Băng Tâm Khuynh Thành

Nghị vương phủ.
" Vương gia, hạ nhân Tấn vương phủ đưa thiếp mời đến, mời vương gia cùng trắc phi tham dự yến tiệc tối nay."
Không lâu trước đây, Lưu Hàn lập công, nên đã được Tây đế phong hào Tấn vương.
Sắc mặt Lưu Nghị trầm xuống, thế này thật không hợp quy củ, thường thì người có tư cách sóng vai bên vương gia trong những dịp thế này chỉ có vương phi, trừ khi chưa thú vương phi, mới có thể dẫn trắc phi theo cùng. Xem ra, Lưu Hàn đã biết được cái gì, lần này muốn để bọn họ tới dò xét một phen. Nhưng nếu vương gia không đưa vương phi theo mà lại để trắc phi thay thế, việc đó thể hiện sự sủng ái đối với trắc phi, đồng thời là vũ nhục vương phi.
Lưu Nghị nghĩ nghĩ, việc này cũng không có khó như vậy, liền phân phó " Quản gia, ngươi đi mời vương phi tới."
" Vâng."
Quản gia rời thư phòng, đi đến Tây viện mời Tôn Lệ Dao đến.
" Thần thiếp tham kiến vương gia."
" Đứng lên đi." Trong giọng nói của Lưu Nghị không có một tia cảm xúc. " Đêm nay bản vương đưa trắc phi tham sự yến tiệc ở phủ Tấn vương, ngươi tự mình thu xếp đi,tìm một cái cớ." Hắn cũng không sợ lạnh nhạt với nàng mà đắc tội Tôn thượng thư, bây giờ ai ai cũng biết ông ta cùng hắn đứng chung một chiếc thuyền, đích nữ của ông ta lại là thê tử trên danh nghĩa của hắn, Tôn thượng thư ngoại trừ giúp đỡ hắn, tuyệt không có đường lui.

Tây đế có tất cả bảy vị hoàng tử, năm vị công chúa, nổi bật nhất là Tấn vương và Viêm vương, gần đây còn có tân tú Nghị vương. Triều thần trong lòng tự hiểu rõ hoàng đế hoang dâm vô độ, đam mê tửu sắc, chẳng ngồi trên hoàng vị được bao lâu nữa, thái tử lại chưa lập, tất cả quan lại liền chia ra chọn một trong ba vị hoàng tử để dựa vào, chỉ có một số ít vẫn duy trì trạng thái trung lập, đều là nhất phẩm trọng thần, hoặc nguyên lão trong triều, ví như quốc sư, hữu thừa tướng,...
Tấn vương và Viêm vương có thế lực thâm căn cố đế, xem chừng tam hoàng tử Nghị vương trở về cũng không gây được sóng to gió lớn, cho nên rất ít người lựa chọn quy thuận hắn.
Lại nói Tôn Lệ Dao nghe xong lời của Lưu Nghị, nàng là người thông minh, làm sao không hiểu rõ, trong lòng dâng lên một trận đau xót, vẫn ngoan ngoãn vâng lời " Thần thiếp đã biết, xin vương gia người yên tâm."
" Tốt, lui đi."
Liên Nhi ở bên ngoài, vốn đang cao hứng thay chủ tử, đây cũng là lần đầu tiên vương gia chủ động tìm chủ tử, thế nhưng nhìn thấy gương mặt ảm đạm thất sắc của Tôn Lệ Dao, lòng nàng lại chùng xuống.
" Vương phi, có chuyện gì vậy?"
" Liên Nhi, thân thể ta khó chịu,dìu ta vào phòng nghỉ ngơi đi!"
Buổi tối, thị nữ giúp Điền Tâm chuẩn bị ổn thoả, vấn tóc nàng bách hợp kế, cài cho nàng những đoá hoa nhỏ tinh xảo bằng vàng lên búi tóc, mỗi bên ba đoá, nhỏ dần từ trên xuống dưới, nhã nhặn mà không kém phần lộng lẫy, phía trước gài thêm bộ diêu đính viên hồng ngọc hình giọt nước rũ xuống trước trán Điền Tâm, nổi bật trên làn da trắng tựa bạch ngọc, khiến cho dung nhan nàng thêm phần mỹ lệ. Trên người nàng là y phục bằng gấm hồng nhạt, ở phần cổ áo, tay áo và chân váy có hoa văn cầu kỳ dùng ngân tàm ti thêu thành, hoa lệ mà không tục khí. Trời đã vào cuối thu, cho nên không dùng nhu váy bên trong, áo choàng mỏng bên ngoài để lộ da thịt trước ngực, mà chuyển sang loại váy kín đáo hơn.
Lưu Nghị một thân cẩm y màu bạc, trên đầu kim quan quý giá, bên hông đeo ngọc bội tượng trưng cho thân phận, quý khí mười phần.
Hắn dìu nàng lên trên xe ngựa xa hoa, đi đến Tấn vương phủ dự yến.
" Nghị, thiếp lo lắng." Tấn vương mời, là chỉ đích danh nàng, vương phi cũng chỉ còn cách vờ không khoẻ để tránh cho người ngoài tìm được sơ hở mà chỉ trích. Nhưng nàng từ trước đến nay, chưa từng đối mặt với những chuyện như thế này, trong lòng liền khẩn trương.
" Không cần lo sợ, có ta ở đây." Lưu Nghị nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng trấn an." Tấn vương cũng chẳng có hảo ý, nhưng khó lòng từ chối được. Nếu như từ chối, hắn sẽ lại tìm cách gây sự, nói ta coi thường hắn. Cách làm người của Tân vương, quả thật khiến người ta không dám khen tặng."
"Nếu như Tấn vương đã đánh chủ ý lên thiếp, bỏ qua dịp này, Tấn vương sẽ còn tìm dịp khác, chi bằng lần này trực tiếp đối diện đi, xem xem rốt cuộc Tấn vương có ý định gì." Điền Tâm gật đầu, bình tĩnh lại.
Lưu Nghị khẽ cười, nàng vẫn như vậy, lương thiện ôn hoà những cũng rất thông minh nhạy bén, xứng đáng làm người sóng vai với hắn, ngạo thị thiên hạ.
" Đúng vậy, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, ta cũng muốn nhìn xem, Tấn vương rốt cuộc là có cái chủ ý gì."

Không lâu lắm, xe ngựa đã dừng trước đại môn Tấn vương phủ. Lưu Nghị ôn nhu ôm Điền Tâm xuống xe, tiêu sái bước vào trong. Điền Tâm đánh giá bài trí trong phủ, khác hẳn với Nghị vương phủ nhã nhặn, nơi này vô cùng xa hoa, nhưng lại có chút tục khí.
Trong phòng, ngồi ở vị trí chủ vị là một nam tử dung mạo có ba bốn phần giống với Lưu Nghị, bên cạnh hắn là một nữ tử xinh đẹp ăn mặc xa hoa lộng lẫy, châu sai trên đầu cầu kỳ quý giá, hiển nhiên hai người là Tấn vương cùng Tấn vương phi. Phía dưới có các vị quan lại đang ngồi, đều là phe cánh của Tấn vương.
" Nghị vương điện hạ, Điền trắc phi đến."
Lời vừa dứt, trước mặt mọi người liền xuất hiện một đôi bích nhân, ánh mắt tất cả mọi người nhất thời rơi trên người họ. Ai ai cũng tò mò, vị trắc phi được Nghị vương nổi tiếng lãng đạm này sủng ái, rốt cuộc là bực nào phong tư.
Vừa nhìn tới, lại thấy nàng kia trên mặt có một lớp hồng sa, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh. Tấn vương và Tấn vương phi cũng không khỏi nghi hoặc.
" Đại hoàng huynh, đại hoàng tẩu." Lưu Nghị thong thả ôm quyền, mở lời xem như chào hỏi.
Điền Tâm bên cạnh phúc thân, ôn nhu lên tiếng " Tham kiến vương gia, vương phi."
"Tam hoàng đệ, tại sao trắc phi của đệ lại phải đeo sa che mặt đây? Này là không tôn trọng chúng ta cùng các vị quan khách sao?" Tấn vương không có hảo ý nói.
"Hoàng huynh, nàng sức khoẻ yếu ớt, vừa mới khỏi bệnh, đây là theo lời căn dặn của thái y, hoàng huynh không nên làm khó nàng."
"Được rồi, người đâu, dẫn Nghị vương và Điền trắc phi vào chỗ ngồi đi!" Tấn vương dĩ nhiên không dễ dàng bỏ qua như vậy, trong lòng đang có tính toán khác.

" Vương gia, nương nương, thỉnh!" Hạ nhân hướng hai người làm thủ thế mời.
Lưu Nghị và Điền Tâm vừa mới yên vị, bên ngoài đã vang lên tiếng thông truyền " Viêm vương điện hạ, Viêm vương phi đến!"
Lưu Nghị thoáng chau mày, Lưu Hàn có tham vọng, nhưng tâm cơ không đủ sâu, tâm tư đa phần biểu lộ ngay trên mặt, ngược lại, Lưu Viêm người này âm trầm nội liễm, lòng dạ khó lường, so với Lưu Hàn kia khó đối phó hơn nhiều.
" Đại hoàng huynh, Tam hoàng đệ!"
Điền Tâm qua lớp hồng sa, đưa mắt đánh giá Viêm vương này, cùng lúc đó, cũng bắt gặp ánh mắt của Lưu Viêm hướng về phía nàng, khiến cho Điền Tâm lạnh sống lưng. Ánh mắt của Lưu Viêm này, bén nhọn mà có một loại áp bức vô hình, giống như muốn xuyên thấu người khác vậy. Nhưng hắn ta rất nhanh đã chuyển tầm mắt đến trên người Lưu Nghị.
" Nhị hoàng huynh, hoàng tẩu!" Lưu Nghị khách khí đứng lên chào hỏi.
" Tham kiến Viêm vương gia, Viêm vương phi!" Điền Tâm cũng đứng lên hành lễ.
"Không cần đa lễ!" Lưu Viêm khoát khoát tay, giọng nói và cử chỉ của hắn nho nhã thanh cao, dường như ánh mắt sắc như dao mới vừa rồi chỉ là ảo giác của Điền Tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận