...
Căn bếp của nhà Yosuke vốn dĩ là một nơi rộng rãi và được sắm sửa đủ vật dụng, gọn gàng, ngăn nắp. Nhưng ít ai biết rằng, dưới bàn tay “tài năng” của tôi thì giờ đây, căn bếp đẹp đẽ đã hoàn toàn biến thành một bãi chiến trường.
Hôm nay đã là một ngày đẹp trời, tuyết ngừng rơi, thay vào đó là sự chan hoà của ánh nắng dịu nhẹ. Vì thế tôi đã quyết định lăn vào bếp một phen và trổ tay làm chiếc bánh gato đầu tiên trong cuộc đời mình. Ấy thế mà đi tong cả một ngày, tôi vẫn chưa thu lại được thành quả gì cả. Dường như, ánh nắng đẹp đẽ ban sáng đã tắt, một vài bông tuyết lại bắt đầu phất phơ rơi.
Trời thì lành lạnh, nhưng những giọt mồ hôi của tôi vẫn cứ thế đổ ra. Lại mất oan một chiếc bánh. Tôi ngồi bệt xuống đất, ngao ngán nhìn bãi chiến trường do chính tay mình dựng lên.
Có lẽ như chuyện bếp núc không thích hợp với con trai thì phải.
“Cậu chủ Yosuke, cậu có cần sự giúp đỡ không ạ?” Tiếng của chị giúp việc. Chị ta đã nhìn bộ dạng của tôi mà che miệng cười tủm tỉm suốt từ nãy đến giờ, nhưng vì tôi rộng lượng nên mới không phát cáu, nếu không chị ta cũng không thể đứng đó mà cười nỗi đâu.
“Không cần đâu.” Tôi nói với giọng đầy mệt mỏi, thật chỉ muốn nằm ngay ra lúc này thôi. “À mà, chị thu dọn giúp em, không mẹ Yosuke về nhà lại mắng em một trận.”
Chị ta lại cười tủm tỉm, song cũng gật đầu bảo vâng. Rõ thật là…dường như tôi quá hiền nên ai cũng có thể ức hiếp được hay sao ấy!
Tôi đứng dậy, tiến về chiếc ghế gần đó, tiện tay rót nước vào cốc và đưa lên miệng uống một hơi. Sau đó lại chăm chú nhìn chị ta, cùng những thao tác quét dọn mà chị ta đang làm. Có vẻ như chị đã bắt gặp được sự chú mục của tôi, khuôn mặt đôi chút xinh đẹp của chị bỗng chốc đỏ ửng. Tôi nín cười, không phải là tôi có ý muốn trêu đùa chị ta đâu, chẳng qua là có việc cần nhờ giúp đỡ.
“Chị tên gì, bao nhiêu tuổi nhỉ?” Tôi tự nhiên nhất có thể.
“Thưa cậu chủ, tôi là Tamamoko Ichiru…22 tuổi ạ.” Chị bẽn lẽn nói nhỏ.
“Chị đừng căng thẳng.” Tôi cười khì. Đây không phải là lần đầu tôi tiếp chuyện với những gia nhân giúp việc trong nhà. Thậm chí là tôi đã thuộc tất cả tên cùng mặt mũi của họ. Nhưng chị này mới đến, tôi còn chưa có dịp tiếp xúc, tiện là hỏi chị một vài vấn đề. “Em không ăn thịt chị đâu mà lo!”
Tôi cười ma mãnh, khiến mặt chị ta đỏ hơn mặt trời. Rõ là càng ngày tôi càng trơ tráo.
“Xin lỗi ạ,” Tôi cười cầu hoà “em chỉ muốn hỏi...con gái ở tuổi nhỏ hơn chị một chút thì thích được tặng quà gì nhất?” Chị Tamamoko từng trải qua độ tuổi của tôi và cô, nhất định hỏi chị là một phương sách tốt nhất để tôi có thể chọn đúng quà cho Sakura.
“Tôi có thể giúp gì được cho cậu chủ ư?”
“Chị cứ trả lời đã.”
Sau một hồi hơi đơ ra ngạc nhiên, chị như vừa nhận ra được điều gì, cũng khẽ mỉm cười, thật thà trả lời. “Thưa cậu chủ, bất kể là món quà gì từ người con trai họ yêu, họ đều cảm thấy thích thú cả thôi.”
“Yêu?” Tôi ngồ ngộ. “Nhưng nếu không phải là người mà họ yêu thì sao?”
Chị hơi nghiêng đầu nhìn tôi. “Tại sao cậu chủ lại không tự tin rằng người đó có yêu cậu? Những gì cậu thấy trước mắt, chưa ắt hẳn đã là sự thật. Không biết chừng, sự im lặng của đối phương chính là thứ tình cảm mà cậu đang cần đến.”
“Hình như chị hiểu lầm rồi.” Tôi cười gỡ gạc. “Người ta chắc chắn không yêu tôi đâu…” Càng về sau, giọng nói của tôi càng nhỏ dần. Càng về sau, giọng nói của tôi càng nhuốm mùi tự ti. Phải, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, hoặc chưa dám nghĩ rằng Sakura sẽ yêu tôi.
“Khổ sở làm bánh, và cả tặng quà, có lẽ sắp tới sẽ là ngày sinh nhật của cô ấy.” Chị ta tự tin thể hiện màn suy luận của mình. Tôi cũng phải thật công nhận con người trước mặt mình vô cùng tinh tế. Chỉ một câu hỏi, chị đã có thể cho những lời gợi ý sắc bén đến thế, thậm chí còn biết rõ tôi…có tình cảm với cái người sẽ được tôi tặng quà nữa. “Nếu biết cậu chủ dày công khổ sở đến như vậy, nhất định, dù là cứng như băng đá, hay mềm như cỏ cây cũng đều sẽ động lòng.” Chị ta nhận thấy tôi đang nhìn mình chằm chằm, lập tức cúi đầu xuống. “A~ xin lỗi cậu chủ, thật vô ý khi đã vô lễ đến cậu. Tôi chỉ sử dụng khẩu ngữ thường ngày của mình, mà quên đi mất bản thân đang đứng trước mặt ai.”
Tôi bật cười. Chị ta nói năng cũng thật hoa mỹ, văn chương đi. Văn chương ở đây là cả về câu từ, ngữ nghĩa, cả về giọng điệu, tiết tấu. Từng câu chữ mà chị nói ra đều không nhanh, cũng không chậm, không cao, không thấp, đôi lúc lại nhấn nhá, ngắt câu đúng nhịp và không hề vấp. Nó giống với việc chị đang đọc một bài văn diễn cảm hơn là lời ăn tiếng nói hằng ngày vậy. Chẳng rõ là chị có từng được đào tạo về khoản này hay chưa nữa!
“Cảm ơn chị. Chị tiếp tục đi, em không phiền chị nữa đâu.”
Tạm gác buổi tập luyện ngày hôm nay, tôi trở về phòng của mình. Trong lòng cứ nghĩ đến món quà thích hợp để dành tặng cô. Bởi vì, khoảng một tuần nữa là đã đến sinh nhật Sakura rồi. Làm bánh thôi kì thực cũng quá đơn giản, tôi cần phải làm một thứ gì đó to tát hơn thế.
“Cậu thích mùa nào nhất?”
“Mùa đông.” Không chút do dự, cô đã trả lời.
“Tại sao?”
“Tôi được sinh ra vào một ngày đông giá lạnh, nhưng không rét buốt, một ngày đông vô cùng đẹp đẽ…mẹ tôi đã từng nói như thế…”
…
----END CHAP 29----
Phút tự kỉ: Mình cũng thích mùa đông nhất ~ :D đó là lý do vì sao mình miêu tả mùa đông chi tiết và cụ thể hơn các mùa khác như vậy. ^_^