...
Tối đó, Henry một mình băng qua khu rừng nhỏ trong đại dinh thự để đến nơi mà em gái nuôi của anh đang ở. Đứng trước cửa phòng, thấy Cher đang ngủ say sưa, hai mày đôi khi co lại. Hen khẽ cười, ngay cả trong mơ mà còn mang vẻ mặt tức giận cau có đến như vậy, thử hỏi khi tỉnh lại thì sẽ ra sao? Lần này không chừng cô có ác cảm với anh luôn ấy chứ.
Henry trèo tót lên giường, ôm chặt lấy Cher từ phía sau, khiến cô hơi cựa quậy. Được một lúc, Hen vô tình động vào vết thương trên người cô. Cô ưm a đau đớn một tiếng rồi mới quay lại, mệt mỏi mở mắt nhìn cái kẻ đang ôm cứng ngắc mình. Sau đó vòng tay ôm lấy anh mà ngủ tiếp.
Hen hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cứ để im như vậy. Lần này thì ôm cô từ phía trước, anh không sợ động vào vết thương nữa.
Được chừng 3, 4s sau, Cher choàng mở mắt. Đạp thẳng một chân vào bụng Hen làm cho anh lăn bịch xuống đất như quả mít rụng. Anh đau đớn nhăn mặt vì sự tiếp xúc quá “hoành tráng”, Cherry cũng đau không kém, phần vết thương như muốn rách ra luôn vậy.
“Ahuhu~ đau quá!” Cô đau đến ứa nước mắt.
Henry quên hẳn cái đau “nhỏ xíu xiu” của mình, đứng dậy và hiên ngang lật úp cơ thể cô xuống, vạch quần xem vết thương cho cô. Vì Cher không kịp phản ứng, nên đành nằm im trong cơn phẫn uất.
“Em chưa bôi thuốc sao?” Anh cau mày nhìn vết thương tấy đỏ, thâm tím, vài nơi lại điểm vệt máu bầm.
“Đừng quan tâm, đồ giả nhân giả nghĩa!”
Như câu nói vừa rồi chẳng hề chui vào lỗ tai Henry, anh gọi điện ra lệnh. “Quản gia Kyuuma! Thuốc!”
Hen không phải đợi lâu, mọi thứ đã dâng đến trước mặt. Lý do cũng bởi vì quản gia Kyuuma sớm biết sẽ cần dùng đến khi cô nói theo Henry luyện tập, nên ông đã chuẩn bị từ trước.
Cũng là trong khi chờ thuốc đến, anh đã nhanh chân tiến về hộp sơ cứu trong căn phòng. Sau khi rửa xong vết thương, anh lấy thuốc mà quản gia đã đưa cho mình lúc nãy, nhẹ nhàng bôi vào. Động tác tỉ mỉ như vậy khiến cô khá dễ chịu, song trong lòng vẫn cảm thấy ấm ức tột cùng.
“Anh đừng vừa đấm vừa xoa như thế.”
“…” Anh im lặng một lúc, rồi cũng mở miệng nói tiếp. “Vì bắt buộc phải đấm em, nếu không xoa thì em mãi mãi sẽ ghét anh mất.”
“Tại sao lại là ‘bắt buộc’?” Cher không hiểu hỏi lại, giọng nói vẫn đầy vẻ dỗi hờn. Hen đánh mắng cô đều là do anh cả, làm gì có ai bắt buộc anh đâu cơ chứ?
“Anh không thể thao túng em.” Thấy Cher muốn nói gì đó nhưng lại không thông, môi chỉ mấp máy rồi lại thôi, Hen nói tiếp. “Nếu không làm vậy, nhất định em sẽ có nhiều nhược điểm, sau này muốn sữa chữa cũng chẳng thể nào.”
“Nhưng em chỉ chậm vài giây, anh cũng không cần phải chi li như thế!” Cher vẫn cứng đầu. Mặt anh bỗng chốc tối sầm, sự thay đổi kì lạ này khiến cô hiếu kỳ, và cả run sợ. Không phải là cô chưa từng nhìn thấy được sự đáng sợ của anh.
“Ngông cuồng. Em nên nhớ kĩ, chậm một giây là đi luôn một mạng. Nếu cố tình phớt lờ, em hãy xác định thảm cảnh sau này mà em có thể gặp phải.”
Nhìn thấy nộ khí đang toả ra ngùn ngụt từ người anh, cô bất giác run lên một đợt. Nghe anh nói, nửa chữ cô cũng chẳng thể đem ra bắt bẻ. Cố tình cãi bướng là không khôn ngoan. Vì đuối lý nên Cher đành bĩu môi, rồi áp mặt xuống gối mà nuốt ngược nước mắt vào trong, để anh muốn làm gì thì làm.
“Anh xin lỗi…” Rất lâu sau, Henry mới cất tiếng, giọng dịu dàng như ru. “…Nhưng nếu em tiếp tục tái phạm, sự việc ngày hôm nay sẽ lặp lại.”
Cher ngước vẻ mặt cau có lên nhìn Hen. Người con trai này, có biết xin lỗi không thế? Lời xin lỗi mang tính chất đe doạ như vậy thì làm sao mà cô có thể chấp nhận cho xong?
“Anh đem cất cái vế sau đi, nghe thật ngứa lỗ tai mà…A~” Lời vừa dứt, Henry lập tức phát vào mông cô nhóc - nơi bị thương - một cái, lực tuy không mạnh nhưng cũng đủ khiến cô giật nảy người vì đau điếng. Chẳng rõ là anh đang muốn cứu Cher hay muốn giết cô nữa!
“Lời thô thiển của em mới đáng để cất đi.” Lời nói của Hen không mang chút gì là nạt nộ, ngược lại, trong đó ẩn chứa sự tươi cười. “Mau hứa với anh, những việc này sẽ không tái diễn nữa.” ‘Những việc này’ của anh chính là cái lý do khiến mông cô sưng tấy đến như vậy.
“Nếu em không hứa?”
“Anh sẽ thả em vào sâu trong rừng phía Nam để ma đến bắt.”
“Ahahaha~” Cô cười phá lên, quên béng đi cơn đau. “Anh vẫn còn tin trên thế giới này có ma sao? Đồ ngốc. Khu rừng phía Nam em cũng không sợ, mọi ngõ ngách trong dinh thự to lớn này, em đều thuộc lòng rồi.”
“Haha,” Bị mắng ngốc, Henry không những không tức giận mà còn cảm thấy vui vui. Vì đơn giản, Cher đã mỉm cười trở lại rồi. “Vậy thì anh sẽ tống em đến rừng Amazon, đến lúc đó, xem em tìm đường về bằng cách nào.”
“Rừng Amazon, là ở...” Chiêm nghiệm một lúc để cố gắng nhớ cái tên cánh rừng này, hình như cô đã từng đọc qua ở đâu đó. Chợt nhớ ra, cô liền cau có. “Hừ, anh dám…!”
“Em nghĩ anh không dám?” Hen nhướn một bên lông mày đầy khiêu khích, ngón tay cái khẽ lướt qua đầu các ngón tay còn lại. Dĩ nhiên là anh dám, nhưng chẳng qua là anh không yên tâm lắm khi để cô ở lại một mình trong khu rừng quái quỉ gần đây lại phát hiện vài bộ tộc lạ.
Cher nhìn vào mắt anh để xác thực. Dù có ý trêu chọc, nhưng cô lại chẳng thể tìm ra điểm sơ hở nào để kết luận là anh đang đùa cả. Cô mím môi. Có lẽ cô nên nghe lời anh thì hơn, như anh nói, như bác quản gia Kyuuma nói, tất cả đều muốn tốt cho cô mà thôi.
“Anh, em đói bụng.” Cher nhắm mắt mè nheo. Sáng vì ngủ quên, chưa kịp ăn gì đã phóng vội qua phòng tập. Trưa lại bị bỏ đói ở cái nơi ấy, chiều vì quá mệt mỏi nên đánh một giấc, và bị phá giữa chừng bởi cái ôm của ai đó ban nãy. Vì thế mà có thể kết luận: Từ tối hôm qua đến giờ, cô chưa bỏ một cái gì vào bụng cả.
Hen “ừ” một tiếng, rồi hất hàm cho quản gia Kyuuma đứng một góc trong phòng. Bác như hiểu mệnh lệnh, liền cúi đầu chào anh và bước trở ra.
Cho đến khi một gia nhân theo lời của bác quản gia đem thức ăn tới, Cher đã ngủ gáy khò khò, say đến nỗi chẳng biết trời đất gì cả.
…
Sáng.
Lần này Cher rút kinh nghiệm, đến sớm hơn hẳn nửa tiếng. Tất nhiên là cô không quên dặn người làm món ăn sáng đem đến phòng tập để bổ sung năng lượng cho cả ngày hôm qua. Thuốc Hen bôi quả thật vô cùng công hiệu, chỉ sau một đêm, cô không còn cảm giác quá ê nhức nữa.
Mới 5h30’, trời tờ mờ sáng, Cher mắt tròn mắt dẹt nhìn đám gia nhân đã tất bật chuẩn bị cho một ngày mới. Nghĩ cũng thấy tội nghiệp cho lũ người đó, hằng ngày Cher toàn ngủ đến 8,9 giờ. Đã lỡ mất bao nhiêu tiếng so với đám người này như vậy, ấy thế mà Henry lại không lên tiếng, chứng tỏ tội ngủ dậy trễ không đáng phạt. Xem ra quy củ của White gia vẫn còn khe hở.
E hèm. Thật ra thì ngủ dậy muộn thường bị đánh 20 roi mây rồi mới bắt đầu làm việc khác. Đâu dễ gì việc không cấm đoán mà đám gia nhân họ lại răm rắp làm theo, không mắc lỗi lầm nào kia chứ! Chẳng qua vì cô là tiểu thư nhà họ White nên được anh ân xá đó thôi.
Cherry nhai nhóp nhép miếng bánh. Thấy Hen đến, cô vẫn dửng dưng xem như không, ăn nốt miếng bánh còn lại, và định bụng sẽ ăn thêm vài miếng nữa. Thoáng thấy thái độ của Cherry, Hen cau mày.
“Bỏ bánh xuống. Nếu em muốn thì hãy đến đại sảnh ăn của White gia. Không nên tuỳ tiện như vậy.” Anh vẫy tay ra lệnh cho đám người phía sau. “Vứt đi.”
Thấy sự lạnh nhạt trong lời nói của anh, cô ôm khư khư túi bánh. Cher quả thật cảm thấy khó hiểu, anh mới dễ thương trở lại vào tối hôm qua, giờ đã hết dễ thương rồi.
“Em không cho phép. Các người tránh ra!” Cô bỏ cả hai ba cái bánh vào miệng. “Em bị bỏ đói từ tối hôm kia đến giờ, anh muốn giết em hay sao mà cướp đi cả miếng ăn của em?! Hừ.”
“Cherry. Nó làm ô nhiễm phòng tập, sản sinh vi khuẩn, không tốt cho sức khoẻ.” Henry nghiêm giọng. “Tập luyện trong điều kiện khắc nghiệt sẽ làm tăng sức dẻo dai cho em.”
Cher câm nín, trong một giây buông thỏng tay, bọn người kia đã nhanh chóng đoạt lấy túi bánh từ tay cô. Không thể chống cự, cô đành chịu đựng trong uất ức.
Cô cầm cây súng trong tay, chưa được sự chỉ dẫn của Hen hay bất kì ai thì cô đã nhận được mệnh lệnh “Bắn đi.”
“Bắn thế nào ạ?” Cher biết câu hỏi của mình sẽ không có lời đáp trả, nhưng cô không cam tâm. Dạy dỗ mà cứ để học trò phải mò mẫm như thế này, thà cô tự học còn hơn.
Cher vẫn đứng im lặng chờ câu trả lời. Anh đáng ghét cũng phải có chừng mực, nếu cứ như thế này mãi, không chừng anh lại rơi vào cái hố đen trong lòng cô, trở thành người mà cô căm ghét nhất mất.
“Lắp đạn, cầm súng, mở khoá nòng, nhắm vào hồng tâm, bóp cò.” Vỏn vẹn chỉ có thế, không bổ sung thêm một lời nào nữa cả. Hen nói mà như không nói, thà câm lặng, Cher còn không bực mình đến như vậy.
Cher cầm súng bắn đại. Phát đầu chẳng hề trúng vào điểm nào trên tấm bia cả. Phát thứ hai, thứ ba, thứ tư cũng chung số phận. Hen đứng ngay cạnh cô, khẽ nhíu nhíu đôi mày.
“Hey! Mọi người đang ở đây sao?” Nghe giọng lanh lảnh cùng với cái bóng thoăn thoắt của tên nào đó từ phía cửa, sẵn trong người bực bội, Cher chĩa thẳng súng về đằng ấy, không nương tình bắn pằng một phát.
Keith vừa mới từ cửa bước vào, đang tíu ta tíu tít chuẩn bị đứng xem màn luyện tập của cô em gái mới kết nghĩa. Chẳng ai ngờ lại có một phát đạn nhằm thẳng vào hắn. Nếu không phản xạ nhanh, không, chính xác là nếu không gặp may, có lẽ giờ này, hắn cũng chẳng còn đứng được nữa.
“Keith a~ ahuhuhu~” Cherry vứt súng xuống đất, chạy đến ôm chầm, và úp mặt vào tên Keith vẫn còn đang cứng người vì vừa thoát chết trong gang tấc.
Sở dĩ Cher chỉ gọi hắn là “Keith” thay vì “anh Keith” như Henry, cũng bởi vì nhìn mặt hắn ta dễ thương và đáng yêu cùng cực, mặc cho hắn lớn hơn cô những 5 tuổi. Cher chẳng muốn xem một người trông trẻ con như vậy làm anh một chút nào.
“Em đang cố ý?” Henry thở ra nhè nhẹ, gương mặt không hề tỏ ra tức giận, song lại sắc bén vô cùng.
Cô quắc mắt lườm anh, khẽ hừ một tiếng. Trái với Hen và Cher, Keith chưng ra bộ mặt ngây ngô của mình, hắn ta chẳng hiểu mô tê gì cả.
“Hừm, khá lắm. Em cứ như vậy đi, cho đến khi bắn trúng hồng tâm, em sẽ không được ra ngoài.” Hen quay người bước đi, theo sau anh là hai, ba người nữa. Anh cũng nhận thấy được rằng, không lý nào có chuyện cô chẳng hề bắn trúng tấm bia, đến khi thấy cái bóng thoăn thoắt bay vào phòng lại giương súng nhắm một phát trúng ngay như thế. “Em cần phải tĩnh tâm, thứ suy nghĩ và hình ảnh duy nhất trong đầu em chỉ là cái hồng tâm kia.” Trước khi khuất bóng, anh lãnh đạm nói với cô.
Sau khi bọn họ đã đi, Cher ngồi bệt xuống đất, gương mặt ỉu xìu. Keith cũng ngồi theo cô, nói bằng giọng giễu cợt. “Chọc giận đại ca Henry rồi hả?”
“Hừ. Chính anh ấy chọc giận em thì có.”
“Haha~” Hắn cười phá lên, đáy mắt pha lẫn sự vui thích. “Henry đánh người là chuyện thường, cả tôi cũng bị hắn ta trừng phạt không dưới một lần. Hình như hôm qua em cũng vừa được thỉnh giáo.” Keith len lén liếc Cher, dĩ nhiên là khuôn mặt cô vẫn một màu uất ức, muốn giấu cũng chẳng thể nào giấu cho được.
“Không phải hôm qua, hôm nay nữa, và cả ngày mai, ngày mốt, ngày sau, em sẽ mãi mãi bị hành hạ như thế này thôi. Em ghét anh ấy! Vô cùng cựcc~!”
“Ây~ Cậu ta mà nghe được, thể nào cũng rất đau lòng cho xem.”
“Hừ. Anh ta làm em đau lòng trước, như thế rất xứng đáng.” Rồi Cherry đứng bật dậy, hét ầm ầm vào cái camera. “Henry, Henry! Nghe em nói gì không?? Em ghét anh! Ghét anh! Vô cùng ghét anh!”
Ngay cả Keith còn phải day day thái dương, lặng người nhìn cô. Hắn thì không nói làm gì, nhưng hắn vẫn không hiểu, người lạnh lùng trầm tính như Henry nhìn ra điểm gì vừa mắt ở Cher, lại có thể chịu đựng được tính cách của cô. Thậm chí còn đối xử cực kì ân sủng mà chưa từng có một người nào được như vậy.
Hình như hắn vẫn còn chút gì đó gọi là coi thường Cherry rồi.
“Dạy em cách bắn súng đi~” Cher quay sang nhìn Keith, đôi mắt long lanh ngấn chút lệ, giọng nói cố tình kéo dài làm nũng.
“Rất tiếc. Anh không biết cái này.” Keith nhún vai. Đương nhiên hắn sẽ học, nhưng không phải bây giờ. Không biết mà lên mặt dạy người khác, như thế không được hay cho lắm.
“Sao? Anh bằng tuổi anh Henry, anh Henry bắn giỏi thế kia mà!”
“Hừ” Keith bặm môi lườm cô. “So sánh quái quỉ gì thế hả? Cậu ta học rồi, anh chưa học, hiểu chứ?”
“Vậy có nghĩa là anh lười biếng rồi.”
Bị nói trúng tim đen, Keith cứng họng. Hắn luôn nghĩ, mình chẳng phải như đương kim thiếu gia của gia tộc nhà họ White, không cần phải tiếp xúc với mấy cái giết chóc này sớm để làm gì. Đó là lý do biện minh cho sự lười biếng của hắn.
“Chẳng phải em cũng đang lười biếng đó sao?” Keith khích bác.
Không chịu được cảnh bị người khác khiêu khích, cô đứng dậy, phủi phủi đít quần rồi cầm súng ngang tầm mắt.
*Pằng.*
Viên đạn đã ghim thẳng vào hồng tâm của tấm bia.
...