Băng Tâm Khuynh Thành

Ánh nến chập chờn ở trong một căn phòng sơ sài, vừa đủ để thắp sáng những chữ viết trên giấy,Lưu Nghị xem xét những giấy tờ trên án thư, chậm rãi đọc từng tờ từng tờ, mày kiếm thỉnh thoảng chau lại.
Ngoài cửa cạch một tiếng, một nam tử trung niên bước vào trong phòng.
" Cữu cữu, người tới."
" Nghị nhi, ta đem tin tốt tới. Lan Chi sắp tới sẽ được phong quý phi, con cũng theo đó được phong vương."
" À." Lưu Nghị ứng thanh một tiếng tỏ ý đã biết, chuyện này không nằm ngoài dự đoán của hắn. Phụ hoàng hắn kính trọng nhất, lại bại bởi mỹ nhân kế, hắn dù xuất sắc, lại cần đến ủng hộ của hậu cung để tiến thân, chuyện này quá mức nực cười.
" Lan Chi nữ nhân này cũng thật giỏi, trong vòng một năm, từ tài nhân tới chiêu nghi, rồi được tấn phong phi. Ha ha, xem ra ta không chọn lầm người."
Lưu Nghị cười nhạt, Lan Chi là người thế nào hắn đã biết, không những xinh đẹp lại giỏi hiểu ý người, phụ hoàng căn bản bị nàng nắm trong lòng bàn tay, hơn nữa phụ hoàng hắn mê luyến sắc đẹp, còn có thể thoát khỏi mị lực của nàng sao?
" Còn có chuyện hôn sự với nữ nhi của Tôn thượng thư." Lương Chung nhớ ra chuyện này, Tôn thượng thư cũng là người cùng phe cánh với ông ta.
Lưu Nghị chau mày " Tuỳ ý cữu cữu đi."
" Sao con lại nói như vậy?" Lương Chung ngồi xuống trước án thư. " Tôn tiểu thư đối với con nhất kiến chung tình, con cũng nên lưu tâm một chút. Nàng cũng không có gì là không tốt, hơn nữa cần phải tranh thủ ủng hộ của Tôn thượng thư, con trở về Tây Lĩnh cũng gần một năm rồi, không thể trì hoãn nữa."
Lưu Nghị nghe thấy, thẫn thờ, hắn đã rời xa nàng gần một năm rồi ư?
" Ta đã biết, cữu cữu trước trở về đi, ta muốn nghỉ ngơi."

Trung niên nam tử vừa đi khỏi, Lưu Nghị lấy ra một khăn lụa màu trắng, bên trên có thêu một đoá hải đường nhỏ, đường kim rất tỉ mỉ tinh xảo, hắn nở nụ cười hiếm hoi, từ từ hồi tưởng lại.
Năm năm kể từ ngày Lưu Nghị đến Nguyên Lăng.
" Nghị huynh, huynh tới rồi à?" Điền Tâm mặc một chiếc váy trắng thêu hoa hải đường màu hồng nhạt, duyên dáng xinh đẹp, nàng ngồi trên cành cây đung đưa hai chân nhỏ, nở nụ cười khả ái, bàn tay đưa lên vẫy vẫy Lưu Nghị.
Hắn mỉm cười, gương mặt tuấn mỹ trở nên ôn hoà, cước bộ nhanh hơn, tiến về phía Điền Tâm.
" Tiểu thư, người xuống đi, nguy hiểm lắm."
" Không sao, ta đã ngồi rất vững rồi!"
Lưu Nghị vừa mới đi đến, Điền Tâm liền muốn từ trên cây leo xuống, không may, vạt váy vướng vào cành cây, nàng vừa muốn xuống thì mất đà, từ trên cây rơi xuống.
" Cẩn thận!" Lưu Nghị vội vàng chạy tới, vừa hay tiếp được Điền Tâm, làm đệm thịt cho nàng.
Điền Tâm nãy giờ nhắm mắt sợ hãi, từ từ mở mắt ra, đôi mắt long lanh nhìn thấy gương mặt của Lưu Nghị ngay gần sát, a, nàng vừa hay đang nằm trên người Nghị huynh!
Xấu hổ chết mất! Hai má nàng đỏ ửng, nương nói nam nữ thụ thụ bất thân a! Hơn nữa, biểu ca nói, nam nhân nào ngoài phụ thân và biểu ca dám chạm vào nàng, biểu ca liền phế kẻ đó! Nghĩ tới, Điền Tâm vội vàng ngồi dậy.
" Tiểu thư, tay của người bị thương!"
" A?" Điền Tâm lúc này mới nhận ra đau đớn, phía trên cánh tay trắng nõn nà, một dòng máu tươi chảy dọc xuống, vết thương này xem ra là do cành cây cứa vào.

Lưu Nghị lo lắng muốn xem vết thương cho nàng, lại bị một giọng nói ngăn trở lại.
" Tâm Nhi, muội làm sao vậy? Nhanh đến thái y viện!" Lăng Minh Duật không nói nhiều lập tức bế thốc Điền Tâm lên, nàng giật mình, vội vòng cánh tay trái không bị thương lên cổ hắn, gắt gao ôm lấy, tận hưởng mùi hoắc hương quen thuộc.
Lăng Minh Duật đem nàng thẳng tới thái y viện, không quên ném lại một câu.
" Lưu Nghị, bản thái tử tính sổ với ngươi sau!"
Điền Tâm nằm trong ngực hắn khẽ giật giật cổ áo hắn " Ca ca, muội bất cẩn ngã từ trên cây xuống, Nghị huynh đã đỡ muội."
" Hắn đỡ muội?" Lăng Minh Duật trừng nàng. " Ta phế hắn!"
" Nếu không có huynh ấy, muội còn bị thương nặng hơn!" Điền Tâm uất ức chống đối.
Lăng Minh Duật lộ ra thần sắc tức giận, cúi đầu xuống, cái mũi cao thẳng của hắn chạm vào chóp mũi nàng, bốn mắt đối diện nhau.
" Không phải ta đã nói nam nữ thụ thụ bất thân sao?"
" Nhưng huynh đang ôm muội đấy thôi? Còn nữa, chân muội không đau, có thể tự đi được." Điền Tâm phản kháng lại " Vậy huynh không tính là nam nhân sao?"
Trời ạ, một lời nói này của nàng làm cho hạ nhân theo phía sau nhịn cười đến nghẹn thở. Chỉ có Điền tiểu thư mới dám nói chuyện như vậy với thái tử.

Lăng Minh Duật không hề có ý buông nàng ra, ngược lại ôm chặt hơn.
" Muội còn nói nữa, ta đem muội thả xuống hồ!"
Điền Tâm liền nín thinh.
Trải qua năm năm, Điền Tâm đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, mà Lăng Minh Duật cũng đã trở thành một nam tử cực kỳ anh tuấn, họ bên nhau giống như một đôi thần tiên quyến lữ vậy.
Phải, giống như một đôi thần tiên quyến lữ, vô cùng hoàn mỹ...
Còn hắn, Lưu Nghị, chỉ là một cây cỏ kém sắc ở bên cạnh tô điểm cho họ mà thôi.
Gương mặt trong trẻo lãnh tĩnh của hắn hơi cúi xuống, không muốn tiếp tục nhìn cảnh tượng kia nữa.
Những chuyện đau lòng vẫn chưa buông tha hắn.
Vừa đọc xong bức thư, gương mặt Lưu Nghị tái nhợt, không còn chút huyết sắc. Mẫu thân của hắn, người thân yêu nhất trên đời của hắn, được ban cho một dải lụa trắng... Mẫu thân... đã chết...
Tâm của hắn đã nguội lạnh từ lâu nay sôi sục trở lại, hắn nhất định phải trở về, trả thù cho mẫu thân, đòi lại những gì thuộc về hắn!
Đông cung.
" Lại có thư chuyển tới ư? Còn ai ngoài Lương Chung nữa?" Lăng Minh Duật thu lại bộ dáng tiêu dao phóng khoáng thường ngày, gương mặt trở nên nghiêm túc.
" Phải, nếu như thần đoán không nhầm thì đó là vì chuyện Lương phi bị bức tự tử gần đây." Lý thái phó ở một bên vuốt chòm râu bạc, không nhanh không chậm nói.

" Lương Chung cái lão hồ ly này thật là giỏi, Lương phi được sủng cũng không lâu đâu, mà lão ở đằng sau đã kịp xây dựng thế lực ngầm." Lăng Minh Duật nhịp nhịp ngón tay trên mặt bàn, đây là dấu hiệu cho thấy hắn chuẩn bị quyết định một việc gì đó. " Không cần cắt đứt liên lạc của bọn họ, ta muốn xem họ còn muốn làm gì."
" Vâng."
" Còn nữa, làm việc thu liễm một chút, đừng đả thảo kinh xà."
Lăng Minh Duật thoáng chau mày, lại tiếp " Có lẽ không bao lâu nữa, hắn sẽ được trở lại Tây Lĩnh. Ta muốn nhìn xem, một con hổ bị giam cầm lâu ngày liệu có thể tung hoành sơn lâm?"
" Thái tử, chúng ta cùng đợi xem..."
Lương Chung lại gửi thư tới " Nghị nhi, con chuẩn bị đi, ba ngày nữa lên đường trở về. Ba tháng trước ta đã tìm được một người đưa vào cung, hoàng thượng rất sủng ái nàng, không thiết đến quý phi nữa, nàng nói muốn nhận con làm con thừa tự, hoàng thượng liền đồng ý. Từ nay con trở về liền có chỗ dựa vững chắc hơn."
Quả thật hoàng đế của Tây Lĩnh là một kẻ tham sắc mê muội, người Lương Chung tìm được lại đích thực là đại mỹ nhân, lời thủ thỉ bên gối của mỹ nhân, còn bằng vạn lời tấu của triều thần.
Lăng Minh Duật đoán không sai, nửa tháng sau, Lưu Nghị được trở về Tây Lĩnh. Trước khi hắn rời đi, Điền Tâm trao cho hắn chiếc khăn lụa màu trắng thêu hoa hải đường.
" Nghị huynh, tạm biệt..."
" Tâm Nhi, huynh nhất định sẽ trở lại tìm muội." Lưu Nghị chắc chắn nói, nàng không biết, hắn yêu nàng, mỗi nụ cười hay cái nhăn mày của nàng, đều làm cho hắn say mê, chỉ cần hắn có quyền lực rồi, nhất định sẽ tìm nàng, đem nàng giữ ở bên mình.
" Bảo trọng!"
Nàng lặng lẽ từ trong bóng đêm rời đi, để lại trong đáy mắt hắn một bóng lưng yêu kiều, mà cho đến lúc chết Lưu Nghị cũng không quên được.
Có một loại yêu, trở thành chấp niệm,con người nguyện ý níu giữ lấy, để cho nó khảm nhập vào cốt tuỷ, mặc cho tình cảm ấy hạnh phúc hay khổ đau, vẫn như cũ bất ly bất khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận