Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

CHƯƠNG 44

Mỗi lần tiệc tối đêm ba mươi tết hàng năm thoáng nhìn qua, đều làm cho Tần Loan thấy Đường Tống càng tâm dương khó nhịn. Mắt thấy  Đường Tống từ thiếu niên gầy yếu như mầm đậu xanh trổ mã thành thanh niên tuấn tú phi phàm, mà Hàn Vương lại chẳng có dấu hiệu phiền chán, ngược lại càng thêm sủng nịch .

Năm trước lúc tiệc tối, Tần Loan đi trễ chút, đã không thấy Hàn Vương cùng Đường Tống . Nghe nói là bởi vì Hàn Vương chán ghét ánh mắt đủ loại nữ quyến nhà quan lại cùng hậu phi nhìn Đường Tống, cho nên vội tới Hoàng Thượng Hoàng Hậu dập đầu, ngồi cũng không ngồi liền đi luôn.

Hàn Vương càng sủng nịch Đường Tống, Tần Loan càng giận không thể át. Thứ nhất, Đường Tống là con trai người mà lão bình sinh thống hận nhất —— Đường Thế Thanh, người ngay cả tác phẩm mà Đường Thế Thanh viết cũng không bỏ qua, thì như thế nào có thể dễ dàng tha thứ con trai của kẻ thù quá ư là thư thả ngay dưới mí mắt mình; thứ hai, thân thể Hoàng Thượng của Sư quốc Hồng Ân Đế cũng năm sau không bằng năm trước , tranh đấu giữa mấy vị hoàng tử đã gay gắt càng kịch liệt hơn. Cháu ngoại trai của lão Cửu hoàng tử nếu muốn thắng được, phải lấy được ủng hộ của Hàn Vương làm một phần mấu chốt. Nhưng, muốn mượn sức băng sơn Hàn Vương này đã rất khó, hiện tại lại có  một khối chướng ngại vật cỡ lớn tên Đường Tống như vậy, đã khó lại càng thêm khó.

Năm nay trận phong hàn hồi mùa xuân làm Hồng Ân Đế càng thêm suy nhược, làm cho Tần Loan càng muốn nhanh mượn được sức của Hàn Vương. Biết được Hàn Vương thích ăn điểm tâm, lão khiến con trai Tần Phượng Tê luôn mang tặng một hộp điểm tâm tinh tế cho Hàn Vương phủ, gần đây tặng càng ngày càng nhiều.

Đường Tống mang theo hộp điểm tâm, rất nhanh đi tới Du Nhiên đình. Xa xa liền thấy Lưu tổng quản đầu đầy tóc bạc đứng ở lối vào của đình, như một pho tượng đá. Bốn năm ngắn ngủi, tóc Lưu tổng quản vốn chỉ là có chút xám trắng đã biến thành  toàn bộ trắng, nếp nhăn trên mặt coi như mỗi ngày càng sâu thêm.

Đường Tống vào Du Nhiên đình, Lưu tổng quản im lặng làm một cái lễ, lặng lẽ lui ra ngoài.

Đem hộp điểm tâm tinh xảo làm bằng gỗ táo để lên chiếc bàn con, Đường Tống xốc lên tấm khăn tơ lụa ở mặt trên, hương vị điểm tâm ngọt ngào liền xuyên giấy bao điểm tâm nhẹ nhàng bay ra. Cẩn thận gỡ ra một lớp giấy mỏng, điểm tâm bên trong các màu liền lộ ra. Hồng của mân coi tô, trắng của bánh nếp, vàng của mộc qua tô, đỏ sậm của tảo nê cao. . . . . . Các màu điểm tâm đa dạng vô cùng khéo léo, đáng tiếc Hàn Vương chẳng liếc mắt xem qua một cái.

Dùng hai ngón tay gắp một khối điểm tâm màu trắng ngà, Đường Tống cẩn thận ngửi một chút, quả nhiên giống tiểu nhị Phượng Tê lâu nói, có mùi hoa sen thơm ngát. Bỏ vào trong miệng một cái, hà hoa cao tựa như tuyết, không chỉ cho vào miệng lập tức tan, lại có mát lạnh nhè nhẹ, quả nhiên là không giống bình thường.

Đường Tống hưởng thụ híp mắt trong chốc lát, lúc mở mắt, phát hiện Hàn Vương ban đầu nhắm mắt dưỡng thần không biết khi nào đã mở mắt, đang quan sát y. Đường Tống bị nhìn có chút ngượng ngùng, nói: “Vương gia, hôm nay Phượng Tê lâu làm dạng hà hoa cao mới, không quá ngọt, lại còn mát lạnh, ngài muốn nếm thử chút hay không?”

Hàn Vương trước sau như một lắc đầu, hắn ghét nhất là ăn đồ ngọt, mà Đường Tống lại thích nhất là ăn đồ ngọt. Cho nên, ở Hàn Vương phủ thích ăn điểm tâm không phải là Hàn Vương, mà là tiểu tư bên người Hàn Vương Đường Tống. Nếu Tần Loan biết người mình tân tân khổ khổ lấy lòng lại là kẻ thù mình hận thấu xương, không biết có thể bị tức sôi lên không mà?

Hàn Vương vươn tay trái, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau cặn dính ở bên môi Đường Tống. Đường Tống ngượng ngùng gãi gãi cái ót, chính mình hình như mỗi lần ăn cái gì đều dính ở bên miệng mà. Hai đóa mây đỏ phiêu trên gương mặt  tái nhợt của Đường Tống, làm cho Hàn Vương nhớ tới lúc bốn năm trước Đường Tống phát sốt thiếu chút nữa là chết, trên mặt y cũng có hai mảnh đỏ ửng như vậy.

Hàn Vương đột nhiên kích động lên, tay trái ấn cái ót Đường Tống, đè y xuống, môi cướp lấy môi y, thô bạo hôn môi . Đầu lưỡi như là đang chứng thực, biết bao nhiêu lần liếm lợi của Đường Tống, dây dưa  đầu lưỡi của Đường Tống.

Đường Tống cũng không chút ngượng ngùng đáp lại  hắn, hết sức hùa với đòi lấy của hắn, y biết khẳng định lại có gì đó làm xúc động  thần kinh mẫn cảm của Hàn Vương, hơn nữa nhất định là có quan hệ với mình. Gắn bó trao nhau, y thậm chí có thể cảm giác được Hàn Vương hơi hơi run rẩy, Sư quốc chiến thần lại cũng có thời điểm sợ hãi, nếu là bốn năm trước cơ hồ là không thể tưởng tượng nổi.

Đợi lúc Đường Tống sắp không thể hô hấp, Hàn Vương mới buông y ra, giữa môi hai người có hợp lại một sợi chỉ bạc trong suốt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lấp lánh năm sắc màu.

Không khí ám muội gần như tan hết, hai người nhìn nhau cười. Hàn Vương cười rộ lên phi thường đẹp đẽ, thường làm cho Đường Tống nhìn ngây ngốc, lần này cũng không ngoại lệ. Còn nhớ rõ lúc mình hôn mê sau hơn ba tháng tỉnh lại, đầu tiên mắt thấy đến chính là khuôn mặt tươi cười của Hàn Vương, một khắc đó y thiếu chút nữa nghĩ mình được lên trời, thấy được thần tiên.

Hàn Vương thu hồi tươi cười, khôi phục dáng vẻ lạnh như băng, chính là ôn nhu trong đáy mắt như nước mùa xuân bắt đầu lan tỏa lại che dấu không được. Vỗ vỗ hai má Đường Tống có chút ngơ ngác, Hàn Vương nói: “Ăn nhanh lên.”

Đường Tống lúc này mới tỉnh lại, bắt đầu vùi đầu cắn ăn, trên mặt thường dâng lên  mấy cơn nóng.

Hàn Vương nhìn Đường Tống ăn hương vị ngọt ngào, trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Nhưng mà, xem xem xét xét thân thể Đường Tống gầy gò, vóc dáng tuy rằng có cao , nhưng vẫn gầy, ăn nhiều đồ ngọt như vậy cũng không mập, xem ra lần đó thật sự là không nên đánh y hai mươi trượng.

Hết chương thứ bốn mươi bốn                                  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui