.
Bài luyện tập mà anh vừa hứa sẽ dạy đó, sáng hôm sau ngay lập tức đi vào thực hiện.
Cầm sơ đồ trong tay, Cherry vội chạy đến phòng tập bắn. Hôm nay cô bé ngủ quên mất, nhớ đến lời dặn của người anh nuôi khiến cô không tránh khỏi rùng mình: “Em tuyệt đối phải đến đúng giờ, tính từng giây, nếu không sẽ bị phạt.” Vì vậy mà cô cố tăng tốc hơn nữa.
Đến nơi, cô tựa tường thở hồng hộc. Nhìn ánh mắt kiên nghị của Henry, cơn sợ hãi từ đâu ập tới khiến sống lưng cô lạnh toát.
“Em đã trễ 27s.” Hen chắp tay ra phía sau, quay lưng lại với cô. Nói bằng giọng trách mắng, cũng như là lời ra lệnh cho thuộc hạ. “Tương ứng với 27 gậy. Lôi ra ngoài.”
Cherry tròn mắt kinh ngạc với lời nói của Hen. Một người anh luôn quan tâm chăm sóc cho cô, tại sao lại có thể buông một câu lạnh lùng đến vậy? 27 gậy, thân hình bé nhỏ của Cher nào có thể chịu nổi! Chắc chắn là anh chỉ muốn cảnh cáo doạ dẫm Cher thôi, là cảnh cáo doạ dẫm thôi…
Suy nghĩ đó của Cher lập tức tan biến, có một người đã lao đến và mạnh bạo lôi cô ra ngoài. Cô sợ đến độ líu luôn cả lưỡi, không thể nói một lời nào cho đàng hoàng. “Hen…Hen…anh muốn đánh em sao?”
“Anh đã nói với em những gì, chắc em còn nhớ.” Đó là Cher phải đến-đúng-giờ. Và cô đã không đến đúng giờ theo yêu cầu của anh.
“Nhưng…A!” Một cây gậy đầu tiên thẳng vào mông Cher mà đánh, làm cô đau giật nảy người. Nếu để ý đến, cây gậy này không phải là gậy của gia tộc White dùng theo gia pháp, mà đơn thuần chỉ là một khúc gỗ lượm nhặt ở đâu đó. Sức lực cũng chỉ dụng rất ít. – Đó là hình phạt dành cho trẻ con, nhưng như thế cũng đủ khiến cho Cher cảm thấy đau đớn vô cùng.
Đến gậy thứ 2,3,4 đánh vào Cher, cô đau mà nước mắt chảy ròng ròng trên khuôn mặt phúng phính. Thiết nghĩ thì làm sao một đứa trẻ ba tuổi có thể chịu đau đớn được như vậy?
Nhưng đã không hề có một lời cầu xin nào được thốt lên, bởi vì cô đang giận. Đây cũng là lần đầu tiên cô giận anh.
Thấy Cher khóc, Hen cảm thấy có một mớ cảm xúc chua xót trong lòng. Anh cũng muốn nói thôi, nhưng không thể. Đành quay mặt đi nơi khác mà cảm nhận từng tiếng gậy thô va đập vào cơ thể con người, cùng những tiếng rên la dần nhỏ bé, đứt quãng. Đến gậy thứ 15, Cher đã cắn chặt môi đến mức bật máu. Phần dưới cơ thể cô giờ đây còn lại cảm giác vừa chai sạn vừa bỏng rát như đang bị thiêu đốt.
Gậy thứ hai mươi bảy kết thúc, Cherry muốn lịm ngay tay tại chỗ. Nhưng cô vẫn cố mở mắt to nhìn khuôn mặt lạnh băng của anh. Cuối cùng, cô đã không ngất.
Vì anh biết Cher có sức khoẻ khá tốt, nên Hen mới quyết định ra tay với cô mà không sợ xảy ra bất trắc. “Em có thể bỏ cuộc.” Anh lãnh đạm tuyên bố.
“…Em sẽ không bỏ cuộc.” Cherry lê lết từng bước đến trước mặt Hen. Cô cắn chặt môi, và đưa đôi mắt ướt đẫm nước của mình nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhìn dáng vẻ tội nghiệp mà hừng hực tia tức giận đó, anh bất giác cau mày. Không phải Cher quyết tâm học gì cho cam, đơn thuần chỉ là, cô đang cố gắng làm ngược ý của anh để thể hiện thái độ. Nhìn Cher vậy thôi, chứ thật ra cô là một đứa trẻ bướng bỉnh cực.
Xem ra lần này… anh phải mệt mỏi rồi.
“Tốt. Vậy thì bắt đầu.” Hen nắm tay cô dẫn về phía trước, liền bị gạt phắt ra. Anh lườm cô rồi thản nhiên bước một mình, để cô lững thững theo sau.
“Bài luyện tập đầu tiên của em là ráp súng.” Anh đưa trước mặt cô một khẩu súng được tháo rời rạc thành từng bộ phận. Nào là nòng súng, khoá nòng, bệ cầm, bộ phận cò, đẩy ngược,… Toàn những thứ mà cô chưa bao giờ biết đến. “Cho em 3’, thời gian bắt đầu được tính.”
Cô ngó nghiêng, thắc mắc, “Nhưng phải ráp thế nào?”
“Em còn 2’56s.”
Không nhận được câu trả lời thích đáng, Cher không khâm phục giậm bịch bịch chân xuống đất, cử động mạnh vô tình động trúng vết thương khiến cô hơi nhăn mặt. Nhưng Henry vẫn không nể tình nghĩa, tiếp tục đứng nhẩm thời gian.
Sau năm phút mò mẫm, cuối cùng cô cũng đã biết cái nào ráp trước, cái nào sau, cái nào ráp kèm với cái nào. Việc lắp ráp súng này thoạt nhìn tưởng dễ, nhưng thực hành rồi mới cảm thấy khó nhằn vô cùng, nhất là đối với một người chưa từng tiếp xúc với nó ngoài đời thật và không hề được chỉ dẫn cách như cô. 5’ là nhanh rồi. Thật ra người lớn dù biết được cách lắp ráp từ trước, nhưng những lần đầu thực hiện cũng phải mất 2’ là ít.
“Vượt quá thời hạn quy định. Ráp lại.” Hen ra lệnh cho Cher, đồng thời hất cằm cho một tên thuộc hạ đứng gần đó thay cho câu lệnh tháo súng. “Bây giờ là 1’30s, thời gian bắt đầu được tính.”
Hen ra đề quả thật là vô cùng khắc nghiệt. Nhưng dường như Cherry không màng quan tâm lắm đến nó. Lần này Cher rút kinh nghiệm, không dám hỏi nhiều hay chần chừ làm tốn thời gian. Vì đã thao tác một lần rồi, nên lần thứ hai cô thực hiện vô cùng nhanh.
“58’’. Rất tốt.” Henry gật gù, giọng nói và cường điệu của anh nhấn nhá chẳng khác gì các bậc tiền bối. Nhưng cũng phải, anh đang là tiền bối của cô đấy thôi. “Bây giờ thì kết hợp tháo lắp súng. 2’, bắt đầu”
Việc tháo súng chỉ cần ngược lại cái lối đi cũ là xong. Lần này, cô đã thực hiện được trong vòng 1’22’’…
“Được. Tháo lắp súng, 30s”
Cher hơi khựng người, Hen làm như cô là cái máy vậy. Rút ngắn cũng phải phù hợp, không thể từ ba phút nhảy xuống cái đùng còn ba mươi giây thế được!
Cher đã thực hiện trong 1’01s
“Anh cần em tăng tốc, hiểu chứ?” Hen cau mày không hài lòng. Cher cũng cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, không riêng gì vết thương phần mông kia. Nãy giờ cô đã không nói lời nào, vậy mà anh cứ thản nhiên xem như chẳng có chuyện gì xảy ra. Anh xem cô là cái gì chứ?
“Anh không thể nói là làm được ngay.” Cher gân gổ biện lý.
“Thực hiện lại.” Mặt của anh tối đi vài phần.
Cô không nói gì, tay vẫn tiếp tục thao tác. 1’37’’…
1’54’’… 2’10’’…4’51…
Biết được Cher đang cố tình chống đối mình, Hen vẫn tỏ ra nghiêm nghị. Một tiếng trôi qua, Cher mỏi mệt ngồi bệt xuống đất, hai bàn tay tấy đỏ cả lên, cô cố gắng nhẹ nhàng nhất để không động đến vết thương. Cher đang đau, còn bắt đứng hoài như thế thì làm sao cô chịu cho nỗi.
“Đứng dậy.” Hen trầm giọng. Vẫn không thấy cái cục thịt nhỏ xíu trên đất động đậy, anh hững hờ quay người bước. “Cho đến khi hoàn thành, em sẽ được ra ngoài.”
Đùa ấy chứ??? Cher đang trong tình trạng vật vờ như thế này, đứng còn không xong, huống chi là phải liên tục lặp đi lặp lại một động tác. Bụng thì kêu ùng ục vì đói. Tay cô lại sưng húp cả rồi, anh phải hiểu bàn tay như thế này thì công suất làm việc không được cao. Làm thế chẳng khác nào giết người cả.
Cher bặm môi liếc nhìn cái bóng dáng dần khuất sau cánh cửa. Đợi mọi người đi hết, cô mới dang tay sải chân nằm bệt xuống nền đất thành hình chữ đại. Cô chán ghét nhìn vào chiếc camera giám sát trên cao. Thì ra Henry lại nghiêm khắc như vậy trong việc dạy dỗ người khác. Nhưng với ai cũng được, tại sao ngay cả cô cũng phải đối xử hà khắc như thế này? Cô không cam tâm.
Cher không biết rằng, một khi đã lọt vào tay lão cha, cô sẽ không còn bắt gặp những buổi dạy dỗ nhẹ nhàng như thế này nữa.
“White thiếu gia, nếu như tiểu thư xảy ra chuyện thì…”
“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Hen vẫn nhìn vào màn hình hiển thị buồng tập bắn súng, nơi mà có một cơ thể nhỏ bé đang nằm sõng soài trên nền gạch. Anh biết Cher rất bản lĩnh, cô sẽ chẳng làm sao cả. Khổ sở trong lúc luyện tập cũng là chuyện thường, anh đã cảnh báo với cô từ trước rồi. “Chẳng qua là con bé cứng đầu ấy đang muốn chống đối lời tôi.”
“Vâng.” Quản gia Kyuuma thầm lắc đầu.
Henry khẽ thở dài, chẳng khác gì người lớn thật. Cherry cương, anh sẽ cương hơn thế. Dù anh muốn cưng người em gái xa lạ này như trứng mỏng, nhưng càng nuông chiều càng không tốt.
“Đến giờ tập kiếm của thiếu gia rồi.” Quản gia Kyuuma cất giọng nhắc nhở.
“Tôi biết.” Henry tiếc nuối nhìn vào màn hình, độ chừng hai giây sau, anh quay người bỏ đi. Cuối tuần này nhất định cha sẽ về kiểm tra thực lực cùng sự tiến bộ của anh. Nếu như không ra gì, anh sẽ rất thê thảm.
Bỏ qua bữa trưa, Cherry ngủ một giấc đến chiều. Cô vươn vai một cái mà cảm thấy cả cơ thể vô cùng đau nhức. Nghĩ đến cái bụng đáng thương vì không có thứ gì lấp đầy suốt từ sáng đến giờ, cùng với bộ dạng tàn tạ này nữa, Cher đột nhiên minh mẫn và có động lực hẳn. Cô nhấc khẩu súng lên và từ từ tháo nó, sau đó lắp ráp lại một cách nhanh chóng nhất.
Và chưa đầy 30s sau, cô đã thành công.
Cánh cửa tự động mở ra như được điều khiển từ xa bởi ai đó. Mi mắt Cherry sụp xuống chưa từng thấy nên cô siêu vẹo bước ra ngoài. Cảm giác mệt mỏi bắt đầu xâm chiếm, khiến toàn bộ cơ thể cô lười biếng hoạt động, tay chân bủn rủn, run lên từng đợt. Ngay cả đứng cũng không vững. Cạn kiệt sức lực rồi. Cher ngồi bệt xuống cánh cửa ngay đó và thở dốc.
“Bác…bế cháu…” Cher mếu máo nhìn người đàn ông tầm 40 trước mặt, hai tay giơ lên cao như kiểu muốn được bế đi. Quản gia Kyuuma không nói gì. Nhìn đôi mắt lóng lánh hạt lệ ẩn chứa sự chờ đợi ấy một hồi, người đàn ông cũng cúi xuống nhấc bổng cô lên cao.
“Ahuhuhu~” Cher bấu víu lấy cái cổ của quản gia Kyuuma mà oà khóc. “Anh Henry vô cùng ác độc! Chỉ bác mới tốt với cháu!”
Kyuuma là quản gia ở đây, đồng thời cũng được tiến cử làm người bảo hộ, chăm sóc cho Cherry. Ông đã đứng ở màn hình giám sát trong suốt khoảng thời gian từ khi rời khỏi phòng luyện tập cùng Hen.
“Đừng khóc nữa.” Ông mỉm cười hiền hậu, vỗ vỗ nhẹ lên lưng Cher và bước chậm rãi về một phía. “Thiếu gia làm thế chỉ vì muốn tốt cho tiểu thư.”
“Như thế mà tốt sao?” Cherry bặm môi, cắn vào cổ của quản gia Kyuuma. Tuy thế, ông vẫn không hề có biểu hiện đau đớn, chỉ để yên cho Cher hả giận. “Henry chết bằm! Aaaa
~ ‼!” Cảm thấy chưa đủ, cô lại tiếp tục cắn, cắn thật mạnh. Hàm răng sắc lẻm như được mài của cô khiến cổ của ông ứa chút máu. Dù có đau, nhưng quản gia Kyuuma vẫn không hề hó hé một lời.
“Em thèm thịt người đến thế sao?”
Cảm nhận được vị tanh tanh, Cher ngước lên và nhìn ông với đôi mắt hối tội. Định cất miệng xin lỗi, ấy vậy mà giọng nói đáng ghét của ai kia vang lên khiến cô quên béng mất điều này. Cô quay mặt 1800 liếc nhìn nụ cười bỡn cợt ấy trong căm giận.
“Phải, phải, phải. Em muốn ăn thịt anh đây.”
Henry hơi sững người nhìn Cher, sau lại cười phá lên. “Anh biết em sẽ không bao giờ ăn được anh, haha.” Hen mỉm cười bí hiểm rồi lại nói tiếp. “Nhưng sau này anh lại có thể ăn em, một cách ngon lành.”
Cher hừ nhẹ, lườm như chĩa mũi giáo về phía Hen. Ý gì chứ? Thật là muốn cô tức chết đi được mà.
“Bác! Đi về nhà mình thôi
‼”
Cherry gần như đã hét lên. Quản gia Kyuuma chỉ biết đường “ừ” chiều theo ý cô, mỉm cười nhẹ. Dù có là thiên tài, nhưng bọn họ vẫn chỉ là hai đứa trẻ hồn nhiên, thể hiện cảm xúc không biết chừng mực. Chẳng rõ sau này, khi lớn lên, tụi nhỏ sẽ trở thành những con người với tính cách như thế nào nữa…
...