Băng Tâm Khuynh Thành

Dùng xong điểm tâm, Điền Tâm ngồi ở trước gương để cung nữ vấn tóc, trang điểm cho mình, xong xuôi, Lăng Minh Duật cùng nàng lên xe ngựa, hai người vào trong cung, theo lễ dâng trà cho hoàng thái hậu và hoàng thượng. Mẫu hậu của Lăng Minh Duật, cũng là hoàng di nương của Điền Tâm đã mất mấy năm trước, cho nên hai người sẽ đến điện thờ.
Lăng Minh Duật nắm tay nhỏ bé của Điền Tâm, dẫn nàng vào trong đại điện, hoàng thượng đang ở đó chờ hai người tới.
" Nhi thần tham kiến phụ hoàng!"
" Nhi tức tham kiến phụ hoàng!"
" Đứng lên đi!" Lăng Thần ôn hoà nói, trong ánh mắt lộ ra từ ái. Điền Tâm kính cẩn dâng trà lên, Lăng Thần tâm trạng vui vẻ, liền phân phó xuống, để cho thái giám bên người lấy ra một đôi ngọc như ý ban thưởng.
Rời khỏi đại điện rồi, hai người đi tới cung thái hậu. Lăng Minh Duật và Điền Tâm giống như một đôi bích nhân, nam trong trẻo ôn nhuận, tựa như trích tiên, nữ dung mạo tuyệt luân, phong tư thanh nhã, cực kỳ dưỡng nhãn, hai người thực là trời sinh một đôi.
" Thái tử điện hạ giá đáo, thái tử phi nương nương giá đáo!"
Nghe tiếng thông truyền bên ngoài, thái hậu vội vàng bảo nữ tử yểu điệu đứng bên người " Tư Kỳ, Duật nhi sắp đến, nhớ biểu hiện thật tốt."

Phó Tư Kỳ chính là cháu gái của thái hậu, thái hậu muốn đưa nữ nhân trong nhà vào Đông cung. Thực sự, hậu cung cũng như một phiên bản của triều đình, đó là nơi góp phần cân bằng các thế lực ở trong triều. Cố hoàng hậu Giang thị từng làm chủ lục cung, và thái tử phi Điền Tâm cũng có nhà ngoại là Giang gia, ân mưa móc của hoàng đế đối với hai gia tộc này vô cùng lớn, nhìn khắp đất Nguyên Lăng, trừ hoàng thất ra, không gia tộc nào được sang quý hiển hách bằng hai đại gia tộc Điền gia và Giang gia, ngay cả ngoại thích Phó gia của thái hậu cũng không bằng. Cho nên thái hậu lần này chọn lựa trong nữ tử Phó thị, may mắn có được Phó Tư Kỳ xinh đẹp như hoa, thái hậu muốn đưa nàng vào Đông cung làm trắc phi. Thái tử từ trước đến nay không có thị thiếp, đến khi thú chính phi mới là nữ nhân đầu tiên, cho nên chuyện nạp thêm trắc phi không dễ dàng ưng thuận, lần này, cứ để cho thái tử có ấn tượng tốt với nàng, rồi sẽ đưa nàng tới Đông cung sau, thiết nghĩ, có nam nhân nào mà không thích mỹ nhân!
Phó Tư Kỳ nhẹ nhàng đáp lại " Vâng, hoàng tổ mẫu, con nhất định sẽ làm cho thái tử thích con." Nàng ta vốn ở Ung Châu, được xưng tụng đệ nhất mỹ nhân Ung Châu, người cầu hôn cơ hồ muốn đạp đổ cổng Phó phủ, cho nên nàng đối với mị lực của mình rất tự tin. Nàng chưa từng gặp vị thái tử đường ca này, nhưng nghe những lời ca tụng hắn, trong lòng nàng đã âm thầm ái mộ, lại nhận định, chỉ có người như vậy mới xứng lấy được nàng.
" Tôn tử thỉnh an hoàng tổ mẫu!"
" Tôn tức thỉnh an hoàng tổ mẫu!"
" Đều đứng lên đi!" Thái hậu từ tốn nói " Đây là Phó Tư Kỳ cháu gái của ai gia, mau ra mắt đường ca đường tẩu của con!"
Phó Tư Kỳ vừa nhìn thấy Lăng Minh Duật tuấn mỹ vô trù, ôn nhuận như ngọc, trái tim liền đập loạn, gương mặt nổi lên một tầng phiếm hồng, ngây ngốc nhìn hắn, đến mức quên mất hành lễ.
Thái hậu thấy nàng thất thố, trong lòng bực bội, liền khẽ chạm cánh tay nàng nhắc nhở, Phó Tư Kỳ giật mình, vội vàng quỳ xuống hành lễ " Tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến thái tử phi nương nương!" Nam nhân này nàng nhận định rồi, nàng nhất định gả cho hắn.
"Miễn lễ." Một giọng nói mềm mại động lòng người vang lên, Phó Tư Kỳ đứng dậy, lúc này mới để ý đến hồng y nữ tử bên cạnh Lăng Minh Duật, vừa nhìn đến, một cỗ cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng, là sững sờ, hâm mộ, đố kỵ...

Phó Tư Kỳ lúc này hiểu rõ, thế nào là núi cao còn có núi cao hơn, nàng đệ nhất mỹ nhân Ung Châu, so sánh với vị thái tử phi này, chính là ảm đạm thất sắc, không đáng nhắc tới. Nàng kia mặt mày như hoạ, lông mày lá liễu khéo léo ôm lấy mắt hạnh sáng ngời, sống mũi tinh tế cao thẳng, đôi môi anh đào nhỏ nhắn mềm mại, hai gò má tựa ráng mây chiều ửng hồng như có như không, gương mặt hoàn mỹ vô khuyết, đẹp tựa thiên tiên.
Phó Tư Kỳ âm thầm ghen tức, khăn lụa trong tay bị nàng vò tới biến dạng. Nàng được cưng chiều ca tụng đã quen, nào phải chịu thua kém như thế này.
Điền Tâm dâng trà lên cho thái hậu, tay bà nhận lấy tách trà, nhưng mắt vẫn nhìn đến Lăng Minh Duật và Phó Tư Kỳ, nhận thấy hắn chưa từng liếc nhìn về phía nàng một chút, bà không khỏi nóng lòng, làm sao bây giờ? Muốn tìm một mỹ nhân so với Điền Tâm đẹp hơn, e là trên đời này không có nữ tử nào như vậy, xem ra, có tiến vào Đông cung được không, phải phụ thuộc nhiều vào bản lĩnh của Phó Tư Kỳ.
" Tư Kỳ, đem trà và điểm tâm dâng lên cho điện hạ và nương nương đi."
Phó Tư Kỳ hoàn hồn, đem trà và điểm tâm uyển chuyển bước đến chỗ Lăng Minh Duật trước tiên, cả người cố ý nghiêng về phía trước, muốn dùng đường cong quyến rũ đầy đặn trên cơ thể thu hút hắn, tuy Điền Tâm có mỹ mạo nhưng nàng ta lại mình hạc xương mai, điểm này, Phó Tư Kỳ nàng hơn vị thái tử phi kia.
Lăng Minh Duật hờ hững nhận lấy trà cùng điểm tâm, lạnh nhạt nói " Việc này dể cung nữ làm là được, không cần phiền đến đường muội." Trong giọng nói mang theo ý tứ không vui rõ ràng, là vì hắn cảm thấy ánh mắt si mê Phó Tư Kỳ nhìn mình, làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
"Duật, đường muội là có ý tốt!" Nói xong, Điền Tâm nâng tách trà lên nhấp một ngụm, che đi ý cười bên môi, cùng là nữ nhân, nàng làm sao không nhìn ra ý tứ của Phó Tư Kỳ đối với Duật, bất quá, phản ứng của Duật làm cho nàng vui vẻ trong lòng.

" Đúng vậy, Tư Kỳ chỉ là muốn bày tỏ thành ý với đường ca đường tẩu mà thôi." Phó Tư Kỳ một bên cúi đầu, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, khiến cho người ta thương tiếc.
"Tâm nhi, Tư Kỳ mới vào trong cung, chưa được tham quan hiểu biết nhiều, con để cho Tư Kỳ ở trong Đông cung, chiếu cố cho Tư Kỳ." Thái hậu biết Lăng Minh Duật sẽ không đồng ý, liền đem vấn đề này ném cho Điền Tâm, dù nàng không muốn cũng phải nể mặt bà mà chấp thuận.
" Vâng, con sẽ chiếu cố tốt cho đường muội." Điền Tâm nhu hoà cười, nói là một chuyện, làm là một chuyện, nữ nhân muốn cùng nàng tranh giành trượng phu, nàng đã nhận định là địch nhân.
Phó Tư Kỳ vui vẻ dọn đồ đạc, theo Lăng Minh Duật và Điền Tâm hồi Đông cung, quản gia lập tức dẫn nàng tới Trúc viên trong cung. Phó Tư Kỳ nghĩ tới từ bây giờ, được ở trong Đông cung ngày ngày có thể gặp Lăng Minh Duật, sẽ có thời gian từ từ bồi đắp tình cảm với hắn, nàng nhất định chinh phục được hắn.
Chuẩn bị phòng ở xong, cũng đến lúc dùng cơm trưa, Phó Tư Kỳ vội vấn tóc trang điểm lại thật đẹp, chuẩn bị cùng Lăng Minh Duật dùng cơm trưa, chỉ nghĩ đến việc nàng và Lăng Minh Duật ngồi cùng một bàn, cùng ăn cùng uống, Phó Tư Kỳ đã xuân tâm nhộn nhạo, không hề nhớ tới nữ chủ nhân của Đông cung còn sống sờ sờ.
Đợi đến chính Ngọ, có cung nữ mang thức ăn tới Trúc viên, trên bàn nhanh chóng được lấp đầy bởi các món cao lương mỹ vị, đẹp mắt tươi mới, vừa nhìn đã muốn động đũa. Thế nhưng sắc mặt Phó Tư Kỳ tối sầm, nàng cho là, buổi trưa sẽ cùng với thái tử và thái tử phi dùng cơm, dù sao nàng cũng là đường muội của bọn họ, lại được thái hậu đưa tới đây.
"Đưa ta đến chỗ thái tử điện hạ!"
Cung nữ khó xử nói " Tiểu thư, điện hạ và nương nương đang cùng dùng Ngọ thiện ở Băng Tâm viện." Ngụ ý, tiểu thư lúc này không thể gặp điện hạ.
" Đưa ta đến đó!"

Không ngờ, Trúc viên và Băng Tâm viện lại xa nhau như vậy, đây cũng là do Lăng Minh Duật và Điền Tâm âm thầm phân phó. Đông cung rộng lớn, Băng Tâm viện ở góc phía Nam, Trúc viên ở hướng Bắc, vừa vặn ngược hướng. Phó Tư Kỳ
là tiểu thư khuê các, thể lực yếu, đi được một đoạn liền thở dốc, cáu kỉnh hỏi cung nữ " Sắp tới nơi chưa?"
Cung nữ cười thầm trong lòng, nhỏ nhẹ đáp" Tiểu thư, mới được nửa đường."
Rốt cục, gần nửa canh giờ sau, Phó Tư Kỳ mới tìm đến Băng Tâm viện. Lúc này, Lăng Minh Duật và Điền Tâm vừa mới ăn trưa xong, nhìn thấy nàng đến, Điền Tâm nhìn thấy Phó Tư Kỳ mồ hôi ròng ròng trên trán, gương mặt đỏ bừng, Điền Tâm đã đoán ra được có chuyện gì.
" Đường muội, làm sao vậy? Tới uống chén trà giải nhiệt đi!"
Phó Tư Kỳ thấy hai người đã ăn trưa xong, uất ức đến muốn khóc.
" Đường ca, đường tẩu, Tư Kỳ muốn tìm đường ca đường tẩu cũng quá khó khăn, có thể đổi nơi ở cho Tư Kỳ gần nơi này hơn không?" Phó Tư Kỳ quyết định mặt dày nói thẳng, nếu mỗi ngày đều vất vả như vậy mới nhìn thấy Lăng Minh Duật, chân nàng cũng muốn gãy rời rồi.
Điền Tâm chưa kịp trả lời, Lăng Minh Duật đã lên tiếng " Tâm Nhi, ta mệt rồi, đi nghỉ ngơi một chút." Nói xong, ôm lấy eo nhỏ của nàng, đi vào trong sương phòng. Cho đến sáng hôm sau, hắn hạ lệnh không cho ai làm phiền, nên Phó Tư Kỳ không cách nào chạy tới Băng Tâm viện nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận