Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

CHƯƠNG 39

“Tiểu dân Tần Phượng Tê bái kiến Hàn Vương, khẩn cầu Hàn Vương cho gặp.” Ngoài phòng, một âm thanh trong trẻo bỗng nhiên vang lên.

Nghe được ba chữ “Tần Phượng Tê”, tay Đường Tống run lên, làm trái nho mọng nước Hàn Vương cho y rơi xuống lăn tròn.

Hàn Vương có chút kinh ngạc nhìn mặt Đường Tống đột nhiên biến thành trắng bệch, ý tưởng vốn không muốn gặp Tần Phượng Tê cũng thay đổi.

“Tiến vào.” Thanh âm Hàn Vương lạnh như băng hơi có chút hương vị “ma đao thảo thảo”. Hắn thật muốn xem, “Tần Phượng Tê” này rốt cuộc là người ra sao.

Tần Phượng Tê cũng thật là “ai đó” thật. Có lẽ thân phận của hắn không so được với Hàn Vương tôn quý, nhưng ở Sư quốc, tên của hắn cũng so được với Hàn Vương nổi tiếng.

Hắn thiên tư thông minh, là kinh thương kỳ tài Sư quốc trăm năm khó gặp; hắn giàu như địch quốc, khống chế được một phần ba thương hộ của Sư quốc. Lăng la tơ lụa, lương miên ma mục, trà tửu kĩ đổ* hắn cơ hồ cũng không không nhúng tay vào, thậm chí ngay cả vận chuyển muối mà quan phủ độc quyền hắn cũng chia một chén canh. Hắn sở dĩ có thể thành công đến tận đây, trừ bỏ hắn có gan dạ sáng suốt, trí tuệ cùng chăm chỉ hơn người khác một bậc, còn bởi vì sau lưng hắn có chỗ dựa vững chắc hơn người khác một bậc. Tỷ tỷ hắn chính là quý phi đương triều thiên tử tối sủng ái, phụ thân hắn là thái sư quyền khuynh triêu dã—— Tần Loan.

Cho nên, chẳng trách Đường Tống nghe được tên hắn sắc mặt liền trở nên trắng bệch .

Hàn Vương vừa dứt lời, rèm cửa bằng tơ che cửa phòng đã bị người đẩy ra . Một công tử áo trắng dáng người cao to đi đến. Tần Phượng Tê đại khái hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, ngày thường mặt như quan ngọc, không phải phong lưu tiêu sái bình thường. Thêm nữa chính là, hắn thân là người giàu nhất Sư quốc, trên người cũng không mang một tia hơi thở mùi tiền thương nhân gian hoạt, y phục trắng cũng không sặc sỡ, lại tôn lên hắn hạt bụi nhỏ cũng không nhiễm, khí vũ hiên ngang.

Tần Phượng Tê vào cửa, bay thẳng đến trước mặt Hàn Vương chào một cái, tao nhã có lễ lại không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Tại hạ Phượng Tê lâu Tần Phượng Tê bái kiến Hàn Vương. Lâu nghe thấy danh thần tướng của Hàn Vương, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền. Tần mỗ may mắn được gặp, quả thật tam sinh hữu hạnh**.”

Nói một lèo xong, Tần Phượng Tê chỉ biểu lộ thân phận mình là lâu chủ Phượng Tê lâu, chút không lấy thân phận mình là con yêu của đương triều thái sư Tần Loan, người hiểu được nghe xong, tất sẽ bội phục khí độ phi phàm của hắn. Chỉ tiếc, Hàn Vương không nghe thấy việc thế gian, trừ bỏ phải xuất chinh ra biên quan, cơ hồ cũng không cùng ngoại giới tiếp xúc. Chi tiết về Tần Phượng Tê, hắn một chút cũng không rõ ràng. Bởi vậy, Tần Phượng Tê lần này xem như mị nhãn cho người mù xem, toàn bộ đều vô dụng.

Hàn Vương nghe hắn nói xong, chỉ là hơi hơi vuốt cằm, cũng không có tỏ vẻ khác, chỉ có một đôi mắt trong sạch lạnh lùng thẳng ngoắc nhìn hắn, làm cho Tần Phượng Tê đã được thử thách đến cùng cũng có chút không được tự nhiên .

Tần Phượng Tê ánh mắt chuyển đến Đường Tống, từ lúc hắn vừa vào cửa liền phát hiện tình huống có chút dị thường. Thiếu niên áo xanh này rõ ràng là cách ăn mặc của tiểu tư, lại ngồi ăn cùng Hàn Vương, xem chừng giống như Hàn Vương còn thập phần cưng chiều y, y rốt cuộc là người ra sao? Nghe nói Hàn Vương xưa nay lãnh tuyệt bạc tình, nhiều năm qua chỉ có Hàn Vương phủ đại tổng quản Lưu Hồng có thể gần gũi  hắn, khi nào thì có thêm một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi vậy?

Tần Phượng Tê hồ nghi nghĩ, lại không khỏi nhìn hai mắt Đường Tống. Không biết sao, càng nhìn Đường Tống, hắn lại càng cảm thấy nhìn quen mắt.

“Vị công tử này nhìn qua có chút quen thuộc, không biết cao tính đại danh công tử?” Nếu Hàn Vương như vạn năm băng sơn khó có thể phá được, Tần Phượng Tê đành phải ra tay với người bên cạnh hắn.

Tần Phượng Tê ngữ khí tuy rằng ôn nhu, nhưng Đường Tống lại bị hoảng sợ. Thân mình dường như xê dịch hướng Hàn Vương cầu viện, cơ hồ cùng Hàn Vương chân kề sát chân .

Đường Tống phản ứng làm cho Tần Phượng Tê kinh ngạc không thôi, mình khi nào thì biến thành quái thú mặt mũi hung tợn, thiếu niên kia như thế nào sợ mình thành như vậy. Hai người này một thì không để ý tới hắn, một lại sợ hãi hắn, làm cho Tần Phượng Tê luôn cùng người kết giao thuận lợi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ .

Không khí trong phòng lập tức trở nên xấu hổ. Đường Tống thầm hận chính mình yếu đuối nhát gan, đứa con kẻ thù ngay tại trước mặt, chính mình ngay cả dũng khí đối diện hắn cũng không có.

Hàn Vương nhìn như lạnh như băng sơn, đối với chuyện bên người đều thờ ơ, kỳ thật nhất cử nhất động của Đường Tống hắn đều xem trong mắt. Hiển nhiên, người tên Tần Phượng Tê cùng Đường Tống nhà hắn hắn cũng không biết có gút mắt gì, điều này làm cho Hàn Vương cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Tần Phượng Tê đang ngầm bực chính hắn thăm hỏi quá mức đường đột, làm không tốt thì sao mượn được sức, ngược lại còn đắc tội  Hàn Vương tính tình cổ quái. Đang muốn mở miệng nói gì đó, lại bị đột nhiên một người xâm nhập cắt ngang . . . . . .

Hết chương thứ ba mươi chín

Lăng la tơ lụa, lương miên ma mục, trà tửu kĩ đổ*: đều là những ngành nghề kinh doanh, mua bán vải, lương thực bông vải, trà rượu kỹ nữ đánh bạc…

tam sinh hữu hạnh**: may mắn ba kiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui