Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

CHƯƠNG 62

“Bảo bối, ta có thời gian một buổi tối cho ngươi nhớ lại mà.” Hàn Vương cười xấu xa  nắm cả chăn bông lẫn Đường Tống ném lên giường lớn, sau đó dùng một tư thế “sói đói vồ cừu non” kinh điển nhào lên.

Đường Tống kêu to muốn trốn ra từ dưới thân Hàn Vương, tiếc rằng lúc đầu dùng chăn bông quấn chính mình rất là chắc , hiện tại hoàn toàn ứng với  câu thành ngữ kia—— mua dây buộc mình. Hàn Vương chỉ dùng một bàn tay đã khống chế “Tằm bảo bảo” Đường Tống không thể động đậy.

Hàn Vương một bên tà cười cởi xiêm y bản thân, một bên ra vẻ hào phóng nói: “Bảo bối, ngươi nếu nhớ ra thì nhất định phải nói cho vi phu nga! Bất quá nếu Đường Đường cảm thấy vi phu hầu hạ ngươi thoải mái, cũng có thể nói sau tối nay cũng được, vi phu không ngại đâu.”

“Không cần. . . . . . Ta. . . . . . Ngô” Đường Tống mới vừa hô lên một từ, đã bị Hàn Vương dùng miệng mạnh mẽ đè lên .

Vốn chăn cuốn lấy chặt mà Hàn Vương chỉ cởi hai ba cái liền bung ra hết, một thân trung y tơ lụa cũng không cần đến bàn tay to của Hàn Vương xé hai lần. Rất nhanh, Đường Tống tằm bảo bảo tựa như trứng chim bị bóc hết vỏ, mặc cho Hàn Vương hưởng dụng .

Đầu lưỡi Hàn Vương tựa như gió bão, trong miệng Đường Tống khoáy lên  cơn sóng gió động trời. Đầu lưỡi xẹt qua hàm trên mẫn cảm của Đường Tống, làm cho Đường Tống thoải mái rên lên. Từ trong mũi vọng lại rên rỉ tựa như cường lực xuân dược, làm cho Hàn Vương càng thêm muốn ngừng mà không được.

Ngón tay linh hoạt mang theo độ ấm nóng rực như lửa, lượn trên thân thể hơi lạnh trắng nõn của Đường Tống. Đầu ngón tay ngẫu nhiên lướt đến nhũ tiêm đã muốn bắt đầu trở nên cứng rắn của Đường Tống, lập tức như “bạn cũ gặp lại” khó mà chia lìa.

Tay kia thì dọc theo đường cong duyên dáng của lưng Đường Tống vuốt xuống, quang minh chính đại chen vào hai đùi Đường Tống, chạm đến đóa tiểu cúc hoa thẹn thùng kia.

Đường Tống cảm giác thân thể tựa như bị đặt trong ***g hấp, càng ngày càng nóng. Mồ hôi chảy ra, làm ướt tóc của y.


Hôn môi  đã lâu, Hàn Vương mới lưu luyến không rời nhả đôi môi như mật đường ngọt lành kia của Đường Tống. Lúc tách ra, giữa môi hai người còn hợp  ra sợi chỉ bạc trong suốt, thoạt nhìn hết sức tình sắc.

Đôi môi Hàn Vương chuyển qua cổ Đường Tống, răng nanh sắc nhọn nhẹ nhàng cắn hầu kết xinh xắn của Đường Tống, gây cho  Đường Tống khoái cảm mãnh liệt chưa từng có, lúc này cho dù Hàn Vương thật sự cắn đứt yết hầu của Đường Tống, không chừng Đường Tống cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.

Nhưng mà Hàn Vương cũng không có loại tính toán tàn khốc này, môi hắn rất nhanh đi tới xương quai xanh của Đường Tống, đồng dạng nhẹ nhàng cắn, giống như muốn ăn hết Đường Tống, lại luyến tiếc nuốt vào.

Tiếp theo, là ngực, phần eo, bụng. . . . . .

Khi dục vọng đứng thẳng phân nửa của Đường Tống bị nhét vào một nơi ấm áp mềm mại, Đường Tống ngây người! Hàn Vương thế nhưng dùng miệng ngậm lấy y.

“Ngô. . . . . . Không cần. . . . . .” Đường Tống xấu hổ kịch liệt vặn vẹo  thân thể, muốn chạy trốn gông cùm xiềng xích từ miệng Hàn Vương. Thế nhưng, Hàn Vương chỉ nhẹ nhàng hút một cái, liền hóa giải  Đường Tống phản kháng.

Đường Tống cảm giác khí lực cả người mình giống như đều bị Hàn Vương hút đi , chỉ còn lại khoái cảm đơn thuần len lỏi tứ chi bạch cốt vô lực của y, làm thân thể y một chút một chút bay lên trời cao không biết tên kia.

Hàn Vương cẩn thận thu hồi răng nanh của mình, có điểm vụng về phun ra nuốt vào  dục vọng của Đường Tống. Mặt Đường Tống trở nên có thể xuất huyết ra đến, thân thể trắng nõn cũng nhiễm màu phấn hồng tình sắc, bộ dáng xoay qua xoay lại cực kỳ giống một con tôm hùm lập tức có thể lên bàn.

Hàn Vương một bên phun ra nuốt vào dục vọng của Đường Tống, một bên lấy tay chậm rãi khuếch trương tiểu cúc hoa nhắm chặt của Đường Tống. Thời gian thật dài không làm gì, nơi đó lại trở nên giống xử nữ không thông.

Chờ khuếch trương ổn thỏa, Hàn Vương đột nhiên nhả dục vọng sắp bùng nổ của Đường Tống ra, đem cái khẽ nhếch lên của mình để vào cúc hoa. . . . . .

Sắp tới thời điểm cao trào mà rời khỏi khoang miệng ấm áp kia, Đường Tống khó nhịn vặn vẹo  thân mình. Đột nhiên, một thứ cứng rắn lửa nóng thật lớn vọt vào  trong cơ thể mình, kịch liệt kích thích làm cho Đường Tống kêu to đồng thời phát tiết ra.

Cao trào qua đi, Đường Tống đã muốn hoàn toàn không còn khí lực , mà Hàn Vương “bức cung” lại vừa mới bắt đầu thôi. . . . . .

“Nói hay không?”

“A. . . . . . Không. . . . . . Không cần. . . . . . Mau dừng lại. . . . . .”

“Nói ta liền dừng.”

“A. . . . . . Ân. . . . . . Ngươi. . . . . . Muốn ta. . . . . . Nói. . . . . . Cái gì. . . . . . A. . . . . .”


“Nói câu đầu tiên ngươi đêm nay gặp ta nói ra a. Nga. . . . . . Bảo bối. . . . . . Ngươi thật giỏi. . . . . .”

“Nga. . . . . . A. . . . . . Ta không nhớ rõ . . . . . .”

“Vậy chứng tỏ ta còn chưa đủ cố gắng a. . . . . . Bảo bối, chúng ta nhanh một chút nữa thế nào?”

“A. . . . . . Không cần ——”

Một lúc lâu sau. . . . . .

“A. . . . . . Dừng lại. . . . . . Ta không được. . . . . . Ta nói còn không được sao. . . . . .”

“Hảo, ngươi nói đi bảo bối. . . . . .”

“Ta, a. . . . . . Nhẹ chút. . . . . .”

“Nói mau!”

“Ta. . . . . . Ách. . . . . . Thích. . . . . . Ách. . . . . . Ngươi. . . . . .”

Giường đình chỉ tiếng kêu to chầm chậm, trong không khí lặng im nghe được Hàn Vương thâm tình hồi đáp: “Ta cũng yêu ngươi, Đường Đường. . . . . .”

. . . . . . . . . . . .


. . . . . .

“Ngươi sao lại không động?” Đừng hoài nghi, đây là con cừu vừa mới gào kêu dừng đi kia nói ra.

“Ta nói chuyện giữ lời, ngươi nói ra ta đã nghe, ta cũng phải tuân thủ lời hứa không động đậy mới được.” Đại hôi lang đã chiếm được tiện nghi khoe mã nói thế.

“. . . . . .” Người nào đó lầm bầm một trận.

“Đường Đường, ngươi vừa rồi nói gì đó?”

“Ta nói, ngươi hoặc là mau động, hoặc là liền rút thứ đông tây gì đó của ngươi ra.” Người nào đó hổn hển quát.

Đại hôi lang vừa lui lại, vừa nói: “Ta đương nhiên. . . . . Lựa chọn động rồi!” Nói xong, tiến mạnh một cái, lại vọt vào!

“Chi nha chi nha ——” giường lớn lại bắt đầu ca hát , nàng tiên ánh trăng còn chưa xuất giá đỏ bừng mặt. Nhóm sao nhỏ tranh nhau xem bên trong, Thái Dương công công vội vàng chạy đến ngăn cản: con nít không nên, không thể nhìn, không thể nhìn a!

Hết chương thứ sáu mươi hai


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận