"Nương nương, Lưu Nghị... Lưu Nghị đã trở thành hoàng đế rồi! Hiện giờ Viêm vương đang bị vây trong cung!"
Điền Tâm ngã ngồi xuống ghế quý phi. Đại sự đã lỡ mất rồi, nàng nếu vào cung, làm sao có cơ hội rời đi nữa?
Đúng lúc này, một toán Ngự lâm đi vào trong sân, tâu vọng vào trong phòng " Tham kiến thần phi nương nương! Hoàng thượng lệnh cho chúng thần nghênh đón nương nương nhập cung!"
Thế là hết. Điền Tâm nhắm mắt lại. Cái tước vị thần phi kia sẽ trói chân nàng cả đời.
"Nương nương, làm sao bây giờ?" Hoạ Thuý cố gắng giữ bình tĩnh nói.
"Bây giờ còn có thể làm gì? Vào cung thôi. Ít nhất Lưu Nghị sẽ lưu cho Viêm vương một mạng, hắn căn cơ chưa vững, không thể giết hại Viêm vương thế lực to lớn được."
Điền Tâm nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài. Nàng đặt vào trong tay người dẫn đầu toán Ngự lâm một mảnh lụa, nói " Đến khi vào cung, lập tức chuyển tới cho hoàng thượng."
"Vâng, thưa nương nương."
"Đi, chúng ta nhập cung, không nên để hoàng thượng đợi lâu." Điền Tâm nói với toán Ngự lâm, cả đoàn người đi ra cổng chính, thấy bên ngoài đã có hai cỗ kiệu, phía trước, vương phi, không đúng, hoàng hậu Tôn Lệ Dao đã yên vị, chỉ chờ Điền Tâm lên là khởi hành.
Kia đúng là thái tử phi rồi! Khương Duy kiềm chế xúc động muốn chạy tới, im lặng quan sát.
Sau khi vào hoàng cung, Tôn Lệ Dao và Điền Tâm đều được đưa đi tẩm cung của mình.
Đại điện.
Lưu Nghị mở ra mảnh lụa, trong đó chỉ có bốn chữ " Thủ hạ lưu tình."
Lưu Nghị nghiến răng, rất tốt, rất tốt, nàng đã dám tiếp tay cho Lưu Viêm, bây giờ lại thay hắn cầu tình ư?
Nhưng dù có giận tới nghiến răng nghiến lợi, thì bây giờ hắn cũng chưa thể xuống tay với Lưu Viêm.
Điền Tâm chậm rãi bước, tuyết vương đầy lên y phục, lên tóc của nàng, tuyết rơi càng lúc càng dày.
"Nương nương, người vào trong đi thôi, nếu không sẽ nhiễm thương hàn mất." Vị tổng quản trong cung khẽ khuyên nhủ.
"Đưa ta đến lầu các kia." Điền Tâm nhấc váy, bước đi nhanh hơn.
Nàng leo lên lầu cao, từ trên này nhìn xuống, có thể nhìn thấy toàn bộ hoàng cung.
"Khi nào hoàng thượng đến, ngươi hãy nhắn người tới đây gặp ta." Điền Tâm vịn vào lan can nhìn xuống phía dưới, tuyết rơi thật dày, nhưng trong lòng nàng còn lạnh lẽo hơn nhiều.
" Vâng, thưa nương nương."
Lưu Nghị mặc một thân ngân bào, khoác thêm áo choàng nhung, phía sau có thị vệ cầm ô che tuyết. Vừa đi đến tẩm cung của Điền Tâm, muốn gặp nàng, vị tổng quản đã bước đến " Hoàng thượng vạn phúc kim an!"
"Thần phi đâu?"
"Hồi hoàng thượng, nương nương đang ở trên lầu các đợi người, nương nương căn dặn nô tỳ khi hoàng thượng đến, thì nhắn lại với hoàng thượng."
Trong lòng Lưu Nghị bỗng dâng lên cảm giác bất an "Được, trẫm biết rồi."
Lúc Lưu Nghị nhìn thấy Điền Tâm, nàng một thân quần áo màu phấn, áo choàng trắng tinh khôi, mơ màng nhìn ra bên ngoài. Thân ảnh xinh đẹp giữa màn hoa tuyết đầy trời, đẹp như mộng.
Lưu Nghị sững sờ ngắm nhìn, khung cảnh này giống như hư ảo, chỉ cần hắn đưa tay ra sẽ biến mất.
"Lưu Nghị." Điền Tâm từ từ xoay người lại " Điều ngươi sợ hãi nhất trên đời là gì?"
Lưu Nghị ngây ngẩn nhìn nàng, hồi lâu mới nói "Mất đi nàng."
"Vậy sao? Đáng tiếc, ta không biết điều này sớm hơn." Điền Tâm mỉm cười, nụ cười tuyệt đẹp, nhưng trong mắt Lưu Nghị nụ cười ấy lại vô cùng thê lương, khiến cho hắn hoảng hốt.
"Nếu giết ngươi, như vậy quá tiện nghi cho ngươi rồi. Chi bằng ta tìm người ngươi thương yêu nhất trút giận?"
"Nàng muốn làm gì? Lưu Nghị cố kiềm chế vọng động " Nàng dám nhảy, ta sẽ dẫn quân đi Nguyên Lăng, bằng mọi giá giết chết Lăng Minh Duật!"
"Tốt lắm, vậy toàn gia ba người chúng ta đoàn tụ dưới suối vàng." Điền Tâm dứt lời, nàng từ từ ngả người ra sau, nhẹ nhàng thả mình xuống.
"Khô...ô...ô...ng!"
Lưu Nghị hét lên, dùng hết sức lực lao về phía nàng, nhưng đã muộn, Điền Tâm đã rơi xuống dưới. Tuyết trắng vây lấy thân mình nhỏ bé, mãi đến khi nàng nhẹ nhàng nằm trên thảm tuyết dày trắng xoá.
Lưu Nghị lao xuống lầu như điên, cảnh tượng trước mắt khiến hắn chết lặng.
Điền Tâm nằm trên tuyết,hai mắt nhắm nghiền, tóc đen tán loạn, từ dưới mái tóc, máu tươi chậm rãi chảy ra, thấm đỏ một mảng tuyết trắng, giống như hoa bỉ ngạn nở rộ, yêu diễm vô cùng.
"Tâm Nhi, Tâm Nhi!" Lưu Nghị gấp gáp ôm lấy nàng, gào lên " Ngự y, gọi ngự y!"
Toàn bộ hoàng cung, vì chuyện thần phi thập tử nhất sinh mà náo loạn. Tân hoàng ngoài thượng triều, còn lại đều ngày đêm túc trực trong tẩm cung của thần phi. Đã bảy ngày bảy đêm, thần phi vẫn không tỉnh lại, ngự y trong cung đều thúc thủ vô sách.
"Các ngươi đều là lũ vô dụng!" Lưu Nghị tức giận đứng lên, nếu không có Tử Nhật can ngăn, e là hắn đã thảm sát toàn bộ thái y viện.
"Hoàng thượng bớt giận!" Ngự y đứng đầu thái y viện dập đầu " Xin người thứ cho vi thần nói thẳng, thần phi nương nương mạch tượng ổn định, vết thương sau đầu không còn gì đáng ngại, dường như nương nương đã gặp chuyện gì quá mức thương tâm, nên không muốn tỉnh lại, xem hôn mê như một cách trốn tránh, bây giờ có tỉnh lại hay không, là phụ thuộc vào ý chí của thần phi!"
"Có ý gì?" Lưu Nghị nghe đến trọng điểm, giọng điệu liền hoà hoãn lại.
"Có nghĩa là, nếu như muốn làm thần phi nương nương tỉnh lại, phải có điều gì làm cho người thực vui mừng, sẽ xúc động có ý muốn sống tiếp, khi ấy sẽ tự khắc tỉnh lại."
Lưu Nghị nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu " Các ngươi lui ra đi. Dán thông cáo, ai có thể trị khỏi cho thần phi, thưởng nghìn lượng bạc, phong làm Ngự y."
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lưu Nghị ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Điền Tâm.
"Tâm Nhi, ta phải làm sao đây? Nếu như muốn nàng vui vẻ hạnh phúc mà tỉnh lại, chỉ có cách đem nàng về bên Lăng Minh Duật, phải không?"
"Tâm Nhi, thật muốn nàng mở mắt ra nhìn ra, gọi ta một tiếng Nghị huynh, giống như lúc chúng ta còn nhỏ." Ánh mắt Lưu Nghị vô hạn ôn nhu, lộ ra một chút do dự " Hay là, đưa nàng trở về Nguyên Lăng?"
Thế nhưng ý nghĩ ấy bị Lưu Nghị dập tắt ngay lập tức
" Không, không thể nào. Thà rằng để nàng yên lặng như vậy ở bên ta, ta cũng không thể nào để nàng rời đi." Đôi mắt hắn hằn lên những tia máu, dùng sức siết chặt bàn tay Điền Tâm, lớn tiếng " Nàng cố ý phải không? Nàng cố ý mê man không tỉnh như vậy, là vì muốn ta buông tha nàng? Nàng muốn cùng Lăng Minh Duật bỉ dực song phi, nàng coi ta là cái gì? Ta không cho phép! Điền Tâm, ta nói cho nàng biết, nàng chỉ có thể ở bên ta!"
Ngày hôm sau.
"Hoàng thượng, có một lão giả xưng là đại phu, nói có thể chữa trị cho thần phi!"
"Cho vào!" Lưu Nghị mặc dù không đặt nhiều hi vọng, nhưng hắn sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
"Thảo dân tham kiến hoàng thượng."
"Bình thân. Ngươi xác định có thể chữa trị cho thần phi?"
"Hoàng thượng, thảo dân cũng không dám mạnh miệng nói trước, xin người hãy để thảo dân xem bệnh trạng của thần phi nương nương." Lão giả râu tóc như cước, rất có khí chất tiên phong đạo cốt, Lưu Nghị thoạt nhìn ông ta, cũng cảm thấy có khả năng, liền mang ông ta theo, cùng đi đến tẩm cung của Điền Tâm.
Vào trong phòng, trong mắt lão giả loé lên một tia khác thường, nhưng nhanh chóng che giấu đi.
"Thảo dân mạn phép, xin hoàng thượng để cho tất cả mọi người đi ra ngoài, có như vậy, thảo dân mới có sự yên tĩnh tuyệt đối, xem được chuẩn xác bệnh trạng cho nương nương."
"Hoàng thượng, thần cảm thấy như vậy không thích hợp, làm sao có thể để nương nương lại cùng một kẻ không rõ lai lai lịch?" Tử Nhật ở một bên can ngăn.
"Hồi hoàng thượng, trị bệnh kì lạ ắt phải dùng cách kì lạ, nếu không, thảo dân cũng không còn cách nào khác."
"Được, trẫm chuẩn. Tất cả lui đi." Nói xong, bản thân Lưu Nghị cũng đi ra ngoài.
Lão giả kia thấy cánh cửa khép lại, ông ta im lặng lắng nghe động tĩnh một lát, khi chắc chắn không ai có thể biết được chuyện xảy ra trong phòng, ông ta chậm rãi đi đến bên giường, ôm Điền Tâm vào trong ngực.
"Tâm Nhi, ta rất nhớ nàng."