đường dài thành Biện Lương nhìn thấy chính là tình cảnh như vậy, Triển Chiêu áo đỏ mũ đen, một tay nắm trường kiếm, một tay vươn ra, bắt lấy hư không, ngực của Bạch Ngọc Đường căng thẳng, tiến đến, nắm lấy cánh tay vươn ra của hắn, cảm thấy tất cả nước mắt đều tụ lại trong cổ họng, khóc không ra, kêu cũng không được.

Tay của hai người cứ nắm như vậy, trên đường có người tình cờ đi qua, kinh ngạc thoáng nhìn, hai đại cao thủ đang so đấu nội công.

Thật lâu sau, Triển Chiêu thở dài một hơi, phát hiện tay của mình đang ở trong tay của Bạch Ngọc Đường, liền trở tay nắm lấy hắn, nhẹ nhàng cười nói: Ngọc Đường! Ngươi đã trở lại!

Tất cả những cảm giác không tốt của Bạch Ngọc Đường trong khoảng thời gian này đều tan thành mây khói trong câu “Ngọc Đường” của Triển Chiêu.

Đúng vậy, hắn, đã trở lại, rốt cuộc, không muốn rời đi.

(Hẳn là Triển tiểu miêu đang so đo là ai nắm tay ai =)))

Hậu viện của phủ Khai Phong vẫn thanh tĩnh trước sau như một, cửa vòm của tiểu viện cũng treo câu đối, chữ viết thanh tú tuấn lãng, Bạch Ngọc Đường không khỏi âm thầm khen ngợi. Không có gì phải tiếp tục lừa gạt chính mình, y ở chỗ này, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng mà, nơi nơi đều có dấu vết của y. Giọng nói của y, chữ của y, truyền thuyết, của y.

Lúc Bao Chửng từ tiểu viện đi ra đúng lúc gặp Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, hắn chỉ hơi hơi gật đầu một cái, nói: Bạch Ngũ hiệp đã trở lại.

Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, rất là bất mãn: Bao đại nhân, ở xa tới là khách, phiền ngươi nhiệt tình một chút.

Bao Chửng cũng hừ một tiếng: Chỉ sợ ngài khách này đã huyên tân đoạt chủ rồi.

Họa Ảnh “xoạt” một tiếng ra khỏi vỏ: Hay là Bao đại nhân chê ta phiền?

Bao Chửng mặt không đổi sắc: Xem Cẩu đầu trảm của Khai Phong phủ ta là để trang trí sao?


Triển Chiêu nắm lấy cổ tay của Bạch Ngọc Đường, hô lên: Ngọc Đường, sao ngươi có thể rút kiếm với Bao đại nhân!

Họa Anh “xoạt” thu về: Đừng tưởng Ngũ gia sợ ngươi!

Ai ngờ Bao Chửng vỗ tay, hô to về phía tiểu viện: Công Tôn! Ta thắng rồi! Ta nói Triển Chiêu luôn hướng về ta! Ha ha!

Bạch Ngọc Đường rất bất đắc dĩ nghĩ, quả nhiên là người thông minh nhất Đại Tống a.

Không phải là Bạch Ngọc Đường rất thích đi tuần, không, là rất không thích đi tuần, mỗi lần cùng Triển Chiêu đi tuần trở về, bộ bạch sam hôm đó sẽ không mặc được nữa, tất cả đều là nước miếng và dấu tay. Ngũ gia rất hoài nghi chủ tiệm quần áo và đại cô nương tiểu tức phụ trong thành Biện Lương đã thông đồng với nhau. Nhưng mà, nếu không  thích hắn cũng phải đi tuần, nếu hắn không đi, tất cả nước miếng và dấu tay này sẽ  đều ở trên người Triển tiểu miêu, đây, điều này sao có thể?!

Chạng vạng hôm ấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trở lại Khai Phong phủ, Triển Chiêu giống như mọi hôm trước tiên là phủi phủi quần áo, sau đó trực tiếp đi vào tiểu viện, chưa từng có lần nào mời Bạch Ngọc Đường đi vào, Ngũ gia đành phải mỗi ngày đứng ở cửa nhìn thân ảnh màu đỏ sẫm kia rời đi.

Đúng vậy, nói thật, hắn thật sự nuốt không trôi ngụ ý này: Ngũ gia cũng khiết phích! Tại sao chưa từng thấy ngươi phủi quần áo rồi mới đi vào phòng của ta!!

Nhưng mà ngày đó, ánh mắt của Ngũ gia không thể ở lâu trên bóng dáng của Triển Chiêu, mà là, bị một thân ảnh mờ nhạt trong viện hấp dẫn, rốt cuộc không dời mắt được.

Đang lúc đầu xuân, trời còn hơi hơi lạnh, một cây lê hoa trong tiểu viện đang đúng dịp nở hoa.

Trù trướng đông lan nhất chu tuyết.*

(*Trù trướng đông lan nhất chu tuyết, nhân sinh khán đắc kỉ thanh minh: Đông lan nhất chu tuyết là chỉ một cây lê bị tuyết phủ trắng, biểu đạt loại tình cảm phiền muộn khi cảnh xuân qua nhanh, đời người mau già.)

Một người đứng khoanh tay ở dưới tàn cây kia, vóc người cao gầy, mặc một bộ trường sam màu xanh nhạt, thắt đai lưng màu ánh trăng, mái tóc dài cũng không có búi lên, chỉ dùng một sợi dây màu tựa ánh trăng buộc lên cao cao, tóc kia, chắc là rất lâu không để ý, đã rũ đến thắt lưng.

Cảnh trí như vậy, ở trong mơ cũng chưa từng gặp qua, có gió thổi qua, bả vai của người nọ hơi run một chút, tay áo khẽ nâng, khinh vân tế nguyệt, lưu phong hồi tuyết*. Có hoa lê nhẹ rơi, đậu lên bên thái dương của y, nhưng mà, bóng hoa loang lổ, không thấy rõ biểu tình trên mặt y, đau thương, hay là bình tĩnh?

(*Câu này xuất phát từ “Lạc Thần phú” của Tào Thực thời Đông Hán những năm cuối: Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết. Dùng để hình dung sự xinh đẹp của Chân thị (Mật phi, một trong những tuyệt đại mỹ nhân thời Tam Quốc), sau trở thành “Khinh vân tế nguyệt, lưu phong hồi tuyết”, dùng để chỉ nữ tử xinh đẹp đa tình.)

Bạch Ngọc Đường cảm thấy lòng của mình bị một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, nói không được là chua xót hay là đau, thầm muốn đi qua giữ người nọ, không cho y theo gió bay đi.


Triển Chiêu đã vội chạy qua, một tay đỡ lấy thắt lưng của người nọ, một tay cầm lấy cánh tay của y, nhẹ giọng nói: Công Tôn đại ca, trời còn lạnh, sao ngươi lại ra đến đây, chớ để cảm lạnh.

Người nọ quay đầu nhìn lại, cười khẽ: Triển Chiêu, ngươi nhìn xem hoa lê đã nở, chỉ chớp mắt, mùa xuân đã đến…

Triển Chiêu vội vàng cắt ngang lời của y: Để sau lại ngắm tiếp, trước tiên để ta đỡ ngươi về phòng.

Không hẹn trước mà xoay người lại, thấy Bạch Ngọc Đường đang đứng ở cửa, áo trắng đón gió, có phải là chạm đến kí ức ở sâu trong đáy lòng hay không, cứ tự nhiên như vậy, không khỏi cũng giật mình.

Triển Chiêu giống như chưa từng dự đoán được hai người này đột nhiên gặp nhau, chỉ đành vô cùng không tình nguyện mà giới thiệu: Công Tôn đại ca, đây là Bạch Ngọc Đường.

Ngọc Đường, đây là, Công Tôn Sách, Công Tôn đại nhân.

Công. Tôn. Sách. A, cái tên thiên hồi vạn chuyển*, rốt cuộc không còn chỗ để trốn, vẫn là xuất hiện trước mặt hắn, nếu như là người khác, Bạch Ngọc Đường thật sự muốn tiến lên nắm lấy áo hắn hỏi: Ngươi sao có thể cam lòng, sao có thể cam lòng, làm cho Triển Chiêu, thương tâm như vậy!

(*Thiên hồi vạn chuyển/ Thiên hồi bách chuyển: Hình dung sự quay đi quay lại hoặc quá trình rối rắm)

Nhưng mà, cố tình là người này, y chỉ cần đứng ở nơi đó, nơi sóng mắt lưu chuyển, chỉ toàn là ánh sáng thanh lãnh, bức ánh mắt của người khác.

Ở trước mặt y, chúng ta còn có tư cách gì, nói bi thương.

Đang lúc này, Bao Chửng đi đến, thấy ba người đang ngẩn ra ở nơi ấy, đều không nói chuyện, chỉ nhìn nhau, hắn lớn tiếng cười nói: Bạch Ngũ hiệp, có cần khăn tay không, lau nước miếng.

Lúc này Bạch Ngọc Đường mới khôi phục tinh thần, hung hăng trừng mắt liếc Bao Chửng một cái, sau đó ôm quyền với Công Tôn: Tại hạ Bạch Ngọc Đường.

Công Tôn Sách mỉm cười: Kính nể đã lâu kính nể đã lâu, danh tiếng Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường như sấm bên tai a.

Trong lòng Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, y là nhất giới thư sinh, chuyện trong chốn giang hồ, sao có thể biết được, còn không phải do Triển Chiêu sao! Nhiều chuyện!


Không ngờ giọng nói của người nọ đột nhiên cao lên, la Bao Chửng: Bao than đen! Đã là giờ nào rồi, ngươi có biết hay không?

Bao Chửng không hiểu rõ cho nên chỉ biết khúm núm: Cái gì, giờ nào?

Công Tôn Sách đảo mắt một chút, chỉ vào trời chiều nói: Gần tối, gần tối rồi!

Bao Chửng nói: Rồi sao?!

Công Tôn Sách nói: Rồi sao? Trời sắp tối rồi, ngươi còn mặc bộ áo đen kia đi ra, lát nữa ăn cơm chiều tìm không thấy ngươi thì làm sao? [=)))]

Bạch Ngọc Đường lau mồ hôi trên trán, thở dài trong lòng: Quả nhiên là bạn bè cùng nhau lớn lên a…

Bao Chửng cũng không giận, chỉ cười hắc hắc, đi qua khoác tay Công Tôn Sách: Công Tôn công tử, ngươi cũng nói, mắt thấy trời sắp tối rồi, ngươi cũng trở về phòng đi, lỡ đâu bị đông lạnh mất, ta không có đảm đương nổi a, huống chi Công Tôn công tử phong hoa tuyệt đại, buổi tối mà còn xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, gây thêm nhiều hỗn loạn cho trị an xã hội a, ta làm Khai Phong phủ doãn, vốn đã đủ mệt rồi, ngươi cũng không đành lòng gây thêm phiền cho ta chứ.

Công Tôn Sách lườm hắn một cái, nhấc chân đi về phía phòng.

Bạch Ngọc Đường còn đứng ngốc ở nguyên chỗ, đi không được, ở lại cũng không xong.

Ai ngờ người nọ lại đột nhiên quay đầu liếc nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, giống như nói cho Bạch Ngọc Đường nghe, lại giống như nói một mình: Bạch Ngũ hiệp, cũng thích mặc quần áo màu trắng sao?

Bạch Ngọc Đường cẩn thận đáp: Đúng vậy, tại hạ…

Còn chưa nói xong, chợt nghe người nọ nhẹ nhàng thở dài một hơi: Ta sớm nên nghĩ đến, người tâm cao khí ngạo đến bậc này như Bạch Ngũ hiệp, tất nhiên là thích mặc áo trắng.

Dứt lời, đã vào nhà.

Bạch Ngọc Đường không hiểu nhìn Bao Chửng và Triển Chiêu, hai người kia đều cúi đầu.

Chớp mắt lại yên tĩnh.

Thật lâu sau, Triển Chiêu ngẩng đầu lên, Bạch Ngọc Đường rõ ràng nhìn thấy, trong mắt Triển Chiêu, rơi xuống giọt lệ trong suốt.

Mi vu doanh thủ khấp tà huy (1). Về, hay không về?


——

(1) Một câu trong bài Khuê oán

闺怨

蘼芜盈手泣斜晖,闻道邻家夫婿归。

别日南鸿才北去, 今朝北雁又南飞。

春来秋去相思在,秋去春来信息稀。 

扃闭朱门人不到,砧声何事透罗帏。

Khuê oán

Mi vu  doanh thủ khấp tà huy, Văn đạo lân gia phu tế quy. 

Biệt nhật nam hồng tài bắc khứ, Kim triêu bắc nhạn hựu nam phi. 

Xuân lai thu khứ tương tư tại, Thu khứ xuân lai tín tức hi. 

Quynh bế chu môn nhân bất đáo, Chẩm thanh hà sự thấu la vi.

Nỗi oán trong phòng khuê (Người dịch: Điệp luyến hoa- thivien.net)

Khóc bóng chiều tà, cỏ giữa tay, Nhà bên chồng đã trở về đây. 

Hồng nam lên bắc ngày chia biệt, Nhạn bắc về nam buổi sớm bay. 

Xuân đến thu đi, tin chẳng lại, Thu đi xuân đến, nhớ còn đầy. 

Then cài cửa đóng người không đến, Hà cớ trong màn vẳng tiếng chày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận