...
Trong khi Cherry nhoẻn miệng cười vui thích, thì Keith bên cạnh đã ngoác mồm đầy kinh ngạc. Hắn còn tưởng mình hoa mắt nên liên tục lấy tay dụi dụi. “Có thật là lần đầu tập bắn của em không???”
“Dĩ nhiên.” Cher nghênh mặt tự đắc. Cô bắn tiếp thêm vài phát. Phát nào phát đó đều trúng vào hồng tâm cả. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã lập kỷ lục làm người tập súng nhanh thành thục nhất thế giới rồi. Nhớ lần trước, khi ở trong một khu ổ chuột của thành phố, cô từng ném thẳng một hòn đá vào đúng vị trí nhắm - tức sau ót - của tên lưu manh xấu số có ý định hại người phụ nữ. Đáng lẽ cô phải nhận ra cái tài nhắm chuẩn xác của mình từ lúc ấy mới phải.
“Đó là tư chất bẩm sinh của em.” Henry từ lúc nào đã bước vào trong phòng, khuôn mặt không một chút gì mang ý khen ngợi cô. Chỉ cái câu nói kia là chấp nhận lọt vào lỗ tai được.
Henry đã nhận ra điều này ngay từ lúc cô giương súng bắn Keith rồi cơ.
“Di chuyển tấm bia ra xa.” Anh ra lệnh. Sau đó, tấm bia được di chuyển xa hơn cả vài chục mét nữa.
Lần này thì cô đã bắn trật.
“Đừng quá chủ quan.” Giọng trẻ con đến đâu thì qua tay Hen đều biến thành giọng của ông cụ non cả.
Cherry bất đắc dĩ gật đầu. Vừa rồi là cô quá tự kiêu tự mãn dẫn đến sơ xuất. Lần này nhất định sẽ không như thế nữa. Cher nắm khẩu súng bằng hai tay, nhắm chặt một mắt để độ chính xác cao hơn.
“Không được nhắm một mắt.”
Cher không mấy phục, nhưng vẫn làm theo. Đương nhiên, lần này cô không còn tái phạm sai sót nào.
“Haha~ Bé Cherry hay quá nha!” Keith dõi theo cô suốt từ nãy đến giờ bỗng dưng vỗ tay lộp bộp, tiếng cười thể hiện sự vui thích.
“Di động tấm bia.” Sau mệnh lệnh của anh, tấm bia di chuyển trên đường băng theo tốc độ chạy của một con người, lúc gần lúc xa, lúc sang trái rồi lại sang phải, đôi khi lại thắng kít bất chợt. Đây là bài tập ở mức độ khó mà một người bình thường nhanh nhất là vài tháng mới có thể tập đến. Cher khẽ nhăn mặt, vật thể đứng im còn chấp nhận được, đằng này cứ mãi di chuyển, làm sao cô xác định được hướng đi cho xong.
Bắt gặp nét lưỡng lự trên khuôn mặt cô, Henry liền hắng giọng. “Không phải lúc nào kẻ thù cũng đứng yên một chỗ cho em bắn họ.”
Cher cúi đầu nghe theo. Bắn một viên đạn, nhưng lại bị sượt ra ngoài một chút. Rút kinh nghiệm, cô trừ hao một khoảng xa hơn ở viên đạn thứ hai, để vừa bắt kịp với hồng tâm tấm bia. Nhưng vừa nhả đạn, lập tức tấm bia kia khựng lại, và di chuyển theo một đường băng khác, thành ra cô lại tiếp tục trật.
Quả thật chẳng hề giản đơn một chút nào.
Mấu chốt của vấn đề này chính là căn chuẩn thời gian, xác định được đường đi nước bước. Nếu lồng bài luyện tập súng cùng bài luyện tập về thời gian và độ nhạy cảm, hiệu quả đương nhiên sẽ tăng lên gấp bội. Nhưng hiện tại, ngoại trừ cái tư chất bẩm sinh kia thì cô chẳng có thứ gì cả.
Không, không đúng. Tư chất bẩm sinh của cô chính là năng lực nhắm vào trúng mục tiêu – tức bao gồm tất cả kĩ năng trên!
Pằng một viên, một chút nữa thôi đã trúng hồng tâm.
“Phải! Phải đó! Cố lên Cherrr aaa
!” Keith luôn miệng cổ vũ Cherry, khiến cô không kiềm nỗi nụ cười vui vẻ. Henry thấy thể liền hắng giọng. “Cậu la cái gì? Cher nó vẫn còn chưa thành công.”
“Hừm…Cậu mở to mắt ra mà xem.” Hắn cáu kỉnh chỉ vào cái đồng hồ điện tử. “Chưa được nửa tiếng đồng hồ nhá! Chưa được nửa tiếng mà đứa bé ba tuổi Cher đã rút ngắn được khoảng cách so với mấy cô chú miệt mài luyện tập cả vài năm trời nhá!” Hừ một tiếng, hắn lại nói tiếp. “Phá vỡ kỉ lục học súng của cậu nữa kia, tôi nhớ không lầm, cậu ba ngày mới bắn được như Cher nửa tiếng.”
“Chẳng phải tôi nói Cher có tư chất bẩm sinh hay sao?” Tông giọng Hen vẫn chẳng hề thay đổi. “So với tư-chất-bẩm-sinh, như thế vẫn chưa đạt yêu cầu.”
Keith câm nín, không biết nói thế nào cho phải. Hắn ta liền xám ngoét mặt mày lui về một góc, quyết định im lặng nhìn Cher tiếp tục bắn. Không ngờ rằng, trong khi hắn nói chuyện với Henry, cô đã nhắm trúng cái tâm tròn nhỏ xíu từ lúc nào rồi.
“Ôi~ Cher, Cherry yêu quý. Em giỏi quá!” Hắn sung sướng còn hơn cô, sau liền dẫu môi liếc nhìn Henry với đôi mắt khinh đời. “Thấy Cher của tôi chưa!? bây giờ thì đã đạt yêu cầu rồi nhá.”
Anh phóng tia lửa điện nhìn Keith, sức mạnh khủng khiếp khiến cơ miệng hắn hơi tê tê. Thôi nhìn hắn, anh tiến đến bên cạnh Cher. “Cher ngoan~ em giỏi lắm. Anh có thưởng cho em, ngay bây giờ, nếu em chịu nhớ cho anh một câu.” Một tay đặt tay lên vai, một tay vuốt tóc cô, lời nói vạn phần sủng nịnh. Cher nhìn anh bằng đôi mắt xanh biếc, lay láy, nghiêng đầu thắc mắc. Không để cô chờ đợi quá lâu, anh nói tiếp lời còn lại. “Em phải nhớ rằng, em là của anh. Mãi mãi vẫn là của anh.”
Ngớ người một hồi, Keith mới hiểu ra vấn đề và bật cười thành tiếng. Con người trước mặt hắn đây chiếm hữu thật đấy! Chẳng rõ là Cher có hiểu không, nhưng nhìn mặt ngây ngây ngô ngô của cô là biết không hiểu gì rồi.
“Sao ạ?” Đúng như hắn dự đoán.
Hắn chỉ vừa mới nói một chút, lập tức bị ánh mắt sát khí đe doạ, lại còn nhận được lời tuyên chiến thách thức ngấm ngầm nữa chứ. Thật ra, hắn thấy thinh thích Cherry, một cách bình thường thôi. Đâu có giống như tên thiếu gia nhà họ White kia. Hắn than thở thầm trong bụng rằng, là một thiên tài, không chỉ mỗi chỉ số IQ, mà còn cả EQ cũng cao ngất ngưởng - mới vài tuổi đầu mà cũng đã phát triển về mặt tư tưởng tình cảm rồi.
Keith nháy nháy mắt giễu cợt ngầm ra hiệu: ‘Cher của ngài, không có chuyện tôi lại không dám chạm vào đâu!’ Henry như đã hiểu phần nào đó, hắn không nói gì, chỉ thì thầm nhỏ nhẹ với Cherry.
“Nhớ vậy thôi là được.” Henry hôn chụt lên má Cher, xong xuôi đâu đó lại kéo cô ra ngoài. “Đi, quà cho em.”
Cảm thấy con người trước mặt cứ thay đổi như chong chóng, lúc nhu lúc cương, Cher chẳng biết đường đâu mà lần. Ấy vậy nhưng, cô vẫn ngoan ngoãn đi theo anh.
Qua một căn phòng nguỵ trang ở bên ngoài, họ tiến vào căn phòng kín nằm sâu bên trong, lại đặt chân đến một nơi mà cô cảm giác như bước chân đang thấp dần đi. Rõ rồi, đây là một căn phòng dưới lòng đất, dài không kể xiết, như một cái hành lang không có điểm cuối vậy. Có người canh gác cảnh mật, có cả hệ thống camera giám sát hoạt động hết công suất, cùng với những cái bẫy được gài sẵn mà Cher chưa có cơ hội tiếp xúc. Khắp nơi đều có ánh đèn sáng trưng, chẳng khác gì khu triển lãm. Chỉ không giống một điều, những thứ được trưng bày trong tủ kính kia là đủ các loại vũ khí, từ thô sơ cho đến tiên tiến nhất.
Cherry ngó dáo dác lung tung, trong lòng ngầm tán thưởng bọn họ lại có một công trình vũ khí đồ sộ đến như vậy. Mà mỗi loại chỉ có một đại diện chứ không nhiều. Chắc rằng đây là bộ sưu tập toàn bộ vũ khí có mặt trên thế giới, từ thời nguyên thuỷ cho đến hiện đại.
“Mau dẫn ta đến xem loại vũ khí số 1 và 4.” Nhận được mệnh lệnh của Hen, bọn người kia tức tốc chuẩn bị.
Vũ khí được đánh số theo mức độ quan trọng cần trong chiến đấu. Nhưng trong phòng triển lãm này, các số thứ tự ấy không được sắp xếp nằm gần nhau, mà theo một phương thức thống nhất. Như số 1 - súng, số 4 - phi tiêu, cả hai đều có phương thức đứng từ xa, không cần dùng nhiều lực sẽ được trưng bày sát cạnh nhau.
“Em thấy cái nào ưng ý, nó sẽ trở thành của em.” Sở dĩ Henry chọn hai loại này, bởi vì tài nhắm bắn của Cher gần như đã đạt tới giới hạn tuyệt đỉnh. Trong khi đó, dù cô có giỏi về kĩ thuật cận chiến, nhưng sức lực của con gái không đủ cũng sẽ gây nguy hiểm, nhất là anh không an tâm khi cho Cherry đứng khoảng cách gần như vậy so với đối phương.
Dừng trước một tủ kính, Cher nhìn chằm chằm vào một chiếc phi tiêu hình bông tuyết năm cánh, các đầu vô cùng sắc nhọn, ánh kim loại sáng loáng càng làm tôn lên vẻ đẹp của nó. Cher thích thú nhảy cẫng lên, vòng lấy tay Henry mà vô tình quên mất thái độ của mình đối với anh trước đó. “A Henry! Em thích cái này. Nó đẹp quá!”
“Cái này sao~?” Anh hơi nhăn mặt. Không kể đến việc bất tiện khi mang theo, vì anh có thể sai người chế tạo một thiết bị chuyên dụng dành cho phi tiêu. Nhưng loại này chẳng dễ gì để mà điều khiển, đường bay cũng chậm hơn rất nhiều so với đường đạn, đối phương nếu là người khá nhanh nhẹn cũng có thể đủ thời gian để kịp tránh né, huống chi là người có đẳng cấp. Nếu đấu với tay xạ thủ, không chừng cô sẽ bị thiệt thòi.
Nhưng khi cô thích thật, anh cũng sẽ không phản bác gì. “Anh mong rằng nó sẽ sớm trở thành vật bất ly thân của em.”
…