..
Bệnh viện với một màu trắng bạch, mùi ete, mùi máu, tất cả đều tôn lên vẻ đáng sợ của nó. Sự đáng sợ ấy càng tăng thêm về đêm, tĩnh mịch, hoang vu, tiếng bước chân cũng dần thưa, thay vào đó là tiếng rít gào, đập mạnh vào cửa sổ của từng cơn gió lạnh lùng.
Và hình như đối diện căn phòng này là...một nhà xác! Tuy tôi không tin vào ma quỷ, nhưng nghĩ đến hiện tượng các xác chết bỗng dưng chuyển động(*), tôi lại cảm thấy rùng mình.
[(*)Note: Hiện tượng Quỷ nhập tràng được giải thích là, người chết có một luồng điện âm rất mạnh. Người sống (đặc biệt là thú vật) cũng có luồng điện (dương) cực kì mạnh. Trong trường hợp không có ánh sáng mặt trời, và có một thú vật nhảy qua xác chết, luồng điện dương hút luồng điện âm => khiến người chết cử động. Khi người sống rất gần người chết => người chết cử động bình thường và làm những động tác y như người sống đang làm.
Bỗng dưng thấy một xác chết cử động, m.n sẽ nghĩ gì? @@]
Tạm gác đi cái thứ suy diễn vớ vẩn về một cái xác nào đó đang lẽo đẽo bên ngoài, tôi quay lại thái độ thâm trầm khi nhìn vào đôi mắt đang khép chặt của kẻ đang nằm trên giường bệnh. Lý do tôi ở bệnh viện là để chăm sóc cho Sakura. Tôi đã ở lại với cô từ sáng đến giờ - cho dù mẹ có gọi điện hối tối về nhà bao nhiêu lần đi chăng nữa, cũng bởi tôi muốn như thế, cho đến lúc cô tỉnh lại.
Nghĩ mới nhớ đến cảnh tượng lúc sáng, Sakura thật sự đã làm tôi lo sốt vó lên được. Nhưng khi bác sĩ bảo cô bị gãy tay trái, trầy xước ngoài da, tổn thương vùng lưng, do kiệt sức và mất máu khá nhiều dẫn đến ngất xỉu, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Lăn xuống đồi mà chỉ bị vậy thì thật may mắn rồi.
Thú thật, khi Sakura nhã nhoài vào lòng tôi, rúc đầu vào vai và để tôi bế đi, trong tim tôi đã nảy sinh một cảm giác phức tạp. Cảm giác của sự được tín nhiệm, uỷ thác, được gánh vác một sứ mệnh cao cả nào đó. Hay là, cảm giác lòng tin tưởng nơi cô đã hoàn toàn thuộc về tôi. Dường như kể từ lúc ấy, tôi nhận ra rằng mối quan hệ giữa tôi và cô đã được nâng lên thêm một bậc.
Tôi chống cằm bên giường nhìn Sakura rồi thở dài. Tuy là đang ngủ, tôi vẫn thấy đâu đó trên gương mặt cô phảng phất sự cau có, buồn phiền. Có lẽ là do Sakura đang nhớ đến vụ lúc sáng. Dù là vậy, trông cô vẫn đẹp lạ thường, ngay cả khi mặc đồ của bệnh viện và trên người quấn đầy băng.
Ánh đèn điện cuối cùng cũng đã được tắt. Cơn gió đáng sợ lúc nãy cũng đã bay đi. Chỉ còn ánh trăng tròn sáng vằng vặc lắt leo qua khung cửa sổ, chiếu sáng gương mặt thanh tịnh trong đêm tối. Thứ ánh sáng huyền ảo kỳ diệu ấy càng tôn lên vẻ đẹp yêu mị, thanh nhã động lòng người kia.
Quên mất hôm nay ngày rằm, trăng sáng thật đấy.
“Cậu này! Định bắt tớ ăn rằm trong bệnh viện cùng cậu thế hả?”
Tôi bĩu môi oán trách. Sau lời độc thoại ấy, không gian lại được trả về trạng thái yên bình, tĩnh mịch, thậm chí tôi còn có thể nghe được tiếng vi vu nhè nhẹ của từng cơn gió mới, tiếng cô thở đều đều, và nghe cả... từng nhịp tim đang đập rạo rực trong lòng mình...
Tôi khẽ cuối xuống thật gần và phớt nhẹ trên môi cô một nụ hôn. Có lẽ tôi điên thật, chắc chắn tôi là kẻ đầu tiên trong lịch sử muốn kiss người bạn thân tương lai của mình. Nhưng biết làm sao được, thói quen rồi! Cứ mỗi lần thấy Sakura ngủ là cái thú tính trong tôi lại bộc phát...
Tôi đã ngủ quên mất từ lúc nào. Cũng nhờ thế mà sáng hôm sau, một cỗ đau nhức và mỏi rã rời ập vào cái lưng đáng thương của tôi. Tôi đấm đấm vào lưng vài cái trong khi bộ mặt vẫn còn ngái ngủ vô bờ bến. Trông thấy Sakura nhíu mày nhìn vào mình chòng chọc từ lúc nào, tôi lạnh toát sống lưng. Tuy ánh mắt cô rất đẹp, nhưng nếu cô cứ dùng tia nhìn của một Tử thần đang giương lưỡi hái lên cao để nhìn kẻ khác, sẽ chẳng ai là không sợ nó cả. “Cậu tỉnh dậy rồi sao?”
“...” Sakura đã thôi nhìn tôi, không lấy một cử động miệng. Tôi chợt nhận ra cô sẽ không trả lời vì những câu hỏi mang tính chất dư thừa như thế này, đành mỉm cười gượng.
“Cậu ở đây từ khi nào?”
“Sáng hôm qua.” Không chần chừ, tôi đáp thẳng. Bỗng cái nhíu mày của cô càng trở nên sâu hơn.
“Cậu về đi.”
Tôi cứng người. “Cậu không hiểu rằng tớ đã lo lắng như thế nào sao?” Rất lo lắng, vậy mà cô ấy dường như hoàn toàn không hiểu tấm lòng và suy nghĩ của tôi, hoặc đang cố tình không hiểu. Nhưng dù ra sao đi nữa, tôi cũng phải làm gì đó để chứng minh.
“Như vậy đủ rồi. Về đi.” Sakura khép hờ đôi mắt. Cô không thèm nhìn tôi nữa. Tuyệt. Đã không có một lời cảm ơn nào được thốt ra trước khi cô đuổi tôi đi. Tôi thở mạnh ra một hơi, đứng bật dậy thể hiện thái độ, sau đó đóng cánh cửa phòng bệnh viện một cách mạnh bạo nhất để nó phát ra tiếng “sầm!” giận dữ, những tưởng nó sẽ được lên thiên đàng kể từ lúc này. Chính tôi cũng cảm thấy giật mình bởi hành động của bản thân, dường như tôi đã hơi quá.
Quãng thời gian để tôi từ phòng Sakura ra đến cổng bệnh viện cũng là quãng thời gian...để cơn tức giận của tôi có thể vơi đi hết.
Dừng ở trước cổng bệnh viện, tôi quay đầu phóng ánh mắt đến nơi bản thân chỉ rời khỏi được vài phút. Đáng lẽ tôi vẫn có thể ở lại khuyên bảo cô, cũng bởi cô chưa thể vượt qua cú sốc rằng bản thân đã thua Shirin ở vòng thứ hai này, tâm tình bất ổn không thể trách cứ được. Tôi chống nạnh, đăm chiêu suy nghĩ, rồi cũng quyết định bước đi tiếp - nhưng không phải trở về nhà, mà là đi đến nhà tắm hơi vệ sinh thân thể một lát, rồi mua vài thứ lặt vặt như trái cây, nước ngọt cho Sakura.
Sau khi tốn mất nửa tiếng để vệ sinh với kí tên cho đám nữ sinh chặn đường, tôi cuối cùng cũng mua về được một bọc trái cây và một lốc nước cam ép. Đứng trước phòng bệnh Sakura, tôi đẩy cửa bước vào, nhanh chóng nhận được ánh nhìn sắc lẻm của cô.
“Cậu còn quay lại?”
Tôi trả lời bằng cái nhún vai, rồi đặt túi đồ đến chiếc bàn nhỏ gần đó và ngồi lên giường, bên cạnh cô. “Có đuổi cũng vô ích, tớ sẽ không về khi tớ chưa muốn.” Là con trai, da mặt mỏng quá không tốt. Tôi cần phải tích cực rèn tập để da mặt dày hơn một chút mới được.
Sakura không trả lời, nhưng thông qua ánh mắt không quá lạnh lẽo ấy, tôi có thể đoán ra cô không còn ý định đuổi tôi về nữa, thay vào đó là một sự thả lơi và mặc kệ.
Sakura hơi nhổm người muốn gượng dậy, tôi lập tức đỡ lấy, để cô tựa vào thành giường phía sau.
“Tớ không thấy nó giống với tính cách của cậu.” Bất chợt, tôi chép miệng dò hỏi.
“Ý cậu là về trận đấu ngày hôm qua?” Nhận được cái gật đầu của tôi, cô hơi nhếch môi cười. Trông thấy điệu cười băng lãnh đó, tôi còn tưởng đâu rằng mọi thứ xung quanh cô - trừ tôi - đều đóng băng hết cả. “Cán qua dải băng đỏ, nghĩa là tôi đã hoàn thành bài thi của mình?”
Thoạt sau, cô lấy một trái táo trong bịch ra và gặm.
“Ý của cậu là?” Bỗng chốc, trong đầu tôi loé lên một suy nghĩ...khác người về Sakura. “Nếu kẻ về nhất gặp chuyện; Nhưng tôi lại bỏ cuộc giữa chừng, bài thi chẳng phải sẽ bị huỷ? Nhưng nếu tôi là kẻ về đích tiếp theo, phần thắng sẽ thuộc về tôi?”
“Cậu định...” Tôi há mồm, không phải vì quá kinh ngạc, mà vì đã hiểu ra mấu chốt của vấn đề. Nhưng tôi vẫn nghĩ, Sakura tốt nhất vẫn không nên mạo hiểm mình như vậy, sức khoẻ của cô vẫn là trên hết. Tôi áp đặt ánh nhìn nghiêm túc của mình lên Sakura, khoé môi cô hơi co một chút, định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng và đảo mắt hướng về phía chân giường.
“Chuyện gì đã xảy ra trên đồi, Sakura?”
“...Tôi khát nước.” Sakura không trả lời tôi ngay, vuốt vuốt nhẹ vào cổ họng của mình để minh hoạ cho lời nói. Tôi nhanh chóng khui một ly cam ép bằng nhựa và đưa đến trước mặt cô. Sau đó, tôi tiếp tục im lặng để chờ đợi câu trả lời.
Nhưng Sakura cũng im lặng theo tôi.
Tôi nghểnh ày nhắc nhở Sakura tốt nhất là đừng đánh trống lảng. Ấy vậy mà cô vẫn tiếp tục trưng ra bộ mặt vô tội trong lúc ngậm cái ống hút nhỏ. Tôi kiên nhẫn lặp lại câu nói một lần nữa. “Tớ muốn nghe chuyện của cậu. Tớ...sẽ không nói lại cho Shirin nghe đâu.”
Cô ngẩng đầu nhìn tôi, sau buông một câu lãnh cảm. “Tôi chẳng có lý do gì để chia sẻ cùng cậu.”
Sớm biết câu trả lời không khác vậy là bao, nhưng tôi vẫn không cam tâm. Trông tôi không giống như kẻ đần độn, không thích hợp để bàn chuyện lớn đến vậy. “Sakura~” Tôi nghĩ là mình không thể bày ra bộ mặt cún con hơn. “Nói tớ nghe đi mà.”
“...Thôi được.” Sakura đặt ly nước lên bàn, ngón tay trỏ gãi gãi nhẹ vào chính giữa trán. “Chẳng qua chỉ là chuyện Hanazuki đẩy tôi xuống đồi.”
Tôi không mấy ngạc nhiên, bởi khi trông thấy bộ dạng thảm hại của Sakura, tôi cũng phần nào đoán ra. Chỉ là tôi đang thắc mắc, cách cô dùng từ thật sự có vấn để. Cụm từ “Chẳng qua chỉ là...” được thốt lên một cách nhẹ như tênh - nó thể hiện thái độ xem thường những vết thương không nhẹ của mình, hoặc, nó chứng minh... việc Shirin đẩy cô xuống đồi hoàn toàn nằm trong định liệu của cô.
Thái độ coi thường mạng sống đó của cô thật sự khiến tôi cảm thấy tức giận. “Cậu biết Shirin sẽ đẩy cậu, cậu vẫn để mặc như thế sao? Cậu không biết rằng cậu vừa thoát khỏi cái chết như thế nào à?”
Sakura dường như đã khá ngạc nhiên trước thái độ sửng cồ đột ngột của tôi, cô không nói gì, chỉ im lặng nhìn. Mấy giây sau đó, cơn giận trong tôi liền lắng xuống. “Xin lỗi...”
“Tôi không nghĩ vết thương sẽ đến nỗi này - rằng tay tôi sẽ bị gãy.”
“Sao cơ ...?”
Sakura cúi đầu, vuốt ve nhẹ mớ bột băng quanh cánh tay trái và kiên nhẫn giải thích. “Tôi đã tính sai, một chút.” Giọng cô không đủ to để tôi có thể nghe ở mức độ bình thường, ép buộc tôi phải vô cùng lắng tai. “Nếu góc nghiêng của tôi lúc ấy lớn hơn một vài độ... tôi đã có thể tự mình giảm được vận tốc lăn đến số không trước khi va đập vào thứ gì đó.”
Tính sai ư? Tôi mím môi, gật mạnh đầu. “Tớ sợ cậu rồi đấy.” Đó là sự thực. Chỉ vì tính kế để chơi khăm Shirin, Sakura không màng đến những thương tích mình gặp phải, cho dù là gãy tay hay không. Thật không hiểu nỗi con gái bọn họ nghĩ gì. Chẳng lẽ không còn cách giải quyết khác êm đẹp hơn sao?
Sakura không nói gì, cũng không lấy làm vinh hạnh gì cho lắm.
“Thế còn kế hoạch của cậu?”
Cô đưa ngón tay lên miệng, khẽ “suỵt” ra chiều bí hiểm. “Rồi cậu cũng sẽ biết.”
Tôi bặm môi, cố gắng đào thải toàn bộ cơn buồn bực đang tích tụ trong người. Cảm tưởng rằng tôi luôn luôn bị cô gạt ra khỏi những câu chuyện. Trông bộ mặt chẳng khác đưa đám của tôi, Sakura chỉ khẽ lắc đầu, nhưng sau cùng thì cô vẫn im lặng.
Không rõ vì gì, tôi lại cảm thấy có chút bất an. “Cậu đừng làm gì quá đáng với Shirin nhé...”
...