Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

CHƯƠNG 88

“Đương gia gọi ngươi qua đi.” Hồ Lợi lạnh lùng nói xong, xoay người bước đi . Đường Tống lúng ta lúng túng sờ sờ cái mũi, hồ ly lần này hình như giận y không nhẹ mà.

Đường Tống đi đến trước cửa cách vách, gõ gõ cửa, rất nhanh chợt nghe thấy thanh âm khàn khàn của Liễu Phi Li truyền ra đến: “Vào đi.”

Đẩy cửa ra, chỉ thấy Liễu Phi Li ngồi ngay ngắn trên ghế giữa phòng, chính hướng về phía cửa, trên đầu vẫn đang mang mũ sa vạn năm không thay đổi kia. Đường Tống vào cửa, vừa lúc thấy trà hắn cầm trong tay để xuống bàn tròn trước mặt.

Đường Tống ngồi thẳng trước mặt Liễu Phi Li, miệng hết mở lại đóng, lại không biết nên nói cái gì.

Liễu Phi Li tựa hồ nhìn ra Đường Tống xấu hổ, khẽ cười một tiếng nói: “Đường Tống, tối hôm qua không có việc gì đi?”


“Không, không có việc gì .” Đường Tống ngượng ngùng cười cười, nói: “Đêm qua đa tạ Liễu tiên sinh , quấy rầy ngài cùng Hồ quản sự nghỉ ngơi , thật sự là có lỗi.”

Liễu Phi Li khoan dung cười cười, “Không có gì, dù sao ta khi đó cũng không phải đang ngủ.”

“Cái kia. . . . . .” Đường Tống do dự một chút, thật cẩn thận nói: “Liễu tiên sinh, thực xin lỗi, đêm qua ta. . . . . . Ta nói ngài là . . . . .”

“Quỷ phải không?” Thấy bộ dáng Đường Tống ấp a ấp úng, Liễu Phi Li hảo tâm thay y nói ra, “Hẳn là ta xin lỗi ngươi mới đúng, dọa đến ngươi đi? Nói thật, ta hiện tại cũng không dám soi gương, sợ bị chính mình dọa mà.”

“Không, không, không phải” Đường Tống vội vàng nói, tuy rằng Liễu Phi Li dùng chính là kiểu nói giỡn, Đường Tống lại cảm thấy càng băn khoăn .”Đêm qua ta thần trí không rõ, hồ ngôn loạn ngữ, tiên sinh không cần để trong lòng, kỳ thật, cũng không phải đáng sợ như vậy.”

Liễu Phi Li thấy Đường Tống nói chân thành, bộ dáng một lòng muốn bù lại sai lầm, không khỏi trong lòng cảm thấy ấm áp chút. “Đường Tống, chuyện này ngươi cũng đừng để trong lòng , ta là thương nhân, dựa vào ý nghĩ chứ không phải dựa vào mặt mà ăn cơm, trên mặt có sẹo cũng không sao. Nói sau có mất thì có được, như ta đây cũng không phải toàn bộ không chỗ hỏng.”

Đường Tống thấy Liễu Phi Li rộng rãi như thế, trong lòng có chút khâm phục, ngoài miệng cũng không nói thêm gì nữa. Dừng một chút, Đường Tống hỏi: “Hồ quản sự nói ngài gọi ta lại đây, là có chuyện gì sao?”

“Là chút chuyện. Ngày hôm qua Hồ Lợi đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, biết được hai ngày trước quốc cữu Hô Diên Liệt đã ra roi thúc ngựa tới Xích Hà thành , hơn nữa nghe nói, đương triều Thừa tướng Lưu Dục cũng hộ tống quốc cữu Hô Diên Liệt cùng tới Xích Hà thành rồi. Hô Diên Liệt tới Xích Hà thành đầu tiên chính là hạ lệnh toàn bộ Xích Hà thành giới nghiêm, thực hiện cấm đi lại ban đêm, toàn bộ dân chúng sau mặt trời lặn không được xuất môn. Đồng thời bất luận ban ngày hay đêm tối, đều có quan binh tiến hành tuần tra, cửa thành cũng hoàn toàn phong tỏa, cấm dân chúng thương hộ ra vào .”

Liễu Phi Li mỗi nói một câu, mày Đường Tống liền nhíu càng chặt, chờ Liễu Phi Li nói xong, mày Đường Tống nhíu chặt thành một khối.”Liễu tiên sinh ý tứ là nói, chúng ta ra khỏi Xích Hà thành được?”

“Không chỉ không ra thành, Đường Tống, chỉ sợ ngươi là ngay cả Phúc Lai khách sạn này cũng không thể ra.” Liễu Phi Li bình tĩnh nói.


Đường Tống nhìn Liễu Phi Li liếc mắt một cái, hiểu được ý tứ này của hắn. Toàn thành cấm đi lại ban đêm, cửa thành phong bế, quan binh ngày đêm tuần tra, tuyệt đối không phải chỉ là đơn giản để trong thời gian chiến tranh hảo quản lý dân chúng, hơn nữa Lưu Dục cũng tới Xích Hà thành, tám chín phần là đoán được y tính toán muốn ra khỏi Xích Hà thành, đến đây để bắt y đi? “Ta đây nên làm cái gì bây giờ?” Đường Tống ủ rũ nhìn ấm trà giữa bàn, không thể nề hà hỏi.

Liễu Phi Li không lập tức trả lời y, chỉ là bưng chén trà ban đầu lên, xốc nhẹ nhàng rồi nhấp một hơi, sau đó mới chậm rì rì phun ra một chữ: “Chờ!”

“Chờ?” Đường Tống ngạc nhiên nhìn Liễu Phi Li, không rõ hỏi han: “Chờ cái gì?”

“Đương nhiên là chờ Sư đại quân công phá Xích Hà thành .” Liễu Phi Li đương nhiên nói, không biết tại sao, rõ ràng cách mũ sa, Đường Tống lại cảm giác hắn đang liếc mình một cái.

“A? Vậy phải chờ tới khi nào?”

“Ha hả, vậy phải xem khả năng của Hàn Vương của ngươi . Dù sao Xích Hà thành sớm hay muộn cũng sẽ bị công phá, ngươi cứ kiên nhẫn chờ xem. Từ giờ trở đi, ngươi bế quan trong phòng đi, một ngày ba bữa ta sẽ bảo Hồ Lợi đúng hạn đem đến cho ngươi.” Liễu Phi Li nói xong, tựa hồ là mệt mỏi, phất tay sẽ đuổi người.


Đường Tống không thể nề hà đứng dậy, đi tới cửa đột nhiên dừng lại, Liễu Phi Li kinh ngạc nhìn thấy bóng lưng gầy của Đường Tống, không rõ y vì cái gì lại dừng cước bộ.

Sau một lúc lâu, thanh âm Đường Tống truyền vào màng tai Liễu Phi Li: “Liễu tiên sinh, trà ngài uống là Khổ Liên đi?”

Liễu Phi Li trong lòng vừa động, bất động thanh sắc đáp: “Đúng, thì sao?”

“Không có gì, chỉ là ta nghĩ đến một vị bằng hữu cũng cực thích uống loại trà này, hơn nữa bên trong không cho thêm mật.” Đường Tống thanh âm rầu rĩ, tựa hồ đang cực lực áp lực gì đó.

“Nga, phải không? Ta không thể uống được, chén ta uống bên trong ít nhất bỏ thêm ba muỗng mật mà.” Liễu Phi Li cười cười, nếu hắn hiện tại soi gương, sẽ phát hiện bản thân cười miễn cưỡng biết bao nhiêu.

Hết chương thứ tám mươi tám


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận