Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

CHƯƠNG 85

“Liễu tiên sinh, đắc tội .” Vương Phúc không để ý tới Liễu Phi Li thỉnh cầu, kiên định nói.

Đám người lại im lặng, nhưng rất nhanh, sự im lặng đã bị tiếng hít không khí liên tiếp đánh vỡ .

Đường Tống rành mạch nghe được thanh âm Liễu Phi Li khàn khàn nói: “Quan gia, người xem xong rồi, ta chính là khâm phạm các ngươi muốn tìm sao?”

“Liễu, Liễu tiên sinh, vừa rồi đã đắc tội, Vương mỗ hướng ngươi tạ lỗi. Liễu tiên sinh thỉnh đi đi.” Thanh âm Vương Phúc cũng trở nên không xong, thiệt tình thực lòng xin lỗi.

“Quan gia nói quá lời.” Liễu Phi Li tựa hồ phong khinh vân đạm nói.


Xe ngựa rất nhanh lại chạy đi, không ai ngăn trở .

Mã đội ra khỏi thành, lại ngồi trong chốc lát, chờ nhìn không thấy cửa thành , Liễu Phi Li mới kéo Đường Tống đã có chút cứng ngắc từ dưới chỗ ngồi lên.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Đường Tống nhìn thấy Liễu Phi Li đã mang mũ lưới trở lại, đề phòng hỏi.

“Liễu Phi Li.” Thanh âm khàn khàn đơn giản nói.

“Ta cũng không quen biết ngươi, ngươi vì cái gì muốn giúp ta?” Đường Tống hiển nhiên không hài lòng đáp án của Liễu Phi Li, lạnh lùng hỏi han.

Vừa rồi y tránh dưới chỗ ngồi, nghĩ chuyện hai ngày nay trải qua. Vốn Liễu gia mã đội là không cần mình, sau Hồ Lợi lại đột nhiên tìm được mình, cho mình làm trướng phòng tiên sinh. Thế nhưng tới mã đội rồi, Hồ Lợi lại không nói cho y điều gì về quản lý trướng vụ, sáng nay thấy y mạt bụi lên mặt cũng không hỏi nhiều, vừa lên đường đã để y vào xe ngựa chuyên dụng của Liễu Phi Li. Còn có Liễu Phi Li, cũng đã sớm ngồi lên chỗ ẩn thân đã chuẩn bị tốt cho y. Đường Tống tin tưởng hết thảy này tuyệt đối không phải trùng hợp, giống như những người này đã biết chi tiết về y, cố ý an bài cho y. Liễu Phi Li nếu là bằng hữu thì may, vạn nhất là kẻ thù của Hàn Vương, mình chẳng phải là mới ra hang hổ, lại rơi vào ổ sói.

“Chỉ là nhấc tay chút thôi mà.” Liễu Phi Li tựa hồ là mệt mỏi, nói xong câu đó cũng không để ý Đường Tống nữa.

Liễu Phi Li lại khôi phục trạng thái pho tượng, Đường Tống cảnh giác nhìn bốn phía, trong lòng tính toán thoát khỏi mã đội.

Trong xe ngựa không khí nặng nề, Đường Tống cảm thấy được tựa hồ không khí cũng trở nên trầm trọng, vì thế, Đường Tống nhất bố liêm trên xe lên, làm gió lạnh thổi tiến vào. Liễu Phi Li quay đầu nhìn thoáng qua Đường Tống, cũng không ngăn cản, dù sao đã cách Yến Đô xa như vậy , để y hít thở không khí cũng tốt.


Tuy rằng đã là đầu tháng ba, nhưng gió phương bắc vẫn là lạnh. Đường Tống hít sâu một hơi khí lạnh, đáy lòng phiền táo cũng tiêu giảm chút. Hướng ra phía ngoài nhìn lại, Hồ Lợi đã chọn một nơi ở phía trước, đang chỉ huy người đi vào. Nhìn xem sắc trời, thái dương đã lên tới chính giữa, cũng là lúc ăn cơm trưa.

Đường Tống nhãn châu xoay động, áp lực nội tâm kích động, ra vẻ bình tĩnh nói: “Coi như ngươi đã ta, ta ra giúp ngươi lấy cơm đi.”

Đường Tống nói xong, vén màn chuẩn bị xuống xe. Lúc này thanh âm khàn khàn của Liễu Phi Li đột nhiên nói: “Nếu ta là ngươi ta sẽ không xuống xe.”

Đường Tống cả người chấn động, quay đầu lại hỏi: “Ngươi lời này là ý tứ gì?”

“Nơi này là quan đạo, người lui tới long xà hỗn tạp, ai biết có mật thám của phủ Thừa tướng hay không? Ngươi cho là trên mặt ngươi bôi một chút bụi đáy nồi thì thật sự không ai có thể nhận ra ngươi sao? Hay là ngươi nghĩ rồi khỏi Liễu gia mã đội, ngươi không đồng dính túi có thể ra khỏi Sắc Lặc quốc, trở về bên Chiến thần của ngươi sao?” Liễu Phi Li ngữ khí khinh miệt nói, đối với chút kỹ xảo này của Đường Tống phản đối.

Đường Tống buông mành, nhìn Liễu Phi Li. Tuy rằng thấy không rõ mặt hắn, Đường Tống lại có thể cảm giác được đối phương cười nhạo nhìn y. “Liễu Phi Li, ta Đường Tống tuy rằng ngu dốt, lại hiểu được không có bữa ăn không phải trả tiền. Liễu tiên sinh lần này giúp ta, nếu muốn lấy Đường Tống áp chế người nào đó, Đường Tống tuyệt không để ngươi như nguyện.”

Đường Tống biểu tình bi tráng, lại khiến Liễu Phi Li nở nụ cười, khó được kiên nhẫn giải thích: “Đường Tống, ngươi thật đúng là nghi thần nghi quỷ, yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi uy hiếp Hàn Vương. Người làm ăn thôi, theo đuổi đơn giản là một chữ ‘ lợi ’, ta lần này giúp ngươi, cũng chỉ bất quá vì ngày sau làm ăn với Hàn Vương tạo nhiều thuận lợi. Dù sao, uy danh đường đường Chiến thần chính là thiên hạ cộng ngưỡng a.”


“Chỉ đơn giản như vậy? Liễu tiên sinh không phải nghĩ quá chứ, vạn nhất bị Sắc Lặc quốc quan binh phát hiện, Liễu gia xa đội của ngươi không chỉ không có phú quý về sau, chỉ sợ tự thân cũng khó bảo toàn?” Đường Tống hồ nghi hỏi, không biết vì cái gì, trên người Liễu Phi Li có loại cảm giác khiến y quen thuộc, nhất là vừa rồi khi hắn cười.

“Ha hả, nguyên lai Đường Tống ngươi lo lắng cho xa đội của ta a? Vậy không cần, dù sao ngươi cũng không bị phát hiện không phải sao.” Liễu Phi Li tựa hồ tâm tình trở nên tốt một chút, nói cũng nhiều lên: “Đường Tống, ngươi cũng không nghi thần nghi quỷ, lại nói tiếp ta giúp ngươi cũng bởi vì một vị cố hữu ủy thác.”

“Ai?” Đường Tống ngạc nhiên hỏi.

“Hắn họ Tần. . . . . .” Liễu Phi Li thanh âm khàn khàn chậm rãi nói.

Hết chương thứ tám mươi lăm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận